Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 107
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
10


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 107


Edit +Beta : Cá Voi Xanh

Ngày : 18/8/2021

Số từ : 4636 từ

—————————————————————————–

Nguyễn Trạch Nhạc ngơ ngác đứng một bên, nhìn Tiêu Vũ với vẻ không thể tin được, hỏi: “Không thể nào, cô…cô tập đàn bao lâu rồi?”

Tiêu Vũ cười hỏi: “Muốn nghe lời thật không?”

Nguyễn Trạch Nhạc ngơ ngác gật đầu, Tiêu Vũ cười nói: “Nửa năm.”

Nguyễn Trạch Nhạc siết tay để không cho ai thấy tay mình đang run lên, cậu ta cắn chặt môi.

Tiêu Vũ làm một cử chỉ mời và nói với Nguyễn Trạch Nhạc: “Đến lượt cậu.”

Nguyễn Trạch Nhạc nhìn chiếc ghế đẩu piano trước mặt mà chân không thể di chuyển. Chỉ cậu ta mới biết, một khi đã ngồi xuống, cậu ta không thể đàn được một nốt gì hết.

“Làm sao vậy?” Một người đàn ông trung niên đeo kính viễn với mái tóc lấm tấm bạc từ trên lầu đi xuống, ông ta liếc nhìn Nguyễn Trạch Nhạc hỏi: “Em sao vậy?”

Nguyễn Trạch Nhạc lắc đầu, ông ta lại nhìn Tiêu Vũ đang đứng phía bên kia chiếc piano hỏi: “Nghe nói cô đấu đàn với học trò của tôi?”

Tiêu Vũ gật đầu, nói: “Đây không phải khu giao lưu sao?”

Đôi mắt người đàn ông lóe lên tia giận dữ, ông ta bước nhanh đến cây đàn piano, sau đó nói: “Tôi với cô đấu một trận đi.”

Tiêu Vũ lắc đầu đáp: “Không cần, tôi đã đấu với cậu ta rồi. “

Giáo sư nghe xong lại càng tức hơn, trực tiếp ngồi xuống, nói: “Đi đấu với trẻ con thì bản lĩnh gì?”

Tiêu Vũ khoanh tay trước ngực, nhìn ông ta nói: “Vậy giáo sư so đo với người trẻ như cháu thì bản lĩnh gì ạ? Bắt nạt cháu còn nhỏ ạ?”

Ông giáo sư không ngờ Tiêu Vũ lại có thể nói như vậy, tức đến phát cười, nói: “Không ngờ lại là một người kén chọn như vậy, tôi biết cô, quán quân cuộc thi piano Âu Mỹ. Sau khi video được công bố, chúng tôi không ngờ cô sẽ dành được chức quán quân, nhưng cô thật sự đã làm rất tốt trong phần thi cuối cùng.”

Ông ta đứng dậy, nhìn Tiêu Vũ rồi tiếp tục nói: “Xin chào, tôi là Triệu Húc, đạo sư của Nguyễn Trạch Nhạc, cũng là giáo sư khoa piano của Nhạc viện Phú Hàn.”

Thái độ của vị giáo sư này tốt hơn, nên thái độ Tiêu Vũ cũng dần bình thản, cô nói: “Xin chào, tôi là Tiêu Vũ, coi như một nghệ sĩ piano mới.”

Có lẽ thái độ của Tiêu Vũ cũng tốt hơn nên thái độ đầu kiếm giương nỏ lúc nãy cũng biến mất, Triệu Húc mỉm cười nói với cô: “Chúng ta lên tầng nói chuyện nhé?”

Tiêu Vũ liền chỉ vào Nguyễn Trạch Nhạc nói: “Để cậu ta đi cùng luôn ạ!”

Đương nhiên Triệu Húc đồng ý, ông ta cũng cảm thấy Nguyễn Trạch Nhạc nên chịu khổ một chút, nhưng tuyệt đối không phải dưới phương thức phá hủy này. Vì vậy, mấy người họ đi lên lầu, mở một phòng riêng để trò chuyện.

Triệu Húc rót một tách trà cho Tiêu Vũ, Tiêu Vũ nói cảm ơn, Triệu Húc tiếp tục: “Sự tiến bộ của cô trong cuộc thi piano Âu Mỹ cực kỳ thần tốc, quá trình từ vòng loại cho đến quán quân, piano của cô tiến triển như biến chất vậy, chuyện này rất khó đạt được. Đứa học trò ranh của tôi đạt trình độ gì, tôi đều biết rõ ràng, không phải tôi phóng đại đâu nhưng hiện tại, nghệ sĩ piano nghiệp dư sớm không có khả năng làm đối thủ của nó nữa.”

Tiêu Vũ gật đầu, nhấp một ngụm trà nói: “Đúng là như thế.”

Nghe được lời tán thành của Tiêu Vũ, Triệu Húc rất kiêu ngạo, ông ta nói tiếp: “Tôi biết tài năng của thằng bé, nó mới học đàn được 7 năm nhưng chắc chắn đã đạt đến trình độ chuyên nghiệp. Người cùng tuổi so được với thằng bé, tôi tin rằng trên thế giới này không bao giờ vượt quá con số này. “

Triệu Húc duỗi một bàn tay, chính là trong lòng Triệu Húc, nếu cùng độ tuổi thì trên đời này nhất định không quá 5 người có so với Nguyễn Trạch Nhạc. Thậm chí Tiêu Vũ còn cảm thấy Triệu Húc chỉ đang khách sáo thôi chứ trong lòng ông ta thậm chí còn cảm thấy trong độ tuổi này, Nguyễn Trạch Nhạc nhất định là số 1.

Nhưng Tiêu Vũ cũng gật đầu, coi như đồng ý.

Triệu Húc thở dài nói: “Tôi biết thằng bé có tài năng tốt, nhưng người tài năng cũng cao ngạo. Nhiều năm qua, tôi luôn kiểm soát chặt chẽ số lần nó đấu đàn ở bên ngoài, không dễ dàng cho đấu với người chênh lệch quá nhiều, cho dù có tốt hay không tốt. Không tốt thì tôi lo thằng bé sẽ phá hủy người khác, tốt thì tôi lại lo người khác phá hủy thằng bé. Cũng may, đại đa số người có trình độ cao đều quý trọng nhân tài. Chẳng sợ, đôi khi tôi không ở đó, một ít người thấy thằng bé có thiên phú tuyệt hảo cũng nhẹ tay hơn.”

Tiêu Vũ tiếp tục gật đầu nói: “Tôi hiểu rõ.” Chỉ cần thuộc nhóm người đi đầu trong ngành này thì khi nhìn thấy một mầm non xuất sắc, thường sẽ không nhẫn tâm phá hủy, thậm chí sẽ quan tâm đến nó. Đây là một tâm lý bình thường, vì vậy, hầu hết mọi người gặp kiểu người như Nguyễn Trạch Nhạc, cho dù trình độ có cao hơn cậu ta nhiều thì cùng lắm sẽ lấy phương thức hướng dẫn để trấn áp.

Triệu Húc quay đầu lại nhìn cô nói: “Cô không hiểu, nếu không hôm nay cô sẽ không đánh thằng bé tàn nhẫn như vậy.”

“Thắng thua là chuyện bình thường.” Tiêu Vũ nhìn nước trà trong tách, nhàn nhạt nói: “Ông không thể bảo vệ cậu ta cả đời, cậu ta có tài như vậy, sớm muộn gì cũng bước lên sân khấu quốc tế. Một khi cậu ta đi lên đó, điều cậu ta gặp không phải sự ổn định như trong nước. Nghệ sĩ và tuyển thủ piano của nước ngoài khác với trong nước, nền giáo dục và hun đúc về piano bên đó khiến họ có lợi hơn chúng ta nhiều, họ cũng có điểm bắt đầu cao hơn chúng ta. Quan trọng là, không phải ai cũng coi trọng nhân tài đâu.”

Triệu Húc nhắm mắt lại, gật đầu nói:” Tôi biết, tôi cũng biết đạo lý này. Nhưng, trình độ piano của cô cũng không yếu, tôi nghĩ cô cũng biết hành vi của mình không làm cho học trò tôi trưởng thành, một khi không kiểm soát tốt thì có thể hủy hoại con đường piano của nó.”

“Đương nhiên là tôi biết.” Tiêu Vũ để tách trà sang một bên, nhìn Nguyễn Trạch Nhạc trước mặt, nhìn vẻ mặt vẫn đang dại ra của cậu ta, nói: “Tôi cố ý làm như vậy.”

Triệu Húc thật sự tức giận, nhưng ngay sau đó ông ta bình tĩnh lại, hỏi Tiêu Vũ: “Tại sao?”

Tiêu Vũ cười lạnh, nhìn Nguyễn Trạch Nhạc và nói: “Tôi hiểu những gì ông nói, và tôi không nghĩ cậu ta không ngốc. Chắc cậu vẫn nhớ giải đấu Cúp thiếu niên. Đấu đàn với người ta thì thôi, còn nói những ngôn từ chèn ép, dẫn đường chỉ lối, ám chỉ rõ ràng để đối phương thêm rối rắm rồi sinh ra những áp lực không cần thiết, đây là thứ nhất. Thứ hai, biết rõ trình độ của mình với đối phương chênh lệch rất lớn, cũng không có bất cứ ân oán gì mà cố tình khiêu khích đối thủ để khơi mào trận đấu cầm, cái đó thì qua rồi. Thứ ba, thấy đối phương tuyệt vọng thì lại lấy ưu thế tuyệt đối để giễu cợt, làm hành vi khiến đối phương không thể đứng dậy. Xin lỗi, tôi nhìn không quen.”

Triệu Húc sửng sốt, theo phản xạ nói một câu:”Thắng thua là chuyện thường tình.”

Tiêu Vũ nhìn Nguyễn Trạch Nhạc đã có phản ứng, hẳn đang nhớ đến chuyện khi đấy, cô cười nói: “Đương nhiên, chuyện đấu đàn thì về mặt pháp lý hay tình cảm đều không có vấn đề gì. Đối với ông, đi tới vị trí này thì đó là chuyện phổ biến, thắng thua là chuyện thường tình. Nhưng tôi công nhận là tôi ôm ác ý, cũng như kỹ không bằng người. Nhưng nếu như vậy, cũng không thể trách tôi tới đây tìm cậu ta đấu đàn, ngay cả biết trình độ của mình cao hơn cậu ta nhiều, hơn nữa còn biết cậu ta có thể từ bỏ piano nếu thất bại nữa.”

Triệu Húc lại sững sờ, tức giận không biết nói gì. Tuy nhiên, nghĩ đến hành vi Nguyễn Trạch Nhạc tại cuộc thi nên ông ta không biết phải phản bác ra sao. Cuối cùng chỉ có thể hỏi Tiêu Vũ: “Không biết, cô muốn tiểu Nhạc làm cái gì? Xin lỗi đứa bé kia?”

Tiêu Vũ xua tay nói: “Không cần đâu, nếu em ấy đã thua thì chuyện này không có đúng sai tuyệt đối, một lời xin lỗi chỉ như đổ thêm dầu vào lửa thôi. Núi lớn đã đè lòng em ấy, chỉ có thể nhìn xem bản thân em ấy có chịu đựng được hay không, chịu đựng được thì dù mưa hay nắng vẫn sẽ một bước đi lên. Nếu chịu không được, cũng chỉ có thể coi như em ấy không có duyên với con đường piano này rồi.”

Giáo sư trở nên trầm lặng, Tiêu Vũ tiếp tục: “Ông biết thắng thua trong đấu đàn là chuyện thường tình, cũng biết không ai sẽ hành hạ cây non. Vậy không phải chuyện tốt gì*, không phải hạt giống tốt trong tay ông mới là cây non mà những hạt giống không tốt bằng trong tay người khác thì không phải. Để Nguyễn Trạch Nhạc tự giải quyết tốt đi! Rốt cuộc không phải ai cũng quý trọng nhân tài. “

*Câu gốc: 那么不好伊萨 (cv: Như vậy không hảo y tát), mình không tra ra được “伊萨” (y tát) là gì hết, trên google thì bảo cụm đó nghĩa là Issa (bên tiếng Anh = it’s a)

Vị giáo sư nhìn Nguyễn Trạch Nhạc, cuối cùng nói với Tiêu Vũ: “Xin lỗi.”

Tiêu Vũ đứng dậy, nhẹ nhàng đáp: “Bây giờ nói điều này cũng vô ích. Cây non của tôi đã đổ rồi, không biết có tự mình sống lại hay không? Cứ như vậy đi.”

Tiêu Vũ đứng dậy rời đi, khi đi ngang qua Nguyễn Trạch Nhạc, cậu ta vươn tay túm lấy cô, sau đó nhìn cô với ánh mắt cầu xin, hỏi: “Rốt cuộc cô đã học đàn bao lâu rồi? Không thể nào nửa năm được, không có ai mới học nửa năm mà đạt tới trình độ đó.”

Tiêu Vũ nhìn cậu ta một lúc, cuối cùng thở dài một hơi rồi đáp: “Tôi bắt đầu học năm 3 tuổi.”

Lúc này, Nguyễn Trạch Nhạc mới để Tiêu Vũ đi, cậu ta lẩm bẩm: “Mình biết, mình biết ngay mà. Cũng học hơn mười mấy năm, tốt hơn mình cũng không gì lạ.”

Tiêu Vũ nhìn cậu ta, không nói gì, xoay người rời đi.

Sau đó, Tiêu Vũ nghe nói Nguyễn Trạch Nhạc không tham gia hết buổi hội thảo mà rời đi trước.

Về sau thì Tiêu Vũ không biết, nhưng cô đã không gặp Nguyễn Trạch Nhạc trong thời gian ngắn. Nghĩ lại, lần đấu đàn này là cú đả kích lớn với cậu ta, còn mai mốt cậu ta có tiếp tục nữa không? Tiêu Vũ thầm nghĩ, có lẽ mình sẽ gặp lại cậu ta một ngày nào đó trong tương lai! Xét cho cùng, tài năng của Nguyễn Trạch Nhạc quá tốt, đối với cậu ta mà nói, đôi khi, đả kích cũng là dịp tốt để lắng đọng lại. Đương nhiên, điều này cũng đúng với Phí Vũ Đồng.

Ngày Phí Vũ Đồng gọi điện là ngày Tiêu Vũ rút tiền bên Thanh Trúc Xà. Sau ba tháng không nhận được lương, cuối cùng cô cũng nhận được thông báo có thể rút tiền vào một buổi sáng nọ.

Vui quá xá à! Tiêu Vũ vui vẻ chạy nhanh xuống lầu, uống cạn hai bát cháo, còn đánh bạo nói muốn mua đồ cho Quý Huyền.

Quý Huyền hào hứng nói: “Mua đồ sao? Mua cho anh à? Quà hả? Mua cái gì thì tốt? Mua gì tốt?”

Tiêu Vũ nhìn Quý Huyền đang phấn khích nói: “Mua kẹo mút là được.”

Quý Huyền: ” … Anh không muốn ăn mút.”

Tiêu Vũ nhìn anh với vẻ không tán đồng mà nói: “Sao anh bắt bẻ dữ dợ? Tùy tiện mua một chút là được.”

Quý Huyền lắc đầu, lấy điện thoại ra nói: “Không, không, không, để anh ‘sợt’ xem đã, anh chọn một cái rồi báo cho em nhé.”

Tiêu Vũ nhìn mấy thứ Quý Huyền đang kiếm trên điện thoại, không thể không nói với anh: “Trong vòng 100 ngàn tệ thôi đấy nhé! Tốt nhất tầm 50 ngàn tệ, em không có nhiều tiền đâu. “

Quý Huyền: “Em keo thế.”

Tiêu Vũ gõ bàn nói lại: “Em có bao nhiêu tiền chứ? Sao lại thành keo kiệt rồi?”

Đúng lúc này Phí Vũ Đồng gọi điện tới. Tiêu Vũ nhìn tên người gọi, mày nhướng lên.

Câu đầu tiên của Phí Vũ Đồng là: “Thưa cô, em còn muốn học piano ạ.”

Tiêu Vũ cười đáp: “Chỉ cần em muốn học, cô sẽ dạy em.”

“Trước đây em vẫn không hiểu, rốt cuộc mục đích học đàn của em là gì? Trong thời gian này, em thậm chí còn không dám nhìn cây đàn piano. Tuy nhiên, sau khi ngừng học piano trong lúc này, em chợt hiểu ra.”

“Em hiểu ra điều gì?’ Tiêu Vũ hỏi.

Phí Vũ Đồng nói: “Hiểu rằng, em học piano không phải vì mẹ nữa. Mà là bởi em thích nó, em muốn học thật tốt, em muốn nhìn thử xem mình có thể bước ra thế giới bên ngoài không? Về sau, em còn sẽ gặp những đối thủ mạnh hơn mình, nhưng mà, thắng thua không quan trọng. Em không học đàn để thắng, chỉ bởi em thích thôi ạ.” Nói đến đây, Phí Vũ Đồng nhẹ nhàng nói thêm: “Ngay cả khi một ngày nào đó, em chỉ có thể làm một giáo viên dạy piano, em cũng chấp nhận. “

“Nếu em có thể nghĩ như vậy thì có nghĩa là em đã nghĩ thông. Vũ Đồng, nếu em muốn đi đến cùng thì cứ cố mà đi, không cần sợ đầu sợ đuôi.”

Phí Vũ Đồng gật đầu, vui vẻ nói: “Cô ơi, em muốn học 《Ma trơi*》

*《Feux Follets》bản etude thứ 5 trong 《Transcendental Etude, S.139》. Đã xuất hiện ở chương 91.

Tiêu Vũ loạng choạng, cô nói: “Em nên luyện《La Campanella》cho tốt đi.”

Phí Vũ Đồng lại nói: “Cái đó, em vẫn luôn nghĩ mình không đàn tốt《La Campanella》được.”

Tiêu Vũ thở dài, nói: “Vũ Đồng, em học piano với cô cũng gần một năm rồi, lúc em mới tìm đến cô, em khiếm khuyết rất nhiều kỹ xảo. Nhưng khi đó, em đánh đàn cho cô nghe đều rất trực quan và tự nhiên. Bây giờ em đã là một người chơi piano ưu tú, nhưng em lại đánh mất những điều này.”

“Trực quan ạ?” Phí Vũ Đồng hỏi lại.

Tiêu Vũ tiếp tục: “Em đã nghĩ về điều này chưa? Có thể vì lý do đó mà em đều biết những điểm chưa tốt trong phần biểu diễn của mình, bởi vậy em bắt đầu nghi ngờ về trực giác âm nhạc với độ nhạy cảm của mình? Những thứ này, cũng được gọi là ‘tài năng’ đấy.”

“Tài năng ạ?” Dường như Phí Vũ Đồng không thể tin được, cô ấy nói: “Tài năng, chẳng phải như tài năng của mấy tuyển thủ có thiên phú dị bẩm chứ ạ?”

Tiêu Vũ cười nói: “Đó là tài năng trong lòng em, nhưng tài năng trong cô chính là loại phẩm chất này. Cô biết, lúc trước khi mới học đàn với cô, trong lòng em muốn học rất nhiều thứ, vậy nên, lúc đầu em học 1 giờ/tuần, rồi đến 4 giờ/tuần và bây giờ là 6 giờ/tuần. Thời gian luyện đàn không ngừng tăng lên, cảm thấy mình đàn chưa nhuần nhuyễn, tiết tấu chương nhạc chưa ổn định lắm. Không được, mình phải tập luyện chăm chỉ hơn. “

Bên kia, Phí Vũ Đồng im lặng, cho dù những gì Tiêu Vũ nói không đúng 100% thì Tiêu Vũ cũng đã nói ra hầu hết suy nghĩ của cô ấy.

Tiêu Vũ tiếp tục: “Nếu em so sánh âm nhạc với một đầu bếp. Em muốn trở thành một đầu bếp giỏi, em phải học tất cả các loại kỹ năng, học tất cả các loại phương pháp nấu ăn, học tất cả các loại dao và học cách sử dụng gia vị. Nhưng tiền đề là em phải chuẩn bị nguyên liệu tốt cho bữa chính đã. Cũng đạo lý đó, nếu ngay từ đầu em đã cảm thấy mình có nhiều kỹ năng nấu nướng cần học, nhưng mà, từ khi bắt đầu học nấu ăn, em lại quên mất việc chọn lựa nguyên liệu cho tốt thì sao? Em cảm thấy sai lầm này thuộc về cấp độ nào? “

Phí Vũ Đồng dường như hiểu, lại dường như không hiểu, nhưng ý ẩn dụ rất rõ ràng, cô ấy rầu rĩ đáp: “Cấp thấp ạ.”

Tiêu Vũ cười nói:” Đúng vậy, những kỹ năng nấu nướng đó chính là kỹ năng đánh đàn mà em muốn học, còn nguyên liệu tốt chính là trực giác mà em đã từng có. Chính Vũ Đồng cấp lấy, đừng nghi ngờ tài năng và năng lực của em nữa. Em đã sớm có rồi, hãy tôn trọng nó và nâng niu nó nhé. Stanislavski nói rằng: Yêu nghệ thuật trong trái tim mà.”

*Câu gốc: Умейте любить искусство в себе, а не себя в искусстве. (Học cách yêu nghệ thuật trong trái tim, không phải cái tôi trong nghệ thuật) câu nói của đạo diễn huyền thoại, diễn viên, nhà sư phạm, nhà cải cách sân khấu Nga, nghệ sĩ nhân dân đầu tiên của Liên Xô Konstantin Stanislavsky

Phí Vũ Đồng đột nhiên thông não, cô ấy Ừ một tiếng thật mạnh rồi hỏi: “Sao hôm nay cô lại nói đến cái này vậy ạ?”

Tiêu Vũ thở dài nói: “Không phải đột nhiên, tháng sau có thể cô sẽ xuất ngoại, trong thời gian ngắn không có cách nào dạy em. Cô không muốn em bị lạc đường, rồi dậm chân tại chỗ.”

Phi Vũ Đồng sửng sốt, vội vàng hỏi tại sao cô đột nhiên ra nước ngoài? Tiêu Vũ không nói lý do, chỉ bảo cô về rồi nói sau, liền cúp điện thoại.

Lần trước ra ngoài Tiêu Vũ đã mua cho Quý Huyền một món quà, Quý Huyền cực kì kích động, anh cầm chiếc hộp lớn mà Tiêu Vũ đưa cho anh và vui vẻ mở ra. Sau đó, liền thấy một chiếc hộp nhỏ hơn một chút bên trong.

Quý Huyền: “…”

Tiêu Vũ cười nói: “Ngạc nhiên chưa? Bất ngờ chưa?”

Quý Huyền hào hứng hỏi: “Bao nhiêu lớp? Có nhỏ không? Chẳng lẽ là nhẫn!!!!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN