Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 19
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
139


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 19


Tối đến, khi Quý Huyền về nhà liền thấy Tiêu Vũ đang ngồi trên sô pha, con trai con gái đều rúc vào hai bên người cô, con gái gối lên đùi phải cô, con trai thì gối lên đùi trái, còn cô thì mặt mày bình tĩnh ngồi đó xem phim Cừu và Sói Xám với hai đứa nhỏ. Quý Huyền thấy một đòn vào tim.

Đây chính là điều anh muốn lúc nghỉ ngơi! Nói đi, vì sao không khí giữa mấy người họ hôm nay lại ngọt ngào thế?

Quý Huyền đưa cặp xách cho người giúp việc, sau đó giật nhẹ cà vạt ra ngồi lên sô pha, liếc nhìn hai đứa nhỏ, thấy ba mẹ con vẫn nhìn ti-vi như trước.

Quý Huyền: “…..”

Tuy bị ngó lơ nhưng Quý Huyền vẫn rất nghiêm túc nhìn ba mẹ con, sau đó anh phát hiện mắt Quý Du sưng đỏ, Quý Huyền quan tâm hỏi: “Tiểu Du, con khóc à? Sao thế?”

Quý Du quay đầu liếc cha mình một cái rồi ngó lên ti-vi tiếp.

Quý Huyền: “…..” Vì, vì sao con gái anh không để ý tới anh?

Tiêu Nhược Quang bò dậy, bò xuống sô pha, chạy tới sô pha chỗ Quý Huyền đang ngồi rồi bò lên đó, nhìn Quý Huyền nói nhỏ: “Cha, hôm nay chị vừa khóc vừa chạy về đó.”

“Vì sao?” Quý Huyền cả kinh, tuy con gái anh hay khóc lóc nhưng chưa bao giờ khóc ở trường cả.

“Để con kể cho cha nghe…..” Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Du vẫn không động đậy gì, sau đó thầm thì: “Chị ấy bị cô Y lừa.”

Quý Huyền liếc sang Quý Du, rồi thì thầm theo Tiêu Nhược Quang hỏi: “Lừa thế nào?”

Tiêu Nhược Quang nói: “Cô ấy lừa chị là mẹ không cần chị, khiến chị đau lòng chạy về.”

Quý Huyền: “…….” Đó là sự thật.

Tiêu Nhược Quang lại tiếp tục nói: “Sau đó, con liền nói với chị là cô Y lừa chị ấy.”

Quý Huyền: “Sao con biết cô Y lừa chị con?”

“Ơ?” Tiêu Nhược Quang nhìn Quý Huyền, chớp chớp mắt, trả lời: “Con có biết đâu.”

Quý Huyền: “… Tiểu Quang à, con như thế là nói dối, thế là không đúng.”

Tiêu Nhược Quang hồn nhiên nhìn anh: “Nhưng mà con nói thế, chị liền vui vẻ, sao lại không đúng ạ?”

Quý Huyền cúi đầu tự hỏi hai phút, vẫn không biết giải thích với con trai như thế nào, đành nói: “Con hỏi mẹ con ấy.”

Tiêu Nhược Quang nhìn anh rồi bò xuống sô pha, chạy đi tìm Tiêu Vũ hỏi: “Mẹ ơi, cha bảo nói dối là không đúng. Vì sao ạ?”

Tiêu Vũ cười nhìn Quý Huyền một cái, rồi nhìn Tiêu Nhược Quang nói: “Kêu cha con mở cho con xem bộ phim hoạt hình tên <<Cậu bé chăn cừu>> ấy.”

Tiêu Nhược Quang gật đầu, lại vất vả bò xuống sô pha chạy đi tìm cha, Quý Huyền nghe Tiêu Vũ nói vậy liền vội vàng lấy điện thoại ra tìm phim <<Cậu bé chăn cừu>>.

Sau đó, anh tìm được một phim hoạt hình vẽ theo kiểu chibi thì mở cho Tiêu Nhược Quang xem. Tiêu Nhược Quang ngoan ngoãn ngồi trên đùi Quý Huyền, nghiêm túc cùng Quý Huyền  xem phim. Khi phim kết thúc, Tiêu Nhược Quang mới tiếc nuối nói: “Con biết rồi cha ạ, nếu con cứ nói dối mãi thì sẽ không ai tin con nữa đúng không?”

Quý Huyền vội gật đầu nói: “Đúng thế, một đứa bé hay nói dối, sẽ không ai thích hết.”

Tiêu Nhược Quang khó xử nói: “Con không nói dối thường xuyên, chỉ khi nào nói thật không được thì mới phải nói dối thôi.”

Quý Huyền liền răn đe cậu bé: “Vậy con có thể biết được khi nào nên nói dối, khi nào không nên sao?”

“Biết ạ!” Tiêu Nhược Quang không hề do dự mà gật đầu.

Quý Huyền: “…….” Sao con trả lời dứt khoát thế?

“Ăn cơm thôi.” Khổng Ngọc Tình đi từ bếp ra, thấy một nhà bốn người đều ngồi ở sô pha. Quý Du nép vào lòng Tiêu Vũ còn Tiêu Nhược Quang thì ngồi trên đùi Quý Huyền trông cực kỳ hài hòa.

Nhất thời, Khổng Ngọc Tình có suy nghĩ, thật ra hai người họ ở bên nhau cũng không tồi, miễn là Tiêu Vũ nguyện sống an phận là được.

“Bà Khổng.” Tiêu Nhược Quang nhảy xuống khỏi người Quý Huyền, chạy tới chỗ Khổng Ngọc Tình.

Khổng Ngọc Tình cúi xuống bế cậu lên, nói: “Hôm nay làm món thịt kho giấm đen cho con ăn, con có thích không?””

Tiêu Nhược Quang vui vẻ cười nói: “Cảm ơn bà Khổng, con vui lắm ạ!”

Tiêu Nhược Quang đem mặt mình dán vào mặt Khổng Ngọc Tình, khiến Khổng Ngọc Tình vui sướng cười to.

Khi cả nhà đều ngồi vào bàn ăn, chị Vương lần đầu tiên đặt đồ ăn xuống trước mặt Tiêu Vũ thay vì đút cho cô, Quý Huyền kỳ quái nhìn hai người.

Sau đó, anh trơ mắt nhìn Tiêu Vũ vươn tay ra cầm lấy cái muỗng ăn cơm.

Quý Huyền: “!!!” Chời má!

“Tay em sao lại thế?” Quý Huyền hết hồn làm rớt luôn đôi đũa đang cầm trên tay.

Tiêu Vũ tỉnh bơ nói: “Kết quả tập phục hồi chức năng hai hôm nay.”

“Em tập hai ngày thôi mà đã khôi phục được vậy hả?” Quý Huyền bị dọa sợ: “Tốc độ phục hồi của em không phải quá nhanh sao?”

Quý Du buông đũa xuống, nói: “Cha! Sao cha lại nói mẹ như vậy? Mẹ nói, đây là sức mạnh tình yêu, hôm nay, mẹ xoa đầu con đấy.” Nói tới đây, Quý Du lại ngượng ngùng cúi đầu xuống.

Quý Huyền: “…….” Con gái, mấy câu kiểu đó chỉ để lừa con nít thôi, đây đâu phải phim truyền hình.

Tiêu Vũ cười nói với Quý Du: “Đúng thế. Tay người ta khỏi lại cứ hỏi liên hồi, đây có phải chuyện xấu đâu Tiểu Du nhỉ?”

Quý Du dõng dạc đáp: “Vâng.”

Tiêu Nhược Quang cũng hùa theo ngay: “Mẹ nói gì cũng đúng cả.”

Quý Huyền: “…..”

Vì thế Quý Huyền bị ép phải đè nén nỗi sợ hãi xuống đáy lòng, yên lặng ăn cho xong bữa cơm. Ăn uống xong xuôi, nhìn ba người dính lấy nhau ngồi trên sô pha coi ti-vi, Quý Huyền rốt cuộc cũng đủ bình tĩnh tiếp nhận sự thật là vợ trước của anh chỉ tập phục hồi chức năng hai ngày đã có thể cầm muỗng ăn cơm.

Ngày hôm sau, khi Quý Du đến trường liền nói với Y Lam Nhã: “Cô Y ơi, mẹ con nói, mẹ rất yêu con. Mẹ vì có lý do bất đắc dĩ mới phải bỏ đi, hí hí….. Cô ơi, con cũng có mẹ.”

Y Lam Nhã nghe vậy thì sửng sốt, với tính cách của Quý Du, hôm qua lại bị kích động như vậy, Tiêu Vũ làm cách nào trấn an được nó thế?

Sau đó cô ta nghe thấy Quý Du nói: “Cô ơi, tay mẹ con có thể cử động được rồi, hôm qua mẹ con tự ăn cơm đấy.”

Y Lam Nhã: “!!! Cái gì? Không phải mẹ con bị liệt toàn thân sao?”

Quý Du gật đầu nói: “Đúng thế! Mẹ nói đâu có phải chết đâu, mẹ sẽ khỏe lại ngay, sẽ nhanh chóng ôm con.”

Nói tới đây, Quý Du bụm mặt lại, cười hạnh phúc, nói: “Hôm qua lúc con về tới nhà, con rất đau lòng rất đau lòng, con còn cãi nhau với Tiểu Quang nữa…..”

Y Lam Nhã nghe thế thì vui muốn chết, nghĩ: Làm tốt lắm.

(Này! Đạo đức của cô đâu hết rồi Y mất dạy!)

Sau đó, Quý Du nói tiếp: “Sau đó mẹ con liền đi ra, vì để trấn an con, mẹ liền cố gắng sờ đầu con, chính vì như vậy, tay của mẹ đã có thể cử động. Cô Y, cô Y ơi, con rất vui! A ha ha ha, phải làm sao đây ạ?” Quý Du đứng tại chỗ xoay một vòng rồi nói: “Con là bé yêu của mẹ, sau này con sẽ không nói xấu mẹ nữa.”

Y Lam Nhã chưa kịp tiêu hóa xong cú đánh phản công này thì lại nghe Quý Du nói thêm một câu: “Mẹ nhờ con nói với cô rằng, nhờ cô Y mà tay mẹ mới có thể cử động, nhưng con lại cảm thấy đây chính là công lao của con.”

Y Lam Nhã: “…….” Con mẹ nó#&%

🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍

#1 Tiêu Vũ đã cho Y Mất Dạy một đòn phản kích tuyệt đẹp đồng thời còn tăng thêm tình cảm với cô công chúa nhỏ Qúy Du.(≧∇≦)/

#2 Vì có hệ thống hỗ trợ, tốc độ phục hồi của Tiêu Vũ cực nhanh, sẽ sớm khôi phục nhanh thôi! ᕦ( ͡° ͜ʖ ͡°)ᕤ

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN