Nhật Ký 117 - Hồi 1:
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
98


Nhật Ký 117


Hồi 1:


Ngày hôm sau nó thức dậy trong trạng thái uể oải, vác cái thân mệt mỗi và khổ sở đến trường. Vậy mà khởi đầu ngày mới nào được yên bình, cái con đường này vẫn bình thường không thể nào bình thường hơn được: vỉa hè bình thường, cây cối bình thường, ngay cả lá trên cây cũng xanh đến …BT… cái không yên ở đây chính là ‘lớp nó’.
Nói sao nhỉ người thì đông nghẹt toàn là bà tám hay ông tám gì ấy trai gái có đủ. Và chú bảo vệ thân yêu đang giận dữ với đám con trai lớp nó:

– Khiêng xuống nhà kho đi_Cái gì xảy ra với lớp nó vậy? Cũng không có gì chỉ là mấy thằng con trai lớp A5 của nó vừa tiễn cái tay vịnh lang cang ngoài hành lang bằng sự đoàn kết và nỗ lực. “Ôi trời ơi! tụi này chê mình sống đủ lâu rồi hả.” Nó cảm thán trong lòng, vì sao á . À là vì cái tay vịnh của lang cang được tụi con trai tiễn đưa về nơi chân trời, tục ngữ có câu có phúc cùng hưởng có quạ cùng chia mà phúc còn chưa thấy đã thấy quạ tới rồi thế nào thầy cô bộ môn cũng phê bình lớp tụi nó cho coi. ‘Phá hoại của công nhà trường có cần đền không nhỉ?’

Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ chấm cờ đỏ, nó liếc qua mấy đứa nhiều truyện rồi đi vào lớp.
Vào trong lớp nó ngồi vào bàn học, lôi tập sách ra ‘trưng’ rồi lôi quyển nhật ký ra đọc. Nó ngồi bàn thứ ba trong cùng cách biệt với lớp, đối với một đứa có biệt danh ‘ biến thái’ như nó thì mấy thằng con trai tránh còn không kịp nữa là, còn mấy đứa con gái thì chả có đứa nào là hủ nữ nên mỗi khi nó lôi cái gì ra đọc thì không đứa nào thắt mắc mà chắc ăn rằng ” Con này không đọc truyện ma cũng là truyện đam.” Nên đéo có đứa nào thắt mắc nó đang đọc cái gì.

” Hôm nay, tôi học thể dục vào hai tiết đầu của buổi sáng. Nắng vẫn nhẹ, gió vẫn thổi và mang theo cái lạnh của hừng đông. Khi đang chạy khởi động, nhìn vào hàng ghế đá tôi thấy em. Người con gái mang cho tôi cái ấn tượng mạnh mẻ qua từng lời nói đến cử chỉ. ” Em rất đặc biệt ” tuy nhiên dòng suy nghĩ của tôi không kéo dài được lâu vì có tiếng gọi tập hợp của thầy giáo. Sao khi nghe phân công tập luyện, tôi cùng lũ con trai trong lớp tiến vào sân bóng rổ luyện tập. Nhìn qua hàng ghế đá, em vẫn còn ngồi ở đó ánh mắt luôn dỗi theo trong sân như đang tìm một ai đó. Một cái gì đó thúc dục tôi phải chơ bóng hết mình hơn. Nhưng đến lúc tôi nhìn lại thì em đã không còn ở đó, trong đầu tôi lại léo lên một suy nghĩ:” Tôi sẽ theo em cho đến hết cuộc đời này, dù sống hay chết, như một hồn ma thậm chí như một oan hồn vất vưởng. Tôi, cũng sẽ ám em.””

‘Cạch’
– Biến thái_ nó đặt quyển nhật ký xuống, giọng nói không lớn cũng không nhỏ nhưng hai từ ‘ biến thái’ đó lại thu hút được ánh mắt của lớp và đàn anh đang chấm cờ đỏ lớp nó. Lê ( lớp trưởng)quay xuống đập mạnh quyển vở lên bàn mắn:

– Con điên! Im đi! Trên đời này không ai biến thái bằng mày đâu.

– Tao có chửi bới gì mày đâu mà mày lại mắn tao.

– Đang chấm cờ đỏ bộ mày không thấy hả?

– Có nhìn đâu mà thấy?_ nó đưa giọng cải lại và sao đó là nhận được một cái ‘cốc’ lên đầu từ lớp trưởng thân yêu.

– ĐAU…. Sao mày đánh tao?._ vừa ôm đầu vừa nhìn lên thằng lớp trưởng điển trai, cao hơn nó nhưng lại ngồi đằng trước nó.

