Nhật Ký 117 - Bà chị Linh Tri
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Nhật Ký 117


Bà chị Linh Tri


Về đến nhà nó lao ngây vào phòng, cấp tốc làm VSCN xong lại lao nhanh xuống nhà phụ dì nó dọn cơm ra bàn rồi dùng cơm tối.

-Bữa nay đi học sao rồi con?

-Dì ơi dì! Dì đừng nhắc tới việc học nữa được không? Con mệt lắm rồi._ Nó sống cùng dì và bà của nó ngay sau khi cha mẹ nó bắt đầu ly dị. Cuộc sống cũng bình thường và khi nó lên 10 tuổi chị nó cũng dọn tới ở chung. Cái bà chị họ ki bo, keo kiệt, con của cậu nó.

-Hửm? Con nói gì vậy? Bộ không muốn học nữa à?

-Bà ơi! Có đâu! Tại việc học hơi mệt nên con nói vậy thôi._ Nói thật chứ nó chán học lắm rồi, từ lớp 1 cho tới năm cuối cấp 2 thì nó vẫn luôn là học sinh xuất sắc dù không đứng đầu lớp. Cho tới đầu năm cấp 3 nó được cử đi thi hs giỏi môn sử về thì nó bắt đầu chán học hơn hẳn. Tuy vậy nó vẫn cố để bằng bạn bằng bè, chỉ là thời gian dành cho việc chơi nhiều hơn lúc trước một ít (hay nhiều ít). Nói thật thì nó yêu môn sử lắm dù cho ai cũng nói môn đó khô khan, cho đến khi nó gặp bà cô Huế ( người ôn sử cho nó) thì nó mới thật sự thấy môn này khô còn hơn trời hạn hán.

-Bà à! Nó nói đúng rồi đó, tụi cháu học cả ngày, học mệt nhừ tử nên ở nhà tụi cháu không muốn nhắc đến việc học. Cần thời gian thư giản đó mà.

-Phải rồi đó bà. Bà coi phiếu điểm mỗi tháng của bọn cháu có sụt một con số nào đâu. Nên bà cứ yên tâm, chỉ là bọn cháu cần thời gian nghỉ ngơi thôi ạ._ Nói gì chứ vấn đề này nó với chị nó đồng lòng lắm.


-Ừm! Vậy thì được. Miễn hai đứa chịu học là được rồi.

-Dạ!_ hai chị em nhà nó đồng thanh. Nghĩ lại nó có một cô chị họ như Phan Kim Tri cũng không tồi tệ lắm.

-Con ăn xong rồi con lên phòng trước nha._ Cầm ly nước lên uống nó kéo ghế lại chỗ cũ rồi:

-Tri à hồi nãy em phụ cô dọn ra rồi nên một hồi tới lượt chị phụ cô dọn dẹp nha! Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ._ Nói xong nó chạy nhanh lên phòng.

-NÈ!!! Hồi cho chị mượn laptop nha! NÈ!!! Thiệt tình!_ Nó nghe thấy chứ nhưng làm lơ thôi.

Vừa về đến phòng nó đóng cửa lại chạy ngay lên giường mở cặp lấy ra quyển sổ màu xanh. Bây giờ nó mới nhìn rõ quyển sổ, tuy quyển sổ khá mỏng khỏang bằng một cuốn tập 96 trang nhưng bìa khá dày, chiều dài và chiều rộng chắc hẳn là bằng một cuốn SGK bình thường. Trên quyển sổ còn in một dòng chữ ‘Nhật ký 117’ _Khoang! Đây là một quyển nhật ký_ nó giật mình ‘vậy 117 có nghĩa là gì’ rõ ràng đây là mật khẩu nó thường dùng nhưng nó thường thêm con số 0 vào trước hoặt sau con số 117, vì đây là ngày sinh nhật của nó 11 tháng 7. Ngẫm nghĩ một lúc nó quyết định mở quyển sổ ra. Nhìn nét chữ trên trang giấy thật đẹp, cũng không khác lắm với nét chữ trên mảnh giấy kia nhưng được chỉnh chu và tỉ mỉ hơn.

” Ngày tháng năm
Hôm nay là một ngày mệt mỗi, nhưng tôi vẫn ngồi đây viết những dòng này trong căn phòng cô đơn sau một ngày mệt nhọc. Vì sao à! Là vì một người đặt biệt đã khiến cho tôi muốn viết những dòng này.

Hôm nay, là một ngày như bao ngày khác, sẽ là như thế nếu tôi không nhìn thấy một người. Là một cô gái có mái tóc đen dài, khuôn mặt hơi trầm với nụ cười hơi gượng. Cũng không biết vì sao nhưng khi cô cười sẽ làm cho người ta có cảm giác rằng nụ cười có chút gượng ép mặt dù nó có tươi tắn đến đâu đi chăng nữa thì vẫn không tránh khỏi cảm giác ấy.”

‘Cốc cốc cốc’
Tiếng gõ cửa vang lên, nó giựt mình bỏ quyển nhật ký vào cặp rồi nói:

– Vào đi cửa không khóa_ cánh cửa khẽ mở, chị nó ngó đầu vào trong nhưng không bước vào. Rồi, Lại có chuyện. Chứ bình thường chị nó đâu có lịch sự cái kiểu ngại ngùng đó.

-Có chuyện gì nữa rồi?_ Nó vừa hỏi xong liền thấy bà chị họ nó bước vào, đống cửa cẩn thận, nhẹ nhàng bước tới giường.

-Cho chị mượn laptop của em đi_ vào thẳng vấn đề không dài dòng, chị nó còn xoa xoa cái laptop trước mặt.

– Laptop chị đâu?_ Nó đưa tay bảo vệ laptop của mình.

– Cho bạn mượn rồi.

” Cái gì? Một người keo kiệt, bủm xỉn, ích kỷ, nhỏ nhen như chị mà biết cho bạn mượn đồ hả” _ tất nhiên những lời này không thể nói ra, nó đâu có ngu mà chính thức đặc mình vào khu vực nguy hiểm. Bây giờ nó chỉ biết đơ mặt ra nhìn bả.

– Chị…chị…chị cho người ta mượn laptop._ Nó phải gôm hết hồn lại và trấn an tinh thần của chính mình để nói được một câu.

– Ừ!

-Vậy chị mượn laptop của em làm gì?

– Làm bài tập!

– Của chị?

– Không! Là của bạn.

– Cái gì?_ Nó thất thần+ hoảng hốt+sợ hãi nhìn bà chị đáng kính của mình. Thường ngày nói đến bài tập là chị nó sẽ có hẳn 10 lý do để không hoặc nhờ người khác làm hộ (chị nó là đội chó săn của trường nên nắm điểm yếu của người khác không khó). Còn về tính keo kiệt á, khỏi nói! Mỗi lần nó mượn viết, bút , thước ,…hay một cái gì khác thì chỉ nghe được câu:” Được! Đợi khi nào chị chết chị sẽ cho em mượn.” Đợi bả chết khác nào mình sài đồ của người quá cố, tới lúc đó mượn được cũng không dám sài, thế mà bây giờ:

– Con bạn nào mà có phúc quá vậy chị._ nó vừa nói vừa lấy tay để lên trước ngực, cố gắng gặng ra vài giọt nước mắt, toả vẻ đau lòng.

– Không! Đừng hòng chị cho con nhỏ nào mượn đồ._ cái thái độ của bả y như rằng:”Đứa nào đụng đồ của bà. Bà giết”

– Vậy ai mượn?

– Là anh chàng hotboy Huy Khang đó_ thái độ bả thay đổi 180 độ.
Mà nhắc tới Huy Khang ai không biết anh chàng có nhiều cô theo đuổi nhất trường ( chẳng hạn là bà chị trước mặt). Là ‘hotboy lạnh lùng chuẩn ngôn tình cẩu huyết’ (tên này nó đặc)của nhiều người chứ! Mà quan trọng hơn là trong đám người theo đuổi đó có cả nam lẫn nữ. Nhờ vậy nó mới cố chóng mắt lên chờ ngày mấy con nhỏ đó trở thành nữ phụ trong câu chuyện đam mỹ này, và đương nhiên hai nhân vật chính sẽ chính thức yêu nhau mãi mãi.
/Ê lạc đề rồi/
/Sorry/.. trở lại vấn đề…

– Nhưng nó bằng tuổi em mà.

– Thì sao? Chị cũng chỉ lớn hơn cưng một tuổi chứ mấy.

– Còn bài tập?

– Chị làm hộ ảnh á._’ảnh’ ngọt xớt luôn( nổi hết da gà)

– Cái gì?

– Đừng có cái gì mãi thế, chị mượn laptop để lên Yahoo kuê mâý đứa khác làm giùm nè. Sao? Cho mượn không?

– Nói không được không?_ Nó cố làm ra bộ mặt mít ướt nhất có thể.

– Không!_ Một màng sổ sàng, bả giựt phanh cái laptop từ tay nó. Thế là nó phải nhìn cái laptop mà nó phải phụ dì nó một tháng nặng nhọc đạp xe giao hoa mới đủ tiền mua bị Linh Tri xách đi.

– Chị dại trai quá rồi đấy!

Không thương tiếc, bả còn đóng cửa một cái “Rầm” nữa. Sau tiếng “Rầm” đó nó cũng chợt nhớ là nó còn bài tập sử chưa làm. Chết rồi, chết rồi không làm xong nó sẽ bị bà cô Nhung băm vầm ra mất.

/ đi qua để lại cho mình cái cmt được không/

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN