Nhật Kí Phấn Đấu Của Mẹ Phản Diện
Chương 27
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Du mếu máo một hồi, rồi lại vui vẻ kéo Tiêu Nhược Quang tiếp tục đi chơi.
Quý Huyền quay đầu thương lượng với Tiêu Vũ: “Em có thể bảo con bé nếu không có việc gì thì đừng có đánh cha nó được không, mặt mũi của anh mất hết rồi~.”
Tiêu Vũ trầm ngâm chốc lát,nói: “Không được.”
Quý Huyền: “……”
Tiêu Vũ tiếp tục nói: “Tuy đánh người là không đúng, nhưng hôm nay em đã nói với con bé không được mắng người khác rồi. Hai đạo lý này cái nào cũng đúng, nhưng nếu một ngày dạy quá nhiều thì chưa bàn tới chuyện con bé có hiểu hay không mà bị nói đạo lý quá nhiều, ai mà thích nổi?”
Quý Huyền tự hỏi một chốc, thừa nhận lời cô nói có vẻ đúng, bèn hỏi: “Vậy khi nào thì dạy con bé không nên đánh nhau, phải thục nữ một chút?”
Tiêu Vũ vỗ vỗ vào tay anh, thấm thía mà nói: “Em nhớ là vừa rồi anh mới đồng ý sẽ dạy võ cho con bé thì phải?”
Quý Huyền: “…….” Chết cha! Vậy sau này con bé sẽ có 72 phép thần thông….lộn 72 thế võ để đánh anh sao?
Tiêu Vũ mỉm cười nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ bảo con bé không đánh cha nó, dù sao em cũng là một người mẹ tốt mà.”
Quý Huyền: “…Vậy là tốt rồi.”
Ở bên kia, Quý Du kéo Tiêu Nhược Quang trèo lên ghế bay mini, nhân viên phụ trách đi tới thắt dây an toàn cho hai đứa nhỏ. Sau đó, chiếc ghế xoay vòng rồi từ từ bay lên không trung với tốc độ nhanh dần đều.
Quý Huyền đứng dưới nhìn hai con cười sáng lạn thì trên môi anh cũng nở nụ cười thỏa mãn.
“Cha ơi, cha ơi, con đang bay này.” Tiêu Nhược Quang vịn ghế, nhìn Quý Huyền gào lên.
Quý Huyền tươi cười vẫy tay với cậu, Quý Du ấy vậy mà lại bình tĩnh hơn một chút, trò này cô bé đã chơi không ít lần. Nhưng thấy em trai vui sướng như thế, dường như bị lây bệnh,cô bé cũng cười đầy rạng rỡ.
“Ha ha ha ha ha…” Tiếng cười tràn ngập trời thu trong xanh.
“Em trai, làm như vầy nè, a~~~~~~!!!” Quý Du bỏ tay ra hét lên.
Tiêu Nhược Quang hơi sợ nên cứ nắm chặt tay vịn, lớn tiếng đáp lại: “Chị ơi em không dám.”
Quý Du bèn gỡ tay Tiêu Nhược Quang ra rồi nói: “Không sao đâu, buông ra đi, chẳng té đâu mà lo.”
Tiêu Nhược Quang kêu toáng lên: “Cha ơi con sợ quá!”
Quý Huyền đứng dưới trợn mắt, quát Quý Du: “Quý Du, đừng gỡ tay em con ra.”
Sau đó Tiêu Vũ thấy Quý Huyền thân mặc đồ bản giới hạn, chạy vòng vòng theo chuyển động của chiếc ghế bay, vừa chạy vừa kêu: “Tiểu Quang đừng sợ, có cha ở đây.”
Tiêu Vũ: “……..” Anh là ai, tôi không biết, tôi tránh đi đây! Qúa mất mặt!
Thế là Tiêu Vũ vô cùng lạnh lùng điều khiển xe lăn ra chỗ khác.
Sau khi Quý Huyền chạy được hai phút thì máy móc dừng lại, lúc anh ôm hai đứa nhỏ từ trên ghế bay xuống, mới phát hiện ra: Áy? Vợ cũ đâu rồi?
(Chị quá xấu hổ, chạy đi chỗ khác rồi anh ơi)
“Mẹ đâu rồi cha?”
Mặt Quý Huyền lạnh tanh, anh nhíu mày nói: “Có lẽ… đi đâu đó, để cha gọi cho mẹ xem sao.”
Quý Huyền lấy điện thoại ra, nhấn số Tiêu Vũ, Tiêu Vũ vừa bắt máy đã nói: “À, em đang ở chỗ chơi tách cà phê xoay tròn, qua đó đi!”
Khi Quý Huyền dắt hai đứa bé tới, Tiêu Vũ vươn tay nói: “Bế em lên, chúng ta cùng chơi đi.”
Quý Huyền nhạnh nùng bế cô lên, Quý Du chạy theo nói: “Con muốn ngồi chung với mẹ.”
Tiêu Nhược Quang đang đuổi theo sau bèn dừng lại,lập tức xoay người ôm chầm lấy Quý Huyền: “Em ngồi với cha.”
Quý Huyền cực kỳ cảm động, dẫn Tiêu Nhược Quang tới một cái tách khác. Khi cái tách bắt đầu chuyển động, Quý Du vô cùng kiêu ngạo nói với Tiêu Vũ: “Mẹ ơi, mẹ cứ xoay thế này là cái tách sẽ xoay tròn đấy.”
Để Quý Du vui, Tiêu Vũ kinh ngạc hô: “Đúng thật! Hay quá đi mất!”
Ở một cái tách khác, Quý Huyền cũng hướng dẫn Tiêu Nhược Quang: “Tiểu Quang xoay như vậy này, nhìn đi… có phải nó đã xoay không?”
Tuy Tiêu Nhược Quang chưa từng tới công viên giải trí, cũng chưa từng ngồi tách cà phê nhưng cậu biết cái tách sẽ xoay, song để cha vui, cậu đã dùng lời nói dối vô hại cho trường hợp này: “A, nó xoay rồi nè! Cha thật sư lợi hại!”
Đến khi Quý Huyền bế Tiêu Vũ ngồi lại xe lăn, Tiêu Vũ vẫn đang khen ngợi Quý Du: “Tiểu Du nhà ta thật lợi hại, biết dạy mẹ chơi tách cà phê luôn.”
Quý Du đắc ý ngẩng đầu, liếc cha mình với vẻ khinh thường.
Quý Huyền: “….” Dám lung lạc con gái anh, hứ!
Tiêu Nhược Quang cũng vui vẻ nói: “Cha cũng rất lợi hại!”
Thế là Quý Huyền cũng cười vô cùng đắc ý, con trai mình thật tốt. Qúy Huyền-Người trước mặt các con, IQ bị rớt xuống hàng âm,nghe Tiêu Nhược Quang khen một câu mà thấy sướng rơn.
Rốt cuộc cũng tới giờ ăn cơm trưa!
Kiếp trước, vì chịu đói chịu khát lâu này nên lúc được ăn mới là khi Tiêu Vũ thấy hạnh phúc nhất.
“Con trai, tới giờ ăn rồi.” Tiêu Vũ nhắc nhở.
Với Tiêu Nhược Quang cả năm nay chẳng được ăn mấy bữa ngon mà nói, chuyện ăn uống cũng quan trọng hơn cả việc chơi.
“Mình ăn gì thế ạ?” Tiêu Nhược Quang chớp chớp đôi mắt Bambi, nhìn Quý Huyền hỏi.
Trái tim băng giá của Quý Huyền tan thành nước, trả lời: “Tiểu Quang muốn ăn gì thì chúng ta ăn đó.”
Tiêu Nhược Quang lập tức quay sang nhìn Tiêu Vũ: “Mẹ muốn ăn gì ạ?”
Thật ra Tiêu Vũ đã nếm qua đa số món ăn các nước, dù gì cô cũng từng có tiền trong một thời gian ngắn. Nhưng thời gian bị đói dài hơn nhiều, nên cô cũng không nhớ rõ tất cả các món.
Tiêu Vũ mặt dày quyết định thay con trai, vung tay nói: “Món Thái, món Thái, món Thái.”
Tiêu Nhược Quang chưa từng ăn món Thái, nhưng nhóc là cái đuôi của mẹ nên tán thành ngay lập tức: “Món Thái, món Thái.”
Quý Du cũng không chịu thua, vội vã kéo Quý Huyền đề xuất: “Cha ơi, đi ăn món Thái đi, ăn ở nhà hàng năm ngoái cha con ăn ấy.”
Quý Huyền: “…Không phải con nói không thích à?”
Quý Du đáp trả vơi lý do vô cùng chính đáng: “Năm ngoái không thích nhưng mà năm nay thích!” Sau đó nghiêng nghiêng cái đầu búp bê nói tiếp: “Dù sao năm nay con thích là được!”
Một nhát trúng tim, ôi con gái anh cũng đáng yêu quá đi mất thôi! Quý Huyền gật đầu ngay không suy nghĩ: “Để cha dẫn cả nhà đi ăn món Thái.”
Nhà hàng Thái này dù không lớn lắm nhưng rất đẹp, thực đơn trông cũng cực kỳ ngon miệng. Tiêu Vũ cầm thực đơn lên, gọi hai suất cơm dứa* và tomyum*, còn những món khác đều do Quý Huyền và hai đứa nhỏ chọn.
Lúc chờ đồ ăn, Tiêu Vũ hỏi Tiêu Nhược Quang: “Hôm nay chơi vui không?”
Tiêu Nhược Quang gật đầu nói: “Vui lắm ạ.”
Tiêu Vũ bèn hứa: “Sau này cha mẹ sẽ thường xuyên dẫn con tới chơi.”
Tiêu Nhược Quang gật đầu. Quý Du nhìn Tiêu Vũ, Tiêu Vũ hiểu ý mà xoa đầu bé: “Sau này con cũng dẫn em ra ngoài chơi nhé.”
“Con sẽ chăm sóc cho em, mẹ cứ yên tâm.” Quý Du nắm tay cam kết.
Điện thoại Tiêu Vũ đột nhiên vang lên, Tiêu Vũ lấy ra xem, vừa nhìn đã cười mà nói với Tiêu Nhược Quang: “Là bác Tạ.”
Tiêu Nhược Quang bĩu môi. Tiêu Vũ chào hỏi qua điện thoại: “Là chị Tạ ạ? Chào chị.”
Chào hỏi xong, Tiêu Vũ lập tức giơ điện thoại ra xa, nghe trong máy vọng tới tiếng quát mắng, vì cách khá xa nên nghe câu được câu mất.
Đợi bà ta mắng xong, Tiêu Vũ mới áp điện thoại vào tai, bình tĩnh trả lời: “Là chị Tạ sao? Xin lỗi, lúc nãy sóng yếu quá, vừa rồi chị mới nói gì? Có thể nói lại lần nữa không?”
Quý Huyền: “……”
Bà Tạ: “……” Mẹ nó @#&%
“Này chị Tạ, chị có nghe không? Em nghe không rõ gì cả!” Tiêu Vũ cầm điện thoại lúc xa lúc gần.
“Tôi biết cô nghe rõ.” Bà Tạ gào lên.
Tiêu Vũ bèn kề điện thoại vào tai, nghiêm túc nói: “Vừa rồi đúng là không nghe thấy đoạn chị mắng em, chị có muốn… mắng lại không?”
Bà Tạ: “…Tôi, tôi hỏi cô, hôm nay cô bắt nạt Vân Vân đúng không?”
“Làm gì có? Con bé dù gì cũng từng là học trò của em, sao em nỡ làm khó dễ nó?” Tiêu Vũ sống chết chối bay, cầm ly trà sữa thái mới bưng tới uống một ngụm.
Ôi thần linh ơi,quá ngọt!
“Con gái tôi mà lại nói dối chắc? Cô đừng có mà giảo biện.” Bà Tạ cười khẩy.
“Chị cảm thấy con gái chị không biết nói dối sao? Con chị mười tám tuổi chứ có phải tám tháng đâu, tất nhiên là sẽ biết nói dối.”
Bà Tạ nổi nóng: “Cô tưởng ai cũng giống cô, mua danh chuộc tiếng, lừa tôi là giáo viên giỏi à. Kết quả thì sao? Đánh đàn còn chẳng tốt bằng con gái tôi, thế mà một tiếng dám đòi giá 300 tệ, nếu không phải con gái tôi có thiên phú thì đã bị cô làm chậm trễ.”
( 300 tệ = 992,400 VND)
Tiêu Vũ phì cười: “Ai da, em đúng là cô giáo giỏi thật mà! Chị Tạ, con gái chị vẫn chưa gia nhập giới dương cầm nhỉ? Nếu không em và thầy em đều có chút danh tiếng trong giới, chị đi hỏi là biết ngay. À, phải rồi, nếu con gái chị không biết nói dối, chẳng lẽ chị lại tự dưng bị mất đồ? Con gái chị không đủ tiền tiêu vặt kia kìa! Ăn trộm ăn cắp còn dám làm, nói dối có là gì.”
Bà Tạ lớn lối mắng chửi, nói có phải cô ăn cắp rồi đổ thừa cho con tôi không?
Tiêu Vũ lười cãi nhau với bà ta, thấy phục vụ đã bê cơm dứa tới, bèn cười nói: “Không nói chuyện với chị nữa, dù sao nếu chị không chịu dạy dỗ con gái chị cho tốt thì sau này người chịu khổ chính là con bé, người bị liên lụy chính là chị, có liên quan gì em đâu?” Sau đó, Tiêu Vũ trơ mắt nhìn cơm dứa được đặt trước mặt Quý Huyền, chưa kịp cúp máy đã gào toáng lên: “Là cơm dứa của tôi.”
Thế rồi bà Tạ nghe thấy trong điện thoại vọng tới tiếng bé trai: “Là cơm dứa của mẹ cháu, là cơm dứa của mẹ cháu.”
Bà Tạ: “…..” Có tính cãi nhau nữa không đây? Có phải cô khinh thường sức chiến đấu của tôi không?
(Tiêu Vũ: Không, tôi đang bận ăn)
Rất rõ ràng, không phải Tiêu Vũ khinh thường mà cô lơ bà ta luôn, vì Tiêu Vũ nói: “Chị Tạ, không nói với chị nữa, em ăn cơm đây!Thế nhé!”
Sau đó chẳng đợi người ta đồng ý đã cúp máy luôn.
Lúc này, Quý Huyền nhìn hai mẹ con ngồi đối diện, trước mặt mỗi người đặt một phần cơm dứa.
Quý Huyền không vui hỏi Tiêu Vũ: “Sao không gọi cho anh?”
Tiêu Vũ nhíu mày nói: “Anh đã gọi mì xào mà giờ còn đòi ăn cơm? Muốn no chết à?”
Quý Huyền: “……” Anh là đàn ông, sức ăn của anh lớn, ok?
“Được rồi! Tomyum chẳng phải gọi cho anh sao?” Tiêu Vũ an ủi.
Quý Huyền cạn lời: “Em gọi một phần cơm lớn rồi gọi cho anh có chén canh mà cũng tính à?”
“Đương nhiên tính.” Tiêu Vũ mỉm cười nhìn hai đứa bé: “Đúng không mấy đứa?”
Tiêu Nhược Quang và Quý Du đều lớn tiếng đáp: “Đúng ạ.”
Quý Huyền: “……” Đời còn gì để tha thiết nữa.~
Hai đứa nhỏ chọn không ít đồ ngọt, sau khi ăn uống no say thì gọi tính tiền. Quý Huyền trả tiền xong, hỏi bọn họ: “Còn muốn đi đâu nữa không?”
Tiêu Vũ kích động di chuyển xe lăn,nói: “Đi mua sắm đi!”
Quý Huyền vui vẻ nói: “Trẻ con không thích đi mua sắm đâu.” Anh từng mang Qúy Du đến cửa hàng thời trang trẻ em một lần, khi đó anh phải dỗ lâu thật lâu con bé mới chịu đi đấy
Tiêu Vũ chịu đả kích lớn, nhìn hai đứa bé hỏi: “Vì sao? Mấy đứa không thích đi mua quần áo đẹp à? Mẹ vô cùng thích thích thích luôn đó, mấy đứa sao lại không thích?Mấy đứa chẳng giống mẹ gì cả?
Quý Huyền: “…” Tự nhiên có linh cảm không lành!
Quý Du dậm chân, chỉ vào Quý Huyền nói: “Cha nói xạo, con thích đi mua sắm mà, con thích mua đồ đẹp lắm, con là công chúa nhỏ mà.”
Quý Huyền: “…” Trước đây rõ ràng không phải thế.
(Anh tuổi gì mà đòi cùng level với chị hả anh. 😂😂😂😂)
Tiêu Vũ mỉm cười: “Đúng là con gái mẹ, chúng ta đi mua sắm đi! Nếu mệt, mấy đứa có thể ngồi trên xe lăn của mẹ, sau đó để cha đẩy, cha khỏe lắm.”
“Vâng ạ~!”
Quý Huyền: “….” Ha!
Tomyum*: là một loại canh chua cay ăn nóng đặc trưng trong ẩm thực Thái Lan và Lào.
Cơm dứa*:
🐍🐍Đôi lời của editor: 🐍🐍
#1 Trong số các truyện ngôn tình editor đã đọc, hầu như toàn thấy con gái bám cha,riêng truyện này con gái toàn cà khịa cha mình, cha chỉ có thể tìm sự sùng bái từ con giai ngoan.
#2 Trong truyện, editor sẽ sử dụng dấu ngoặc kép để thể hiện lời thoại, còn chữ in nghiêng sẽ cho suy nghĩ và một số từ mang hàm nghĩa khác với nghĩa thật của nó.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!