Nhật Kí Chăn Heo
Chương Chap 14
Đợi nàng lên xe thằng Phúc đi khuất tôi vỗ vai thằng C cờ hó.
– Đi mày, về quán net có chuyện.
Thằng C k cãi như mọi khi nó ngầm hiểu là có chuyện quan trọng thì vì thái độ của tôi khác hẳn.
Về tới quán net tôi loạng choạng bước xuống, thằng C vứt vội xe chạy ra đỡ tôi vào trong. Mấy thằng tò mò bỏ máy đứng dậy xem mà cũng k buồn đỡ đúng là người VN thật.
– Đưa tao vào trong, gọi anh Đoàn đi. Tôi nói trong khó nhọc
Thằng C lo quá vừa đỡ tôi vừa gọi toáng lên, a Đoàn nghe thấy tiếng gọi chạy vội từ trên tầng xuống, trông thấy bộ dạng tôi, a hôt hoảng.
– Cõng nó lên tầng nhanh. Rồi a phi ngay vào kho lục lọi gì đó, lát sau a quay lại với cuộn băng và mấy thứ thuốc đủ màu.
– Đau chỗ nào e, dme bọn chó này chơi ác ghê nhỉ. A Đoàn lo lắng.
– E thấy tức bên sườn với cả hơi khó thở a ạ, nãy bọn nó cầm cây vụt em. Tôi trả lời.
– Để a xem nào. Nói rồi a cởi áo tôi ra cho tay sờ nắn khắp nơi vừa nắn vừa hỏi chỗ này đau k chỗ kia thế nào. Nói qua chút về a Đoàn này, 15 tuổi đã vượt biên sang TQ kiếm ăn bằng việc vác hàng cho buôn lậu, 18 tuổi vào tù 3 năm song ra tù thì có trong người đủ thứ võ và học thêm được nghề nắn xương từ mấy ông đại ca trong đó, cơ duyên thế nào lại hợp nghề nên ra tù tích cóp vốn mở hiệu thuốc trị xương khớp. Làm được 2 năm thì có biến, trong một lần vô tình a cứu và chữa cho một đại ca xã hội bên đó bọn kẻ thù của tên kia biết được liền tìm đến fá quán và truy sát a, túng quá a trốn về VN cầm được it vàng và tiền, qua biên giới bị biên phòng bắt bọn nó đánh a một trận nhừ tử, lột hết tiền vàng thả a ra. May là găm được một thỏi vào lỗ ass thốn vãi, a bán đi lấy tiền về Hà Nội làm thuê, nhờ thông minh chịu khó nên sau mấy năm a tích cóp được vốn liền về quê mở quán net và giờ cơ ngơi cũng ổn định…
Trở lại với tôi lúc đó, sau một hồi nhăn nhó vì bị sờ mó, a Đoàn cũng tha cho tôi phủi tay phán:
– May tổ nhà mày nhá e, chỉ là máu bầm thôi, chắc nó đập mạnh nên cảm giác đau vs khó thở, cầm lọ mật gấu này về bóp mấy hôm là khỏi, giờ chịu đau nhá. Rồi a cầm miếng cao lên hơ hơ vào đèn cồn sau đó đập đánh bét vào lưng tôi, hix đau thấu trym.
– Giờ mày tính xử bọn kia thế nào? dme hay mai a cho mấy thằng cu con lên đập chết cmn đi nhá. A Đoàn hỏi.
– Thôi đã a, thằng đấy e k xét, nó sắp ra trường rồi e có cách trị nó để nó cạch mặt em ra. Còn 4 thằng kia mình tha nó rồi nên k cần nữa kẻo dây dưa rách việc a ạ. Tôi phân tích.
– Mày nghĩ thế là phải, nằm.nghỉ tý cho cao ngấm rồi hãy về. A Đoàn vỗ vai tôi rồi đi ra ngoài quán. Trong phòng còn tôi với thằng C ở lại, nhìn nó trầm ngâm như cụ non tôi trêu.
– Mày làm clz mà mặt nghệt như shjt ngâm thế con?
– Ngâm cmm, bố đập chết cmm giờ con tró ạ. Thằng C đáp cay cú.
– Hehe thôi nói bố nghe, ngoan bố thương.
Vứt đi vẻ mặt trầm ngâm thằng C kể…
– Hôm qua tao tỏ tình vs Nhung rồi, cơ mà nàng bảo chỉ coi tao như anh trai, lại bảo giờ lo học hành nên k nghĩ nhiều, tao năn nỉ gãy lưỡi cuối cùng ẻm nói là thích ng khác rồi, buồn như chó cắn. haiz
– Thôi thua keo này bố bày cho keo khác, hehe ngắm được e nào chưa bố bày cách cho. Tôi nhăn nhở.
– Thôi mày cứ lo cho e T nhà mày đi, tao cần éo j ny giờ luyện game đã hehe thôi đứng dậy bố đưa về.
– Thôi bố chưa chết đâu mà m lo, tý xuống đi cùng thằng Mạnh về, tao tắm qua đã.
Thằng C cười ha hả ra vẻ mừng lắm rồi cúp đit chuồn luôn sư bố cái thằng vừa nghoen ngoẻn như thật.
Tôi rút điện thoại ra nhắn tin với T một lúc, e cứ hỏi suốtu xem tôi thế nào, đau ra sao, về chưa rồi dặn dò các kiểu. Định đi tắm cái nhưng nhớ ra là còn miếng cao trên người đành ngậm ngùi vào nhà tắm gột sạch bẩn trên áo rồi xách xe về.
Về nhà tôi thay vội quần áo, gội qua cái đầu rồi lại quay về với công việc nhà quen thuộc, khổ nỗi vừa làm vừa nhắn tin cho T nên không nhanh được, mà hồi ấy dùng cái sim dky 3k được có 100tn chứ nhắn vèo lúc hêt xừ rồi.
– V sao rồi, hôm nay tớ thấy bảo V bị đánh hả?? Tin nhắn từ số lạ
– Ai vậy? tôi rep
– Tớ Nhung 10a nè, vừa thấy T kể nên tớ hỏi thui.
– Hì tớ k sao, lâu tập thể dục tý mà hehe. tôi đáp
– Thôi đi ông tướng k phải tỏ ra anh hùng, bị đánh bầm dập lại còn.
Đậu xanh, e này rep tin nhắn nhanh zã man, k đọc hay sao ý cứ chưa được 1p lại 1 tin cứ đà này thì nhắn tin chay mất.
– Ai bảo thế, chẳng qua là không cẩn thận lúc đánh bọn nó mạnh quá nên phản lực làm tím thôi. Tôi trả lời.
– Cậu thì nhiều lý lẽ rồi, mà cậu đánh đàn hay thế hôm nào dạy tớ chơi nhá?
– Oke, nhưng phải có công đấy hehe
Nói chuyện với Nhung một lúc lâu thì tôi gần hết tin nhắn, bèn viện cớ các kiểu để dành tn tôi.nt cho T chứ quên cũng chả hỏi vụ ẻm vs thằng C giờ thế nào.
Tua tua tua
Sáng hôm sau tôi cùng thằng C với mấy ông 12 nữa kéo sang lớp thằng Toàn làm một team đứng kín cửa lớp nó làm bảo vệ thấy động cũng chạy sang. Thằng Toàn thấy bọn tôi sang thì run nhong nhóc, đứng co ro trong xó mãi mới dám ra gặp tôi. Tóm tắt câu chuyện, tôi dọa nó mỗi việc là nó năm nay cuối cấp chỉ cần có biến nhỏ là ghi học bạ khỏi thi tôt nghiệp nhắc nó đừng chơi hèn với tôi lần nữa và tránh xa tôi và T ra. Thằng bé mặt cứ nghệt ra luôn mồm ừ à, cuối cùng tôi chốt cho câu.
– Mày đéo biết bố mày là ai đâu, sống cho ra dáng thằng đàn ông đi, đánh nhau vì một đứa con gái đéo đáng đâu. giờ nhiều thằng vẫn nhớ câu đấy mỗi khi nhắc đến vụ thằng Toàn.
Thời gian trôi như chó chạy rông thấm thoắt đã sang tháng 11 bọn tôi lại lục đục chuẩn bị cho ngày 20- 11 bao ý tưởng đưa ra mà chưa khả thi và mọi ánh mắt lại đổ dồn về phía tôi.
– Hèm có vẻ các cô chú đã hết cách giờ lại phải tham mưu a hở. Tôi đứng dậy vênh mặt nói.
Ngay lập tức làn sóng phản đối dâng cao dân chúng có vẻ bất mãn, vô số lời nói có phần kém văn hóa văng ra. Cô chủ nhiệm thì cứ đứng trên cười tủm.
– Thôi các ái khanh bình tĩnh, ý của trẫm thế này. Dành cho các thím còn đi học tham khảo vì sắp 20- 11 rồi
Ý tuởng của tôi là: sẽ làm như một vở nhạc kịch, chủ đề là từ một bài báo về cô giáo trên vùng cao Mù Căng chải từ xuôi lên dạy học từ buổi đầu bỡ ngỡ rồi đi vận động các e từng nhà một đi học đến những hôm bực tức vì học sinh không nghe lời, rồi những lần phát khóc vì học sinh k nghe lời… và kết thúc là cái chết của cô khi cố cứu e học sinh thoát khỏi dòng nước lũ… cái quan trọng là hài hước khúc đầu và cảm động đoạn cuối. Nhạc thì chọn bài “thơ tình của núi “lúc đầu rồi đến đoạn đi vận động thì xơi bài “cô giáo tày cầm đàn lên đỉnh núi”… thôi lại lan man bác nào cần thì ib e cho một rổ ý tưởng.
Nghe xong ý kiến của tôi bọn nó nhất tề hướng ứng đến lúc chia vai thì đứa nào cũng xin lui phải nhờ cô chủ nhiệm can thiệp bọn nó mới ngậm ngùi đồng ý.
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn
D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng
CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!