-Nhìn đi rồi thấy._ vừa nói tay thằng Lê vừa chỉ ra cửa, nó theo phản xạ nhìn theo.

– Ồ hô! Thì ra là một hotboy chấm cờ đỏ. Hihi xin lỗi_ nó hô lên khi thấy người còn trai bảnh bao đang lây hoay với cuốn sổ màu xanh trên tay, chân thì muốn bước ra khỏi lớp nhưng không thể, miệng thì cười trừ với tụi con gái lớp nó khi tụi nó hỏi đủ chuyện về anh. Sau khi hô lên nó lại nhận thêm cái liếc mắt của tất cả thành viên hiện có trong lớp, còn đàn anh thì nhìn nó cười tự hào.

– Đàn anh ơi, nghe em khen thích không?_ nó hỏi thẳng làm anh chàng hơi giật mình( gì chứ! thật lòng đi, ai được khen mà chả thích) anh không ngờ cô bé nhìn có vẻ ngây thơ trước mặt anh lại bạo dạng như vậy.

– Nói thật đi. Nếu thích, em khen thêm vài câu, đổi lại chấm đạt hết cho lớp em nha nha , senpai (đàn anh) đẹp trai!_ nó nháy mắt vài cái với ông đàn anh làm ổng giật mình khóe môi giật giật, vài giọt mồ hôi tuông ra ‘ cái này là muốn dụ anh vào bẫy đây mà’ . Hồng Khen( thằng nhỏ con nhì lớp ) ngồi bàn đầu nhìn sắc mặt ổng thấy không ổn thì lên tiếng:

– Thôi! Em nó còn nhỏ chưa hiểu rõ sự đời, mong anh bỏ qua_ ‘Còn nhỏ , không hiểu sự đời,sorry cưng nha! Mấy từ này để dành cho anh mới đúng!’ ông đàn anh bắt đầu trách móc trong lòng rằng:’Tại sao mình lại coi thường cái lớp này.’ Cái danh của lớp này rõ ràng là cũng có nghe qua, thành phần bất hảo gì cũng có, nhưng còn có nghe thêm mấy lời như là:” Cũng như lớp bình thường thôi! Tại học ngu nên điểm thi đua kém, bàn chi nhiều.” Nên anh mới yên tâm chấm ngày hôm nay, ngày cuối tuần có tổ giám thị kiểm tra, chứ bình thường chỉ cần đứng ngoài cửa lớp chấm là được. Bây giờ chạm mặt rồi anh mới biết, con gái thì bạo dạn hết sức nhất là ‘nó’ nhìn anh như thể muốn lột đồ anh vậy, còn cái ánh mắt của thằng lớp trưởng kia, không được bình thường lắm thì phải,còn cái thằng đầu bàn, ngón tay trỏ để lên môi vuốt ve nhìn anh, rồi nở một điệu cười đểu cáng nữa chứ. Nhìn anh bây giờ chẳng khác nào một miến mồi ngon cho đám thú hoang ‘ chiêm ngưỡng’, cảm giác như sẽ bị ăn thịt bất kỳ lúc nào.

‘TÙNG… TÙNG…TÙNG’

Tiếng trống vang lên như tiếng gọi từ thiên đàng cho ông đàn anh. Sau khi nghe tiếng trống ổng chạy nhanh ra ngoài không để ý gì nữa tới hình tượng của mình. Thằng Lê nhìn ổng hai mắt tròn xoe.

– Định mệnh! Ổng còn chưa đưa sổ cho tao tổng kết nữa kìa._ thấy vậy thằng Khen lại lên tiếng:

– Thôi! Thông cảm đi, ông sanpai đó bị con Ngọc Anh doạ hoảng rồi. Chịu khó tí đi.

– Ủa chứa không phải ổng bị ‘ tù trưởng'(lớp trưởng) nhìn nên sợ à_ nó vừa nói lại cười khoái chí khi nhớ lại vẻ mặt thất thần của ông sanpai đó, rồi từ đâu lại lãnh thêm một cái tát ( như gió thổi qua thôi).

– Mày nói vậy mà nghe được à. Rõ ràng là thằng Khen nhìn ổng cười đểu nên ổng mới sợ như vậy thôi.

– Thôi đi! Senpai đẹp trai tao còn chưa ngắm đã, thì bị tụi bây doạ cho chạy rồi._ Con Mỹ Linh bàn trên dãy bên cạnh quay qua mắn. Cùng lúc đó tiếng trống vào lớp vang lên và mấy thằng con trai ( thủ phạm vụ lang cang) đi vào, mặt thằng nào cũng…. bình thường chả có gì gọi là ăn năng hay hối cải.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN