Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 108
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 108


Edit +Beta : Cá Voi Xanh

Ngày : 18/8/2021

Số từ : 4495 từ

—————————————————————————–

Lập tức Quý Huyền cảm thấy trời đất sụp đổ, anh ngây ngốc đứng nhìn mẹ Quý đang cầm miếng gỗ dỗ Quý Yến. Nước mắt rơi từng giọt, có lẽ anh không biết mình tủi thân chỗ nào, nhưng vẫn cảm thấy mình phải chịu nỗi tủi thân quá lớn.

Anh đứng ngây ngốc, tay vẫn nắm chặt khối gỗ. Nhưng không ai chú ý đến anh cả.

Mẹ Quý chỉ lo dỗ dành Quý Yến, miệng không ngừng an ủi rằng: “Ừ ừ ừ, chỉ cần con thôi, chỉ cần con thôi, không cần anh hai, không cần anh hai, đừng khóc nữa mà.”

Mẹ Quý không đành lòng mà cha Quý thấy Quý Yến khóc thì thêm cáu kỉnh, vì thế ông ta quay sang mắng Quý Huyền: “Nhìn mày đi, có dáng vẻ gì của anh trai không hả?”

Lúc này anh mới hiểu được, anh và Quý Yến khác nhau, ngay cả khi, họ là anh em cùng cha cùng mẹ. Hóa ra là vậy! Trong lòng cha mẹ, địa vị của anh khác với em trai! Quý Huyền một lần nữa nhìn gia đình ba người hạnh phúc đối diện mình, anh đã nhìn cảnh tượng này không biết bao nhiêu lần trong hai tháng qua, nhưng lần đầu tiên anh lại thấy nó chói mắt như vậy. Miếng gỗ trong tay bị cha Quý giật lấy, nhưng anh không có ý định muốn lấy lại.

Quý Huyền cảm thấy cha mẹ và em trai đứng đối diện với mình đang nở một nụ cười quỷ dị, thật là đáng sợ!

Quý Huyền mơ mơ màng màng ngủ một giấc, rồi ngày này qua ngày khác, ngày tháng sẽ trôi qua bất kể bạn có vui vẻ hay không.

Kể từ sau sự việc này, sự thù địch của Quý Yến đối với Quý Huyền đã trở nên rõ ràng. Khi cha mẹ sinh đứa thứ hai, các bé lớn thường sẽ tỏ thái độ thù địch với em mình vì phải chia sẻ sự yêu chiều, thậm chí cảm thấy cha mẹ sinh em có nghĩa là đã phản bội mình.

Quý Yến cũng cảm thấy như vậy, nhóc ta lớn lên như đứa con một trong cái nhà này, được mọi hưởng mọi sự cưng chiều của cha mẹ. Vì vậy, khi Quý Huyền từ trên trời rơi xuống, Quý Yến bắt đầu không hài lòng và xa cách anh trai mình.

Dù chỉ mới 4 tuổi nhưng cha mẹ Quý đã nhiều lần hứa hẹn với nhóc ta rằng: “Chỉ yêu con thôi!” “Không yêu anh trai đâu!” Thực ra Quý Yến đã ghi tạc những lời này trong đầu, Quý Huyền chỉ là khách mà mình mới là chủ nhà, vì vậy không cần so đo với anh.

Giờ đây, mối quan hệ bình yên này đã bị xé nát. Quý Yến không còn là cậu em trai dễ thương trong lòng Quý Huyền, mà chỉ đơn giản là một ác quỷ, tất nhiên đối với Quý Yến, Quý Huyền cũng chính là một gánh nặng. Hai anh em ghét cay ghét đắng lẫn nhau, mọi lúc đều hận không ăn đối phương luôn.

20 ngày trước khi Quý Huyền rời đi, Quý Yến và Quý Huyền cuối cùng đã đánh nhau một trận. Một đứa 4 tuổi và đứa còn lại 7 tuổi, kết cục ra sao cũng có thể mường tượng được. Trẻ con đánh nhau không có nặng nhẹ, Quý Yến không cẩn thận bị thương ở đầu, điều này không chỉ khiến Quý Yến mà chính Quý Huyền cũng sợ hãi.

Kết quả là cha mẹ Quý mắng chửi oanh liệt khiến Quý Huyền sợ đến mức không nói nổi lời xin lỗi, trốn trong phòng một mình.

17 ngày trước khi Quý Huyền đi, anh đã bí mật tìm Quý Yến, nắm tay em trai mình, nói: “Anh xin lỗi em nhé, anh không cố ý đâu.”

Quý Yến hất tay anh ra, gào lên: “Em không thích anh, anh không phải anh trai em, anh là đồ xấu xa”.

Cha mẹ Quý vốn đã lo cho vết thương của Quý Yến, bây giờ nghe tiếng la của Quý Yến, liền cho rằng Quý Huyền lại đánh em nữa. Mẹ Quý chịu không nổi, bà ta đi tới tát Quý Huyền một cái, còn mắng anh: “Đúng là đến đây đòi nợ mà, em trai mày mới bao lớn chứ hả?” Cái tát này còn dọa cho Quý Yến sợ hãi.

Từ đây, quan hệ giữa Quý Huyền và mẹ Quý chính thức bị chia cách. Chưa hỏi nguyên nhân mà đã trách đánh đại biểu cho điều gì, Quý Huyền đã 7 tuổi rồi, tự nhiên cũng có chủ kiến ​​của mình. Chưa được hỏi han mà đã bị đánh chỉ càng khẳng định câu nói đó của Quý Yến, cha mẹ chỉ yêu Quý Yến, họ nhận Quý Huyền anh chỉ vì thấy có lỗi với anh thôi.

10 ngày trước khi Quý Huyền đi, vào một đêm tối và gió, trong phòng không có nước, anh định ra ngoài rót nước uống thì nghe thấy tiếng nói chuyện của cha mẹ ở ngoài cửa.

Thực ra, họ đã nói rất nhiều nhưng Quý Huyền vẫn còn quá nhỏ để hiểu rõ. Nhưng mà, đại để là anh nghe hiểu.

Cha mẹ Quý bất ngờ nhắc đến chuyện này là bởi sự bất đồng giữa Quý Huyền và Quý Yến, và cũng bởi dạo gần đây, Quý Huyền ngày càng không hòa hợp với gia đình.

Cha Quý không thể không nói chuyện thừa kế công ty với mẹ Quý, nếu mai sau Quý Huyền thừa kế thì ông ta cảm thấy chuyện dưỡng già của họ coi như mất tiêu luôn. Cho nên, cái công ty này phải là của Quý Yến! Nhưng, Quý Huyền thì sao?

Mẹ Quý cũng có ý phải giao công ty cho Quý Yến, cha Quý liền nói tất nhiên ông ta cũng muốn thế. Nhưng Quý Huyền là con trai cả, chưa nói đến việc anh còn được ông nội Quý tự tay nuôi dưỡng. Bỏ qua Quý Huyền để đưa công ty cho Quý Yến, gần như là chuyện viển vông.

“Sao lại viển vông? Khi cha già rồi thì không phải công ty nằm trong tay anh à? Yêu đứa nào thì giao cho đứa nấy, mỗi năm chia chúng ta chia cho Tiểu Huyền một ít cổ tức, để nó đủ ăn đủ mặc là được rồi không phải sao?”

Cha Quý trực tiếp quyết định luôn: “Bà nói đúng, khi tôi thừa kế thì công ty hoàn toàn nằm trong quyền kiểm soát của tôi rồi, tôi muốn cho ai không phải đơn giản là một câu nói sao? Cho Quý Huyền một ít tiền, để nó sống dựa vào Quý Yến cũng tốt. Nếu không, Quý Huyền không sống với vợ chồng mình từ bé, nhất định không thân thiết với chúng ta như Quý Yến, nó không vui thì coi như chúng ta không có chỗ dưỡng già rồi.”

Mẹ Quý liên tục đồng tình: “Đúng vậy! Haiz, thằng bé đó quá cứng đầu, không giống vợ chồng mình tí nào. Đi theo cha nên cũng thân thiết với cha hơn. Anh xem, nó còn đánh em mình đấy, mà tiểu Yến mới 4 tuổi chứ nhiêu! Đúng là từ nông thôn ra nên mới hoang dại như vậy.”

Cha Quý thở dài nói: “Biết sao giờ? Lúc ấy nó ốm liên miên suốt, về nông thôn thì khỏe lại. Khi ấy sao tôi dám nói cha cho tôi đưa nó về?”

Mẹ Quý cười vỗ ông ta, nói: “Em chưa nói gì anh mà, việc đấy đâu còn cách gì, nhưng nhất định phải nghĩ cách để công ty đặt dưới danh nghĩa của tiểu Yến đấy.”

Cha Quý xua tay: “Còn sớm! Đợi tôi làm chủ công ty là được.”

Quý Huyền nhẹ nhàng nhón chân lên, không dám nói lời nào, chỉ có thể lén khóc. Suy cho cùng, khi ấy anh mới chỉ là một đứa trẻ 7 tuổi, đôi khi một câu nói ngắn ngủi cũng đủ hủy hoại tâm hồn của anh. Đương nhiên, đây không phải lý do Quý Huyền bỏ nhà ra đi, mọi thứ cứ tích tụ dần, mấy ngày sau nữa lại có chuyện.

Anh bị sốt cao, 39,6 độ. Trẻ sốt trên 39 độ là chuyện tương đối bình thường, Quý Huyền chỉ cảm thấy chóng mặt, người không còn chút sức lực nào và đau đầu khi ho. Anh cực kì khó chịu, cổ họng ngứa ran, có lẽ do hôm qua bị gió lạnh thổi vào, người đột nhiên nóng ran lên lúc ban đêm, Quý Huyền hoảng hốt mở cửa đi ra.

Lúc này anh mới biết cha mẹ đã đưa em trai đi du lịch để dỗ nó. Bởi vì Quý Yến với Quý Huyền như nước với lửa nên Quý Yến nhất quyết không cho Quý Huyền đi theo, cha mẹ Quý vẫn luôn cưng chiều nhóc ta, tất nhiên lần này cũng nghe theo nó.

Đối với họ thì đây không phải chuyện lớn lao gì. Hôm nay đưa Quý Yến đi chơi, khi về thì đưa Quý Huyền đi công viên giải trí để bù đắp là được.

Tuy nhiên, họ không biết rằng, vào khi ấy, Quý Huyền cảm thấy mình như bị thế giới ruồng bỏ, tâm tình vốn yếu ớt vì cơn cảm lạnh, lại bị giáng một đòn nặng nề này, trời đất quay cuồng. Trong nhà lại không có bảo mẫu, hóa ra hôm nay là bảo mẫu nghỉ phép, cha mẹ Quý quên béng chuyện này, thế là Quý Huyền sốt đùng đùng ở nhà một ngày rồi cuối cùng lịm đi.

Khi bảo mẫu đến vào ngày hôm sau, Quý Huyền đã xỉu vì sốt, anh liền được đưa đi bác sĩ truyền nước biển, mất 3 ngày mới ổn định lại. Cha mẹ Quý lại bởi đang ở nước ngoài nên chưa vội về. Chỉ là từ đây, Quý Huyền thực sự bắt đầu hết hy vọng, nếu các người không thích tôi thì tôi quyết định không thích các người.

Trước khi cha mẹ Quý về nhà, Quý Huyền đã lấy thẻ ngân hàng mà ông nội Quý đưa cho, thu dọn hành lý rồi chạy về nhà.

Lúc ông nội Quý thấy đứa cháu 7 tuổi từ về đây một mình, hồn đều dọa bay. Hỏi thì anh không nói, lúc đó ông liền gọi điện thoại mắng bờm đầu cha mẹ Quý đang ở nước ngoài suốt cả tiếng đồng hồ! Làm cho hai ông bà đó tủi lắm cơ! Bị mắng mà rơi nước mắt luôn, vội vàng đưa Quý Yến trở về.

Khi Quý Yến trở về nhà, nhóc ta không thấy anh trai thì vui mừng một hồi, nhóc ta lại là bé yêu của cha mẹ rồi.

Tất nhiên, ông nội Quý đích thân đưa Quý Huyền về, đợi ông nội Quý vừa rời đi, Quý Huyền lại ôm hành lý bỏ chạy. Lúc đầu, anh trốn vào ban ngày, bị mẹ Quý phát hiện nên chuyển sang chuồn ban đêm, bị mẹ Quý khóa cửa nhốt trong phòng, thế là anh liền leo từ tầng xuống, cũng may chỉ bị bầm mông thôi.

Ông nội được một phen hú vía, hôm sau liền tới thành phố, sạc Quý Huyền một trận: “Thằng nhóc ranh này, ngay cả tầng 2 cũng dám nhảy à? Ở quê nghịch quá riết quen phải không? Hả?”

Quý Huyền cúi đầu không nói gì, ông nội Quý cũng chưa mất bình tĩnh, ông hỏi anh: “Rốt cuộc cháu muốn làm sao?”

“Cháu phải về quê.” Quý Huyền nói lớn từng chữ một, mắt anh sáng rực lên khi nói. Trắng đen rõ ràng, cực kì chờ mong.

Ông nội Quý cau mày, lạnh lùng nhìn cha mẹ Quý: “Lần này tụi mày đã làm gì với nó?”

Cha mẹ Quý đáp lại với vẻ mặt mờ mịt: “Có làm gì đâu ạ? Chăm cái ăn cái mặc cho nó, nó cũng không gây sự gì thì tụi con cũng không đánh đập, mắng nhiếc nó. “

Ông nội Quý tức đến cái mũi nhếch lên: “Tao nuôi tốt để bọn mày đưa về mà tụi mày trả lại cho tao bằng vừa đánh vừa mắng à?”

Mẹ Quý ấm ức lắm cơ! Bà ta nói: “Đứa nào không ngoan thì bị nói một hai câu là chuyện thường mà cha? Cha nhìn vết thương trên trán tiểu Yến xem, giờ vẫn còn sẹo này ạ.”

Ông nội Quý liếc Quý Yến, Quý Yến có vẻ sợ hãi, ôm chặt mẹ mình núp ở phía sau.

Quý Huyền vẫn cúi đầu, Quý Yến lén nhìn anh, nhưng Quý Huyền không quay lại nhìn nhóc ta, Quý Yến có chút kỳ lạ, thì thào gọi: “Anh ơi?”

Quý Huyền nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, sau đó cười với Quý Yến và nói: “Anh không phải là anh trai của em, về sau, em cũng không phải em trai của anh.”

Quý Yến chớp mắt nói:” Nhưng anh là anh trai em mà! “

“Về sau không làm anh trai em nữa.” Quý Huyền nói. Anh quay lại nhìn ông nội Quý, nói tiếp: “Cháu phải về, ông không cho cháu về thì cháu sẽ lén về, chỉ cần có thể là cháu sẽ chạy. Cháu không muốn ở lại thành phố.”

Ông nội Quý vốn là người lõi đời, sao không nhìn ra trái tim Quý Huyền đã lạnh lẽo tột cùng chứ, ông thở dài: “Ông nội đưa cháu về nhé.” Sau đó lắc đầu ngán ngẩm với cha Quý

Tất nhiên, ông Quý đã hơn một lần hỏi Quý Huyền chuyện gì đã xảy ra? Quý Huyền không muốn nói, bọn họ là cha mẹ, là người sinh ra mình nên anh không nói bất cứ điều gì. Ông nội Quý quay sang hỏi bố mẹ Quý thì họ ngơ ngác, tụi con đâu biết! Tụi con cũng không biết!

Làm cho ông nội Quý điên lên!

Kể từ đó, Quý Huyền chưa bao giờ trở lại nhà Quý đó nữa, anh cũng không thân cận với ba người họ nữa. Nếu họ muốn có công ty vậy anh sẽ tự đi tìm tương lai cho mình, Quý Huyền có thể sống một cuộc sống tốt mà không cần dựa dẫm vào nhà họ Quý.

Tất nhiên, Quý Huyền cũng làm theo những gì mình nói, năm 16 tuổi, anh nhập ngũ nhờ mối quan hệ của ông nội. Năm 18 tuổi thì trúng tuyển đại học quân sự, tốt nghiệp sẽ có quân hàm. Bản thân anh có năng lực tốt, được cấp trên coi trọng, có thể nói là tương lai xán lạn. Đáng tiếc, khi công ty gặp chuyện, anh là người đầu tiên trở về và nhanh chóng tiếp quản mớ hỗn độn.

Khi anh chính thức xuất ngũ, không ít quan trưởng đến khuyên anh, anh đều từ chối cả. Ông nội nuôi anh lớn, anh nguyện ý gánh trách nhiệm này.

Tiêu Vũ nghiêm túc nghe hết chuyện, trong lòng cảm thấy rất khó chịu mà lại không biết nên an ủi anh thế nào. Khả năng sát thương của một câu phụ thuộc vào người đã nói nó. Người càng thân, càng quan trọng với thì lời nói không khác gì bom nguyên tử.

Tiêu Vũ suy nghĩ nhiều như vậy, cuối cùng chỉ hỏi anh: “Vậy trong ba tháng đó, anh có mệt không?”

Quý Huyền cười nói: “Mệt lắm! Cha mẹ đề phòng anh, em trai không thích anh, tất cả đều thể hiện trong 3 tháng đó. Khi ấy anh còn nhỏ, không hiểu chuyện, chỉ coi đó như đó một môi trường xa lạ, ráng để bản thân thích nghi nhất có thể thôi. “

Tiêu Vũ yên lặng nắm lấy tay anh, chỉ nghe Quý Huyền nói , “Nhưng mà, khi ở trong phòng một mình, lúc yếu ớt nhất thì lại nghĩ, nếu anh chết thì họ có hối hận hay không?”

Tiêu Vũ cau mày nói: “Sao anh lại nghĩ như vậy? Chỉ có những người thực sự yêu thương anh mới quan tâm đến mạng sống của anh thôi.”

Quý Huyền gật đầu nói: “Chắc khi đấy còn nhỏ! Đối với trẻ con, dù là chuyện nhỏ, cũng như trời sụp đất bể vậy.”

Tiêu Vũ tựa vào vai anh: “Anh sống khỏe mạnh, vậy là đủ rồi. “

Quý Huyền cười khẽ: “Dù có sống tốt đến đâu thì anh vẫn nhớ chuyện đấy. Không có nơi để trút bỏ nỗi bất bình nên anh không bao giờ cho họ sắc mặt tốt. Nhưng, em đã đến rồi thì không như thế nữa. Đối với anh, anh đã có người tốt nhất thế gian rồi. Có em còn có con, anh có cảm giác thế giới đã trao những điều tốt đẹp nhất cho anh vậy. Cho nên, anh không còn nhớ rõ chuyện này lắm.”

Tiêu Vũ nhìn anh với vẻ mặt ghét bỏ, giơ tay bóp mặt Quý Huyền: “Này, anh thế mà có thể nói những lời ngọt ngào hửm, khủng khiếp quá à ~.”

Quý Huyền: “…” Không phải trong sách đều bảo nói như thế ư?

Quý Huyền thở dài, hỏi cô: “Vậy em có thể nói cho anh biết được không? Chuyện của em?”

Tiêu Vũ nhẹ nhàng nói, giọng bình tĩnh đến bất ngờ: “Không có cơ sở cho những gì em muốn nói, đó chỉ là suy đoán của riêng em thôi. Có thể là em đã nghĩ quá nhiều, thậm chí sự thật khác hẳn, nhưng em luôn nghi ngờ rằng cha mẹ em chết vì lý do khác, cho dù thế nào em cũng không thể loại bỏ suy nghĩa này. “

Quý Huyền cau mày hỏi: “Sao em lại nói vậy?”

Tiêu Vũ giải thích: “Buổi sáng hôm cha mẹ em gặp tai nạn, cha có gọi cho em trên đường ra sân bay. Giọng điệu ông rất kích động, rất tức giận. Ông lại nói mình đắc tội người ra, hiện tại bỏ việc ra về rồi. Em biết hẳn đã có chuyện gì nhưng cha chưa nói. 6 tiếng sau, em nhận được tin cha mẹ đã qua đời. “

Tiêu Vũ tiếp tục: “Khi cha em qua đời thì không tổ chức lễ tang ở nước ngoài, em nghĩ là bởi ông là người Trung Quốc. Tuy nhiên, tại đám tang trong nước, không một ai trong ban nhạc của ông tới tham dự, điều này hơi lạ.”

Quý Huyền hỏi: “Về sau em có biết tại sao không?”

Tiêu Vũ lắc đầu nói: “Em không biết, đây là em luôn muốn biết. Em muốn học piano, đến nơi đó, hỏi bọn họ.

“Mọi chuyện là vậy sao? Vậy sao em không nói với anh? Anh có thể đưa em sang đó để đến hỏi họ mà.”

Tiêu Vũ cười khổ: “Đó chỉ là phỏng đoán của riêng em thôi, không bằng chứng mà đột nhiên chạy tới hỏi thì buồn cười lắm. Nhưng, nếu em có thể đạt đến trình độ cao đó thì sẽ khác. Một số chuyện, chỉ có thể đứng ở vị trí đó mới biết càng nhiều.”

Quý Huyền xoa đầu cô, ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói: “Nếu dự đoán của em chính xác, vậy chuyến đi lần này em sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

Tiêu Vũ cười nói: “Nhưng mà, điều này đã nằm trong tâm trí em quá lâu rồi, em phải tìm cho ra đáp án. Ngoài ra, bản concerto của Bách Nhạc sẽ là bước đầu tiên đi ra thế giới, cũng là một bước đi xuất sắc của en. Em không có lý do gì để từ chối cả.” Sau khi biểu diễn với Bách Nhạc, xem như cô đã hoàn thành mong muốn của nguyên thân rồi.

Quý Huyền suy nghĩ một chút, lập tức nói: “Lần này anh sẽ đi nước ngoài với em.”

Tiêu Vũ không đồng ý: “Em không có đi một hai hôm đâu, công ty anh nhiều việc như vậy, vẫn không nên.”

Quý Huyền cứ khăng khăng: “Không được, anh phải đề phòng, không thể để em một mình nơi nguy hiểm thế được. Lỡ mất em thì sao bây giờ?”

Tiêu Vũ: ” … Học được mấy lời âu yếm hay đấy.”

Quý Huyền tự hào: “Cảm ơn. “

Hộ chiếu và visa của Tiêu Vũ đã được chuẩn bị từ trước, cũng không mất nhiều

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN