Nhật Kí Chăn Heo
Chương Chap 15
đầy cành cây ngọn cỏ mùi hương hoa sữa cũng nhạt dần chỉ còn thoang thoảng. Đạp xe trên con đường vắng tôi từ từ cảm nhận cái lạnh trong nỗi cô đơn, cái lạnh dường như từ trong tim lạnh ra, tê tái, buốt giá. Mò đến cổng trường bảo vệ đã đóng cổng, mỉm cười nhớ lại kỷ niệm lần thứ 2 gặp nhau tôi lại quay xuống gửi xe chỗ cũ rồi vòng ra sau trường lại trèo lên chỗ cũ. Nhưng lần này chẳng gặp ai nữa, cũng chẳng có ai bắt được tôi, cũng chẳng ngã rách quần nữa một sự im lặng đến đáng sợ. Bỗng một cơn gió lạnh lùa qua, tôi rùng mình rồi “hắt- xì” có lẽ chắc do nhiễm lạnh, tôi nghĩ thầm. Chợt những lời nói của mẹ tôi vang lên làm tôi lại suy nghĩ, một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi, một ý tưởng vẹn toàn.
Tôi vừa cười vừa dò lên lớp, nhắn cho A vẩu và C cờ hó mấy tin rồi gục mặt xuống bàn ngủ thêm một lát. Đến tiết 2 cả dãy phòng học tầng 2 xôn xao vì một học sinh nam ngất trong lớp tin nhanh chóng lan ra cả khối làm dư luận xôn xao dzu lắm. Lát sau người ta thấy cậu học sinh kia được cõng xuống phòng y tế trường và đâu đó một ah không hai ánh mắt lo lắng dõi theo đoàn người kia mãi khi họ tản hết ra vẫn không rời.
Đưa tôi xuống đến phòng Y tế thằng C vứt tôi đánh ụp xuống giường thở như trâu.
– Đme m ăn gì mà nặng thế, thôi k còn ai đâu éo phải diễn. Thằng C nói.
Tôi mở mắt ra cười ha hả thì thằng A vẩu lại tiếp, có biến rồi đại ka rồi nó chìa điện thoại cho tôi đọc tin nhắn
Tôi mỉm cười dặn dò hai thằng mấy câu rồi đuổi bọn nó về lớp, mình tôi nằm lại suy nghĩ một lúc rồi thiếp đi. Lại một lần nữa tôi mơ thấy T, nhưng lần này là. tôi với e đang trần như nhộng, hai đứa đang nhìn nhau cười say đắm, tay phải của tôi từ từ tiến vào vùng cấm của nàng xoa nhẹ lên đám lông quăn quăn đen ánh, nàng khẽ rùng mình tay nắm chặt lấy ga giường đầu nghiêng sang một bên. Rồi nhẹ nhàng tôi ngồi dậy khẽ banh hai chân nàng rộng ra, thằng bé của tôi từ từ thâm nhập vào trong nàng từng tý một…
– E cảm thấy thế nào? một giọng nói vang lên.
– Sướng ạ! tôi đáp. Ơ thế éo nào, có gì đó không đúng, tôi mở mắt ra thì thấy ánh mắt khó hiểu của bà cô phụ trách phòng y tế. “đậu xanh mất giấc mơ đẹp của mình, bác sĩ éo gì mà nằm nửa tiếng mới thấy mò mặt vào chết mẹ con người ta đi chứ” tôi nghĩ bụng rồi lại quay lại với vai diễn bệnh nhân ốm yếu. Kể lể một hồi thì bà kia cũng chôt cho câu.
– Suy nhược cơ thể, nhiễm lạnh nên cảm cúm. Còn vì sao ngất thì bà đoán là tụt huyết áp.
Dặn dò đủ kiểu bà cô cũng chịu cho tôi nằm một mình để nghỉ ngơi. Ngủ đến tiết 4 thì cô chủ nhiệm đến hỏi thăm, cô ngoài 40 và có 2 con gái rồi nhưng nhìn mặn mà và đằm thắm lắm hồi ý cứ nhận cô làm mẹ vợ suốt. Nghe bà cô phòng y tế thuật lại tình trạng của tôi cô cũng ái ngại liền nói:
– Thôi e nghỉ ở đây đi, cô lên sinh hoạt lớp rồi cô đưa về nhà cho.
Tôi lí nhí cảm ơn cô mà trong lòng khấp khởi hò reo, còn bệnh nào nghiêm trọng hơn khi cô giáo phải đích thân đưa về nhà chứ.
Hết tiết 4 cô mang xe sang tận chỗ phòng y tế, rồi cẩn thận đỡ tôi lên xe, hành động của cô thu hút bao ánh mắt hiếu kỳ của bọn học sinh trong trường con trai thì nghĩ “thằng này quả này chết chắc rồi, mình bớt đi một đối thủ và có cơ hội cua ẻm ny của nó rồi” mấy bạn nữ thì suyt xoa “khổ thân đẹp trai thế kia mà mắc bệnh hiểm nghèo ah, tiếc quá mình còn chưa có số a ấy”… tự 1p ảo tưởng hehe.
Sau một hồi chỉ trỏ dò đường, cô cũng đưa tôi về đến nhà, mẹ tôi đang lúi húi dưới bếp nghe tiếng chó cắn liền chạy ra, thấy tôi ngồi sau cô giáo chắc mẹ liên tưởng đến chuyện j to tát lắm.
– Mời cô giáo vào nhà uống nước đã, thằng kia vào nhà rot nước nhanh, mày mắc tôi gì mà để cô giáo phải vào tận nhà hả?
Mẹ tôi làm cho một tràng.
– Ấy, chị bĩnh tĩnh đã ạ, e V hôm nay không được khỏe em k yên tâm nên đưa em ấy về chị ạ. Cô chủ nhiệm đứng ra phân trần.
Một thoáng lo ấu hiện ra trên khuôn mặt khắc khổ của mẹ tôi, mẹ nói giọng nghẹn ngào.
– Ra là vậy, cảm ơn cô, cô tôt với mẹ con tôi quá. Thôi cô vào nhà cho đỡ nắng rồi lát ở lại ăn cơm với mẹ con tôi.
– Dạ thôi e xin phép chị để lúc khác ạ, giờ e cũng về không anh nhà e lại đợi cơm. Rồi coi rút ví ra dúi vào tay mẹ tôi 200k nói tiếp.
– Em có chút thêm vào mua thuốc cho em V chị cầm giúp e ạ.
– Ấy cô đừng làm thế, tôi k dám nhận đâu, cô có tầm lòng quý mến cháu là tôi mừng lắm rồi, ở trường cháu còn phải nhờ cô dạy dỗ. Mẹ tôi đẩy lại cho cô.
– Em rất quý em V, tuy hơi nghịch nhưng e rất ngoan mà lại thông minh sáng dạ, quản được lớp và rất nhiều ý tưởng hay. Cô khen làm tôi nở mũi
Đưa đẩy qua một hồi thì mẹ tôi.cũng cầm nhưng với điều kiện là cô nhận của mẹ tôi 1 con gà, cô mỉm cười đồng ý rồi chào về. Nhìn dáng người nhỏ nhắn của cô đi khuất tôi thầm nghĩ trên đời vẫn còn nhiều người tôt, nhiều người giáo viên còn đặt chữ tâm lên đầu, bao dung và độ lượng.
Quay sang mẹ tôi, mặt mẹ bắt đầu biến sắc…
– Thằng mắt dạy, mày hết trò phá rồi hả.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!