Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 18


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cô ơi, bài văn này con viết thế nào ạ?” Quý Du lấy lại vở, háo hức nhìn Y Lam Nhã.

Y Lam Nhã nghiến răng nghiến lợi cười nói: “Viết rất hay, nhưng sao câu cuối con lại viết con yêu mẹ thế? Như thế là lạc đề đấy, sau này không nên viết như thế nữa.”

Quý Du thẳng thắn đáp: “Không sao ạ, mẹ con đã nói con rồi, con biết không nên viết thế nhưng con vẫn cứ viết, vì con muốn làm mẹ vui.”

Cái con mụ liệt kia!!!

Y Lam Nhã nắm tay thành nắm đấm cười hỏi: “Con đọc cho mẹ nghe chưa?”

Quý Du liền vui sướng nói: “Là mẹ dạy con viết đó cô!”

Y Lam Nhã đột nhiên muốn trào máu họng, Tiêu Vũ!!!

Y Lam Nhã hít sâu một hơi,lộ ra vẻ mặt lo lắng nói: “Tiểu Du, không phải trước kia con kể với cô là mẹ con không yêu con sao?”

Quý Du sửng sốt, nhìn Y Lam Nhã. Y Lam Nhã trông có vẻ khó xử: “Trước kia con từng nói với cô là mẹ con không cần con nữa mới ly hôn với ba con. Con rất ghét mẹ, giờ không ghét nữa à?” Thật ra hồi đó Quý Du đâu nói ghét, cô bé xài từ hận, nói cả đời này sẽ không tha thứ cho mẹ.

Ngôn ngữ của con trẻ, vô tình cũng tàn nhẫn, tuy chúng không biết cái gì là đúng cái gì là sai nhưng lời nói ra lại vô tâm đến thế.

Hốc mắt Quý Du từ từ đỏ hoe, Y Lam Nhã lau mặt cho bé, đau lòng nói: “Ngoan nào, đừng khóc, cô mãi mãi ở bên con mà. Cô…. Cô chỉ sợ con bị tổn thương nên mới nhắc nhở con thôi.”

Quý Du ngẩng đầu, òa lên nức nở, ôm mặt chạy ra chỗ tài xế.

– ———

Tiêu Vũ đang tập giơ tay lên, chị Vương đứng cạnh nhìn, kinh ngạc trầm trồ: “Xác suất liệt toàn thân có thể khỏi hẳn rất thấp, đặc biệt là khi thần kinh bị tổn thương. Huống hồ lại trong thời gian ngắn như vậy mà tay đã khôi phục cảm giác, đây là lần đầu chị thấy sự tiến bộ nhanh như vậy.”

Tiêu Vũ vừa nhẹ nhàng giơ tay lên vừa nói: “Chắc do em mới bị thương, thần kinh tổn thương không nghiêm trọng lắm. Để em bảo Quý Huyền tìm giúp em một bác sĩ châm cứu, giúp em kích thích thần kinh, hy vọng có thể từ từ khôi phục.”

Chị Vương ngưỡng mộ nói: “Số em may mắn ghê, có nếp có tẻ, con trai hiếu thảo, con gái đáng yêu, còn được chồng trước đón về nhà. Chị thấy chồng trước của em không tồi đâu, đẹp trai, công thành danh toại,trông có vẻ không phải hạng đàn ông bội bạc trăng hoa gì.”

Tiêu Vũ cười phá lên nói: “Ôi chị ơi, chị thấy em thế này còn bảo số em may mắn à?”

Chị Vương thở dài: “Chị có xem qua tin tức vụ tai nạn của em rồi, em đúng là xui tận mạng. Sao có mỗi em bị văng ra ngoài chứ, lại có bị thương đúng ngay xương cổ. Ôi! Giờ được như thế này đúng là số em không tệ đâu.”

Tiêu Vũ lại cười ha ha nói: “Chị nói đúng, vụ tai nạn đó còn có một người chết đấy!”

Chị Vương: “….” Chị đứng hình nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Rốt cuộc em muốn nói là em tốt số hay không thế?”

Tiêu Vũ quay đầu nhìn ra cửa sổ, một chiếc xe đang từ từ dừng lại ngoài sân, Tiêu Vũ khẽ nói: “Tốt? Hay không tốt? Đâu phải chuyện chị có thể khống chế được, dù chị nỗ lực nhiều thế nào cũng chưa chắc có kết quả tốt, đương nhiên còn tùy thuộc vào cách mình nhìn nhận nữa.”

“Nếu so với những người hôm ấy bị tai nạn ngồi trong xe chỉ bị xây xát thì em bị văng ra ngoài, tổn thương xương cổ rồi giờ ra nông nỗi này đúng là xui xẻo. Nhưng nếu so với vị nạn nhân xấu số kia thì em lại thấy may mắn, thấy mình tốt số thật. Chị thấy đúng không? Nên tùy thuộc vào cách mình nghĩ thế nào thôi chị ạ. Em vẫn sống, có con, có chồng trước gánh hộ tiền viện phí và sinh hoạt phí thì em sẽ dốc hết sức mình để khỏe lại, em thấy số em khá may mắn đấy.”

Nhưng còn nguyên chủ, mục tiêu suốt đời của cô ấy là trở thành một nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng, tuy còn sống, tuy còn con cái, tuy còn đường lui là chồng trước, nhưng đều không phải là thứ cô ấy muốn, mà cô ấy cũng chẳng chống đỡ tới phút cuối được.

Cô ấy không phải là một người mẹ tốt, cũng không phải là một người vợ tốt, nhưng ít ra đời này cô ấy đúng là một cô con gái hiếu thảo.

Đời trước, dù cô ấy có phải ngồi xe lăn cũng quyết không quay về để nhận lấy sự thương hại của người khác như cô đang làm bây giờ.Cô sẽ không trách cứ hành vi của nguyên chủ, mỗi người có sự lựa chọn riêng của họ.

Cửa xe ngoài sân đột nhiên bị đẩy ra, Tiêu Vũ thấy Quý Du vọt khỏi xe, mái tóc xoăn xõa bung, bộ đầm công chúa cũng tung bay.

Tiêu Vũ tươi cười nói: “Chị nhìn xem, con gái đáng yêu của em đã về rồi.”

Chị Vương nhìn cô bé đang chạy vào nói: “Cô bé này thật đáng yêu, mà trông có vẻ cũng rất thích em.”

“Đúng thế!” Tiêu Vũ thản nhiên nói: “Dù sao cũng là máu mủ ruột rà, đây cũng là lý do mà con hồ ly tinh kia kiêng kỵ, không biết hôm nay cô ta đã nói gì với con bé? Em hóng quá đi mất.”

Chị Vương: “….”

“Mẹ ơi!” Quý Du đứng ở phòng khách gọi, hai mắt sưng đỏ, khóc lóc không ngừng, tuy không gọi được Tiêu Vũ chạy ra nhưng đã dọa sợ Tiêu Nhược Quang đang xem hoạt hình Cừu và Sói Xám.

“Chị ơi, chị sao thế?”

Quý Du giận dữ đẩy cậu ra, khóc òa lên: “Mẹ không cần chị, chỉ cần em, chị không thích mẹ.”

“A!” Tiêu Nhược Quang giật mình nhìn Quý Du: “Mẹ làm sao lại không cần chị!”

Quý Du rất tức giận, vốn dĩ lúc biết Tiêu Vũ quay lại, cô bé cũng tức giận. Nhưng cô bé vẫn vô thức muốn tới gần mẹ mình, hôm đó cô bé dậy thật sớm mặc bộ đầm công chúa mà bé thích nhất, đợi chị Ban tới là nhảy lên xe liền.

Ngờ đâu khi cô bé đến bệnh viện, mẹ không đau khổ nhìn bé khóc lóc thảm thiết, thế nhưng bé không mong mẹ ghét mình chút nào.

Hôm nay nghe cô giáo nhắc lại thì bé mới nhớ ra, bé là đứa bé bị mẹ bỏ rơi.

Quý Du nghĩ tới đó lại nức nở không thôi…..

Nước mắt tuôn rơi ào ạt, Khổng Ngọc Tình đi từ bếp ra, vừa đi vừa nói: “Hôm nay nhà bếp hầm canh xương, cậu chủ nhỏ muốn uống….. Ơ cô chủ nhỏ đã về rồi đấy à? Hôm nay không ở lại học thêm với cô Y sao? Sao lại khóc thế này?”

Quý Du nắm chặt hai tay lại, cúi đầu lau nước mắt đi, giọng vẫn nức nở nói: “Con, con là đứa bé bị mẹ bỏ rơi!”

Khổng Ngọc Tình ngạc nhiên hỏi: “Sao đột nhiên con lại nói thế?” Trước kia trong số những người nói Qúy Du rằng mẹ cô bé không cần bé thì Khổng Ngọc Tình góp không ít lời, không ngờ sau đó tính tình cô chủ càng ngày càng âm u hơn, khi đó Khổng Ngọc Tình mới nhận ra bà vì chuyện người lớn mà đã giận cá chém thớt lên trẻ nhỏ, khiến từ bé Quý Du đã thấy ghét bỏ mẹ mình, nghĩ mình là đứa bé không ai muốn.

Vì thế mà Khổng Ngọc Tình thấy rất áy náy, khi Quý Du đi nhà trẻ tình cờ gặp được cô giáo Y Lam Nhã thì cả Quý Huyền lẫn Khổng Ngọc Tình đều thấy vui mừng.

Quý Du từ từ cởi mở hơn, Quý Huyền và Khổng Ngọc Tình thấy thế mau chóng chào đón Y Lam Nhã. Sau đó khi Quý Du lên Tiểu học phát hiện Y Lam Nhã cũng dạy ở đó thì Quý Huyền liền đi cửa sau chuyển Quý Du tới lớp cô ta dạy.

Y Lam Nhã từ từ nghênh ngang ra vào nhà, nhưng gần đây Khổng Ngọc Tình không thích cô ta nữa. Tuy bà không rõ vì sao nhưng linh tính của phụ nữ báo cho bà biết mục đích của Y Lam Nhã không đơn giản.

Sau đó, hành vi của Y Lam Nhã càng khiến Khổng Ngọc Tình chắc chắn thêm, thứ bảy dạy kèm phải kèm đến tận lúc Quý Huyền đi làm về. Đôi khi, cô ta còn nhân lúc Quý Huyền được nghỉ mà đến thẳng nhà kể chuyện cô chủ cho ông chủ nghe, còn hỏi thăm bà về tình trạng hôn nhân của ông chủ nữa.

Đương nhiên, cô ta toàn lấy cớ là vì Quý Du, muốn hiểu rõ hoàn cảnh gia đình của học sinh để hiểu tính cách học sinh.

Lúc này, Quý Du liền khóc lóc nói: “Cô Y nhắc cho con nhớ là trước kia con từng nói với cô Y, cô Y… Hức hức… Cô Y nói sợ mẹ làm tổn thương con. Hu hu… Có phải con là đứa bé bị mẹ bỏ rơi không ạ? Con muốn tìm mẹ, muốn hỏi sao lúc đó mẹ lại bỏ đi?”

Nghĩ đến nguyên nhân Tiêu Vũ bỏ đi, Khổng Ngọc Tình đen mặt, sau đó cố nở nụ cười hiền lành nói: “Mẹ con sao lại không cần con được.”

Tiêu Nhược Quang đứng cạnh nghe thế thì mặt mày hoang mang hỏi: “Mẹ không cần chị sao?”

Quý Du vừa mới nín khóc nghe thế lại ngẩng đầu khóc tiếp: “Mẹ sao lại không cần chị, mẹ không cần em thì có….”

Tiêu Nhược Quang lại càng hoang mang: “Mẹ cần em mà! Chị đừng khóc, mẹ cần chị mà, chắc chắn là cô Y nói xạo đó.”

Quý Du nức nở nói: “Thật không?”

Tiêu Nhược Quang gật đầu, nhìn chị gái mình chân thành nói: “Đương nhiên là thật rồi! Cô ấy không quen mẹ sao lại biết mẹ không cần chị chứ? Nên chắc chắn là cô ấy nói xạo.”

“Là chị nói với cô ấy.” Quý Du dẩu môi, không thích nghe Tiêu Nhược Quang nói cô Y nói dối.

Tiêu Nhược Quang liền nhíu mày: “Vậy là cô ấy chắc chắn không biết, người lớn đều thích lừa con nít, cô ấy nói mẹ không cần chị tức là mẹ cần chị đó.”

Quý Du lau đi giọt nước măt cuối cùng, hỏi: “Thật sao? Bà Khổng hồi trước cũng nói mẹ không cần chị.”

Tiêu Nhược Quang quay sang nhìn thím Khổng, hơi ngạc nhiên, Khổng Ngọc Tình luống cuống tay chân lắp bắp nói: “Bà, bà Khổng, đúng thế, là bà nói….”

Tiêu Nhược Quang quay đầu đi, mặt bình tĩnh nói tiếp: “Bà Khổng nói mớ đó.”

“Đúng đúng đúng, bà già rồi, nói năng lẩm cẩm. Cô chủ nhớ lầm rồi, lúc đó bà Khổng đang ngủ nên hồ đồ, vừa nói xong đã hối hận, không phải sau này bà không nói nữa à?”

Quý Du nghẹo đầu nghĩ ngợi, đúng là không nhớ rõ bà Khổng nói thế bao giờ, cũng xác thực là rất lâu rồi không nghe thấy bà Khổng nhắc tới chuyện đó nữa.

“Làm sao thế?”

Đúng lúc phòng tuyến trong lòng Quý Du yếu đuối nhất thì Tiêu Vũ tươi cười dịu dàng được chị Vương đẩy ra.

Quý Du quay lại nhìn mẹ mình, đột nhiên thấy tủi thân vô cùng, miệng Quý Du méo xệch cả đi, cố gắng không khóc, gọi: “Mẹ ơi.”

Tiêu Vũ cười nói: “Lại đây, lại đây với mẹ nào.”

Tiêu Nhược Quang thấy Quý Du đi tới, lại nhìn phim hoạt hình cừu và sói xám trên ti-vi, cuối cùng vẫn vứt điều khiển đi chạy đến bên cạnh Tiêu Vũ.

Quý Du đứng cạnh Tiêu Vũ, kéo áo cô hỏi: “Mẹ ơi, sao lúc đó mẹ lại bỏ đi? Mẹ không cần Tiểu Du ạ?”

Tiêu Vũ nhìn Quý Du, hỏi một câu không liên quan: “Con không tin mẹ à?”

Quý Du nhìn nàng, hốc mắt đỏ lên, Khổng Ngọc Tình đang nghĩ xem phải dỗ Quý Du thế nào thì đã thấy Tiêu Vũ từ từ giơ tay lên đặt lên đầu Quý Du, sau đó nhẹ nhàng vuốt mấy cái, nói: “Con gái à, mẹ muốn xoa đầu con từ lâu rồi, ngoan nào!” Nói xong, Tiêu Vũ cười đầy mãn nguyện.

Một câu này của Tiêu Vũ khiến Quý Du bò lên ngồi trên đùi cô khóc toáng lên: “Hu hu hu…..” Tiếng nức nở tràn ngập căn phòng.

Tiêu Vũ vừa xoa đầu cô bé vừa nói: “Mẹ có lý do khiến mẹ không thể không ra đi, nhưng chuyện mẹ yêu con là không thể nghi ngờ. Quý Du, con hãy nhớ kỹ, đôi tay này của mẹ…. là vì con mới có thể cử động lại.” Tiêu Vũ nâng mặt cô bé lên, từ từ lau nước mặt cho bé, nói tiếp: “Đây là…. bằng chứng mẹ yêu con.”

Chị Vương: “……” Bà chủ, tay em hôm qua cử động được rồi mà.

Quý Du ôm chặt Tiêu Vũ òa khóc nói: “Con biết là mẹ yêu con mà, bọn họ đều lừa con.”

“Say này đừng để cô Y nói mẹ không cần con không yêu con nữa, hôm nay mẹ nghe thế mẹ thấy buồn lắm đấy.” Tiêu Vũ bình tĩnh nói.

Quý Du gật đầu: “Dạ, mai con sẽ đi nói với cô Y, mẹ cần con, mẹ rất yêu con.”

Vì thế, Tiêu Vũ cười một cái, xoa đầu cô bé nói: “Con ngoan của mẹ.”

Khổng Ngọc Tình: “…….” Mỗi ngày đều đào một hố để bẫy hồ ly tinh à?

* Bộ phim cừu và sói xám:

Ôi! Tuổi thơ

🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍

#1 Dù bị liệt nhưng Tiêu Vũ mỗi ngày đều hồ hởi đào hố bẫy hồ ly tinh ~ Cơ mà chương này quá dài!!!!!!!!!

#2 Wifi nhà đang có vấn đề, chắc hôm nay chỉ đăng đến đây thôi. Sáng mai dậy sớm đi nạp 4G rồi đăng tiếp nhé. Xin lỗi mọi người vì không thực hiện đúng lời hứa. TvT TvT Ôi mọi người,hãy tha thứ cho bạn Wifi và editor đã trúng lời nguyền ~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN