Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện - Chương 26
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
145


Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện


Chương 26


Anh chàng kia ngẩng đầu nhìn Quý Huyền cười gượng gạo nói: “Đây chỉ là hiểu lầm thôi, sao em dám đánh chị dâu ạ?”

Quý Huyền nhíu mày: “Ai là chị dâu cậu? Cậu là ai?”

Anh chàng kia khóc không ra nước mắt mà nói: “Em, em, em tên Đỗ Việt, chào… chào anh ạ.”

Quý Huyền tiếp tục nhíu mày nhìn hắn hỏi: “Cậu tìm vợ tôi làm gì?”

“Không có gì, không có gì. Đại ca, em chỉ là vô tình đi ngang qua đây thôi.” Đỗ Việt mếu máo, Quý Huyền cao một mét chín, mặt cau có trông rất đáng sợ.

Đỗ Việt cười ha ha hai tiếng, bị Tạ Hải Vân đứng sau lưng đánh chửi nói: “Đồ vô dụng, bọn họ là người sai, cậu sợ cái rắm gì!”

Tạ Hải Vân nói xong, chìa đôi tay đang chảy máu đầm đìa ra cho Quý Huyền xem: “Con gái anh đẩy tôi, anh tự nhìn đi, anh biết tôi làm nghề gì không?”

Quý Huyền nhíu mày nhìn đôi tay của cô ta, sau đó lạnh lùng nói: “Con gái tôi sẽ không vô duyên vô cớ đẩy người khác.”

Từ lúc Quý Du thấy cha mình đến thì to gan hơn, huống hồ trong từ điển của cô nhóc làm gì có từ sợ. Cô bé nhảy ra gào lên: “Cha ơi cha! Vừa rồi cô ta chửi mẹ đấy!”

“Cái gì?” Quý Huyền quay đầu nhìn Tạ Hải Vân.

Tạ Hải Vân liền mắng: “Đồ mất dạy, dám nói dối, tao chửi mẹ mày bao giờ?”

(Chăc cô có dạy chắc?)

Quý Du dậm chân, lớn tiếng lên án: “Vừa rồi cô nói chân mẹ cháu không cử động được, không phải mắng mẹ cháu thì là gì?”

Tạ Hải Vân cười khẩy: “Tao bội phục cách nhà mày dạy con đấy, cái đó mà gọi là chửi?”

Quý Huyền liếc cô ta, lạnh lùng nói: “Chuyện này không tới lượt loại người mồm hôi miệng tanh như cô xía vào.”

“Như thế mà không phải mắng chửi?” Quý Du lớn tiếng nói: “Rõ ràng là chửi người.”

Tiêu Vũ kéo Quý Du lại, cười nói: “Tiểu Du à, đó quả thật không phải là mắng chửi,phải nói là châm chọc mới đúng.”

Quý Du sửng sốt hỏi lại: “Châm chọc là sao ạ?”

Bên này đang nói chuyện thì bên kia đã nghe Tạ Hải Vân hét lên. Tiêu Vũ nhìn sang, thấy Tiêu Nhược Quang đang giẫm lên chân Tạ Hải Vân.

Tạ Hải Vân không ngừng gào thét như heo cắt tiết, Tiêu Nhược Quang mếu máo nói: “Xin lỗi cô, cháu vô ý giẫm phải chân cô.”

Tạ Hải Vân tin được chắc? Một đứa bé nhỏ xíu mà có thể vô ý giẫm mạnh như thế? Mẹ nó, lại còn giẫm ngay phần mũi chân của cô ta, Tạ Hải Vân đau rớt nước mắt.

Tiêu Vũ bất ngờ, nói luôn: “Cô đừng có quá đáng! Con trai tôi mới bao lớn chứ? Đâu có thể dẫm nát chân cô đâu mà gào lên dữ vậy? Cô gào như vậy để khinh tôi là người tàn tật đúng không?”

Đỗ Việt giật giật khóe miệng, câu này mà nói trước khi chồng cô tới còn được, giờ nói ra ai mà tin? Nhưng đúng là đứa bé này bé như con cua, lại chưa đến tuổi hiểu chuyện, đừng nói nó có cố ý hay không, cho dù nó thật sự dùng hết sức cũng đau làm sao được?

Vì thế, ngay cả Đỗ Việt cũng nhìn Tạ Hải Vân với cặp mắt ngờ hoặc, hoài nghi có phải cô ta tính ăn vạ người tàn tật hay không, dù sao từ đầu đến giờ cô ta đã tỏ rõ thái độ không thích người phụ nữ tàn tật này.

Tạ Hải Vân rớt hai giọt nước mắt, cô ta nhìn Tiêu Vũ mắng: “Cô thử để con cô giẫm một cái thử xem? Thằng con hoang này muốn đối đầu với tôi mà.”

Quý Du vừa nghe được, giận sôi máu!Lại chạy tới đẩy cô ta thêm một cái, lần này Tạ Hải Vân đã có phòng bị, vội né ra sau. Tiếc là cô trốn được đứa bé nhưng không trốn được người lớn, Quý Huyền đứng sau duỗi chân gạt chân cô ta.

Thế là Tạ Hải Vân vồ ếch thật dễ chịu.

Vì ngã quá mạnh nên mắt Tạ Hải Vân nổ đom đóm, thậm chí ngơ ra không phản ứng gì tận hai mươi giây.

Quý Huyền đi tới cạnh cô ta, từ trên cao nhìn xuống nói: “Ngại quá! Trượt chân!”

Tạ Hải Vân cố cãi: “Anh… cố ý.”

Quý Huyền không phải người sợ phiền phức, nên anh mặt dày mày dạn thừa nhận: “Ờ.” Anh cười tươi rói, nói tiếp: “Cô nên thấy may mắn vì tôi trước giờ luôn bao dung khiêm nhường với phụ nữ đấy. Tuy nhiên, đừng để tôi nghe thấy mấy câu này nữa, lần sau có thể tôi sẽ không chịu được mà đánh cô đấy.”

Đỗ Việt mím môi, đến đỡ Tạ Hải Vân dậy rồi nói: “Vân Vân, chúng ta về đi.”

Tạ Hải Vân hất tay Đỗ Việt ra, khóc lóc lên án Quý Huyền: “Anh bắt nạt người khác, anh bắt nạt người khác, huhuhu… Ngay cả mẹ tôi còn chưa bao giờ đánh giờ.”

Tiêu Vũ thở dài, xoa bàn tay non mịn của mình khẽ nói: “Cho nên, đây không phải là thay mẹ cô dạy dỗ cô à?”

Tạ Hải Vân bị bốn người nhà này bắt nạt tới mức tức không thôi, cô ta hỏi: “Cô, cô dựa vào đâu mà thay mẹ tôi dạy dỗ tôi?”

“Không phải học theo cô à?” Tiêu Vũ tươi cười nói.

Tạ Hải Vân: “……..”

Vì thế, Tạ Hải Vân đứng giữa đám bạn cô ta, run rẩy chỉ vào bốn người nhà bọn họ nói: “Cô, bọn cô, bọn cô chờ đó, tôi nhất định sẽ tìm bọn cô tính sổ.” Sau đó vừa đau lòng vừa kiêu căng đi mất.

Tiêu Vũ vuốt cằm, cô ta về chơi mách má à?

Quý Huyền dắt Tiêu Nhược Quang đi tới, hỏi Tiêu Vũ: “Cô ta là ai thế?”

Tiêu Vũ cười khẩy: “Một nghiệt đồ phản bội sư môn, đốt kinh tạo phản.”

Quý Huyền: “…… Nói tiếng người.”

“À, năm ngoái em làm gia sư dạy piano cho cô ta.” Tiêu Vũ nhìn anh với cặp mắt vô tội.

Quý Huyền nhìn Tiêu Vũ hỏi: “Cô ta từng gặp Tiểu Quang chưa? Bình thường cũng gọi nó như vậy à?”

Tiêu Vũ lắc đầu đáp: “Không có, trước kia cô ta có gặp qua một lần nhưng không kêu như thế trước mặt em. Nhưng mà khi về tới nhà, Tiểu Quang có kể cho em nghe, nên…”

Quý Huyền nghi hoặc nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Em trùm bao bố đập cho cô ta một trận.”

(Chị nguyên thân cũng vui phết bây ạ 😂😂😂)

Quý Huyền: “…….”

Tiêu Vũ âu sầu nói: “Ôi, sau đó bị chú cảnh sát bắt lại phê bình một trận.” Đột nhiên, cô hứng khởi tấm tắc: “Nghĩ lại thì cũng không thiệt gì! Cô ta bị em đánh còn em chỉ bị mắng! Chà, lời ghê!”

Quý Huyền: “…….”

Tiêu Nhược Quang cũng ngẩng đầu nhìn Quý Huyền nói: “Cha ơi, cô ta rất đáng ghét! Cô ta không những mắng con mà còn mắng cả mẹ. Con không thích nghe cô ta mắng mẹ nên con đã mắng lại cô ta. Cô ta còn muốn đánh con nữa, nhưng mà con chạy nhanh.”

Quý Huyền nhìn cậu, gần đây con trai anh đã có da có thịt hơn, đứa bé nhỏ vậy như vậy có thể chạy mau cỡ nào? Chắc do cô nàng kia không buồn ra tay mà thôi.

“Về nhà cha sẽ dạy võ cho con.” Quý Huyền xoa đầu con trai nói.

Tiêu Vũ vừa nghe, vui vẻ nói: “Dạy cho Tiểu Du luôn đi.”

Quý Huyền nhíu mày: “Con gái học võ làm gì?”

Tiêu Vũ lập tức phê bình Quý Huyền: “Anh nghĩ thế là không đúng. Xã hội bây giờ nguy hiểm cỡ nào? Nhìn ra ngoài xem, buôn người, cướp bóc, yêu râu xanh. Chỗ nào không nguy hiểm chứ? Tiểu Du biết mấy ngón võ để phòng thân thì tốt chứ sao!”

Quý Huyền vẫn không là đồng ý, Tiêu Vũ lại nói tiếp: “Nếu học tốt,chồng nó mà dám đánh vợ à? Đánh một phát chết tươi!

Quý Huyền: “………” Nghe Tiêu Vũ nói xong, anh bất giác tưởng tượng cảnh Quý Du lấy phải người tệ bạc, lập tức gật đầu nói: “Đúng thế, con gái nên học chút võ phòng thân.”

Còn Quý Du đã trở về trạng thái bình thường sau khi nổi máu anh hùng, cô bé lại gần xoa đầu Tiêu Nhược Quang, nhân tiện hất tay Quý Huyền ra.

Sau đó dịu dàng nói: “Em trai đừng sợ, chị sẽ báo thù cho em.”

Tiêu Nhược Quang cọ cọ vào tay Quý Du, ngoan ngoãn nói: “Cảm ơn chị,lớn lên Tiểu Quang sẽ bảo vệ chị.”

Quý Du gật đầu, rồi hai đứa nhỏ nắm tay nhau đi xếp hàng.Quần chúng ăn dưa thấy hết kịch cũng xếp hàng tiếp. Bị con gái chê bai, Quý Huyền cũng không thấy đau lòng gì, dù sao anh cũng quen rồi.

Anh đẩy xe lăn cho Tiêu Vũ, hỏi: “Nhà bọn họ có quyền thế không?”

Tiêu Vũ cười nói: “Không có, chỉ là giàu vừa vừa thôi, anh có thể nghiền áp cô ta trong một giây.”

Quý Huyền: “…….. Tự đẩy xe đi.”

Tiêu Vũ cười nói: “Anh Quý, anh thật ấu trĩ!”

Quý Huyền: “Tiêu! Vũ!”

“Được rồi, coi như em chưa nói gì.” Tiêu Vũ vội vàng nhận sai, sau đó đi tìm hai đứa bé.

Dòng người mới đó đã tới lượt Quý Du và Tiêu Nhược Quang, xe lửa là loại có sáu toa vẽ mấy nhân vật hoạt hình trên đó. Quỹ đạo mô phỏng theo tàu lượn siêu tốc nhưng thích hợp với trẻ em với quỹ đạo nhẹ nhàng, giống như cho bọn trẻ đi hóng mát một vòng.

Quý Du kéo Tiêu Nhược Quang hỏi: “Em trai,em muốn ngồi trước hay ngồi sau?”

Tiêu Nhược Quang nói: “Để em ngồi trước,em sẽ bảo vệ chị.”

Quý Du cảm động nói: “Em ngoan quá, lát nữa chị sẽ mua kẹo cho em ăn.”

Tiêu Nhược Quang sáng mắt lên: “Cảm ơn chị.”

Sau đó, hai đứa bé phấn khích ngồi lên xe, đi một vòng độ ba phút. Lúc xoát vé, Tiêu Nhược Quang khẽ nói với Tiêu Vũ: “Mẹ ơi, mắc quá! 30 tệ một lần mà chỉ đi có một tí, phí tiền quá đi mất!”

Tiêu Vũ xoa đầu cậu nói: “Không sao, con yêu, cha con có tiền.”

Quý Huyền đứng cạnh nghe vậy thì đau lòng ôm lấy Tiêu Nhược Quang nói: “Không sao hết, Tiểu Quang, cha con có nhiều tiền lắm.”

Tiêu Nhược Quang đau lòng mà nói: “Nhưng cha phải kiếm tiền rất vất vả.”

Quý Huyền cảm động muốn rơi nước mắt, ôm chặt Tiêu Nhược Quang vào lòng nói: “Tiểu Quang ngoan quá!”

Vừa dứt lời, Quý Huyền đã bị con gái Quý Du chém cho một dao: “Lão già trọng nam khinh nữ.”

Quý Huyền: “………” Con bé học cái này ở đâu thế?

“Tiểu Du, con không được nói cha như thế!” Một lúc sau khi Quý Huyền bị Quý Du nói kháy, Tiêu Vũ mới đứng ra chủ trì công đạo.

Quý Du nhíu mày nói: “Vì sao không được nói vậy”

Tiêu Vũ nhìn xa xăm, mở miệng nói: “Hiếu tử thân tắc tử hiếu, khâm với người tắc chúng khâm*.Con biết câu này nghĩa là gì không?”

(Bản gốc: 孝子亲则子孝,钦于人则众钦。Có nghĩa là Người hiếu thảo sinh con hiếu thảo, người biết kính trọng sẽ được nhiều người xem trọng)

Quý Du lắc đầu, Tiêu Vũ cười, nhìn cô bé nói: “Câu này nghĩa là, nếu con hiếu thảo với cha mẹ mình thì con cái con sẽ học theo mà hiếu thảo với con.Nếu con kính trọng người khác, tự nhiên người khác sẽ kính trọng con. Những lời này trích trong «Hồ sơ không lo lắng» của Lâm Bô* thời Tống, sau khi đọc xong mẹ vẫn luôn ghi nhớ trong lòng”

Quý Du nghe xong thì suy tư, hiển nhiên cô bé vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của câu nói đơn giản về cuộc sống này.

Tiêu Vũ lại hỏi: “Tiểu Du, con có hy vọng sau này con của con gọi con là bà già, hoặc là mắng con hay thiên vị không?”

Quý Du không nghĩ xa như thế, nhưng cô bé vẫn biết những điều mình nói là không hay. Cô bé lớn tiếng đáp: “Không thích.”

Tiêu Vũ cười nói: “Thế nên cha con chắc cũng không thích con gọi cha như vậy đâu. Mỗi lần con gọi như thế, cha con đau lòng lắm đó.”

Quý Du cả kinh, quay đầu nhìn cha mình, khẽ hỏi: “Cha ơi, cha đau lòng lắm ạ?”

Ánh mắt Quý Du vô cùng đáng thương, không ngờ gọi cha là ông già lại khiến cha đau lòng. Sau này chẳng phải cha sẽ già đi sao, lúc đó cha mà nói ổn là phải dối lòng rồi.

Tiêu Nhược Quang xen miệng vào, gào lên: “Tất nhiên là đau lòng chứ! Người khác nói em như thế, em đau lòng lắm, chắc chắn cha cũng vậy.”

Quý Du rơi lệ: “Vậy sau này con sẽ không gọi cha như vậy nữa. Cha, cha đừng buồn nữa, Tiểu Du… huhu… không muốn cha buồn đâu.”

Quý Huyền: “…….” Hai mẹ con nhà này…

Lâm Bô*(967-1028): người đất Tiền Đường (nay là tỉnh Triết Giang). Ông có biệt hiệu là Tây Hồ xử sĩ.Ông trồng mai nuôi hạc, thường đùa là “lấy mai làm vợ, lấy hạc làm con” (dĩ mai vi thê, dĩ hạc vi tử), danh tiếng cao khiết của ông vang dội khắp thiên hạ, biết bao cao sĩ danh tăng đến xin yết kiến.

«Hồ sơ không lo lắng»: Đây là cuốn sách trích những câu về đạo lý làm người. Cuốn sách này editor không tìm được tên Tiếng Việt, tên này là theo google dịch.

🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍

#1 Chương này cũng dài nhưng cũng đỡ hơn chương trước.

#2 Nữ phụ Tạ Hải Vân này sẽ còn xuất hiện nhưng không nhận vai tình địch đâu nhé, đây là nhân vật liên quan đến sự nghiệp piano của Tiêu Vũ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN