Nhật Ký 117
Quyển nhật ký
Tiệc nào rồi cũng sẽ tàn, và buổi ‘Tiệc ăn vặt’ kết thúc …..”1…2…3… kéo … búa…bao…”sao vài lần như thế thì người cuối cùng trong cuộc chơi lại chính là nó (Huyên Ngọc Anh). Nó thật sự không ngờ bạn bè nó lại reo hò tên của nó như vậy,như một lũ fan cuồng reo hò tên ‘thần tượng’. Nó khóc. Phải! Nó khóc nhưng không có một giọt lệ nào rơi xuống. Cảm giác như thế nào? Không thế nào cả! Chỉ có năm từ để diễn đạt ‘KHÓC KHÔNG RA NUỚC MẮT’. Nhìn đám lộn xộn trên bàn. Nó phải thu dọn tàn cuộc sao? Không tin nổi.
Oh my God. Và như thế, cái tàn cuộc được dọn sạch trong sự ngỡ ngàn và ngậm ngùi của nó.
Tàn cuộc được dọn xong cũng là lúc Hữu Tài và Vũ Đang về, không ngoài dự đoán tụi nó chỉ đem hai hộp cơm cho hai thằng kia còn tụi nó chắc nó nê rồi.
“Ê Ngọc Anh! Chơi cờ ca rô không!_ Vũ Đang lên tiếng kuê nó, không ngần ngại gì nói một tiếng “chơi” xong nó lấy một viên phấn bước lên chơi cùng Đang, rồi Trâm Ngọc cùng Hữu Tài cũng bước lại xem và:
“Đi đây nè Anh”_Trâm Ngọc đưa tay chỉ vào một vị trí trên bảng đen và nó nhanh chóng đánh một dấu x tại chỗ đó.
“Cấm chỉ à!”_Vũ Đang nói xong lại quay về trạng thái ngẫm nghĩ.
“Đi đây nè.”_Hữu Tài cũng chỉ vào một vị trí và một dấu x màu xanh được đánh vào đó.
“Ê! Không được chỉ mà”_ ai lên tiếng vậy Ngọc Anh hả, không, người lên tiếng là Trâm Ngọc. Thế là Ngọc và Tài cải nhau rồi mỗi đứa một viên phấn đi về phần bảng còn lại,bỏ lại hai đương sự. Sao một hồi cuối cùng hai thằng nào đó cũng xong bữa trưa và bàn cờ ca rô của Đang+Anh kết thúc với tỉ số 1-3 nghiên về Ngọc Anh. Còn Tài+Ngọc thì Tài thắng bỏ lại Ngọc phải lau bảng vì đây là nhiệm vụ của kẻ thua cuộc.
“Thằng Đang vậy mà chơi thua con Anh”_Huỳnh Như lên tiếng trêu chọc.
“Tại tao nhường thôi”_ Còn anh này tự cao tự đại không nhận thua.
“Trời ơi! Em gái tao giỏi mà.”_ Lưu Ánh lên tiếng, nói thật là nó nghe Thằng Ánh tăng bóc hoài à, bang đầu còn thích nhưng sao đâm ra chán.
Nói cười một hồi thì nó cùng Lưu Ánh và Vũ Đang rủ nhau về lớp. Nó và Ánh học A5 còn Vũ Đang thì học A4. Gì chứ cái lớp nó vẫn ồn ào như ngày nào.
Thế rồi một ngày nữa lại trôi qua trong cơn mưa phùn không dứt được ‘Không biết ông trời hôm nay buồn chuyện gì mà cứ mít ướt làm khổ người khác thật’ . Chạy xuống nhà xe một hồi để trả sách cho Ngọc xong nó lại không thấy quyển tập môn sử. Thật hả, bà cô môn sử là giáo viên nó sợ nhất, à không là nguyên khối của nó sợ luôn mới phải. Nhà trường chỉ phân công mỗi bã dại khối A nên quyền sinh sát nằm trong tay bã còn bã tuy thương học sinh nhưng khó không tả nổi. Đang trong tình trạng ủ rủ, chuẩn bị tinh thần cho lần kiểm tra tập ngày mai thì trước mắt nó bỗng xuất hiện một cứu tinh từ căn tin bước ra. Sau hôm nay nó thấy cái thằng lớp phó lao động đáng rét đó dễ thương quá nhỉ.
Vụ mượn chìa khóa cuối cùng cũng thành công trong sự hân hoan của nó và chán nản của Phương Hào. Nó chạy lên lớp lấy quyển tập mà nó bỏ quên tại lớp.
“Ngọc Anh ơi là Ngọc Anh, mày hậu đậu quá. Có cả cuốn tập cũng bỏ quên.” Cái giọng điệu y như là sắp chết ấy .Nó chỉ biết cười trừ xin lỗi người trước mặt và “Gì đây? Con Ý nó bỏ hết sách ở đây à, còn lấn qua hộp bàn mình nữa chứ!” Thở dài một tiếng xong nó sắp xếp lại đồ đạc của nhỏ, cầm cuốn tập lên nó thấy một quyển sổ khá mỏng nằm dưới quyển tập. Quyển sổ màu xanh dương với hình một cô gái đứng đơn độc một mình. Trên quyển sổ có một tờ giấy có dòng chữ ‘tặng Ngọc Anh’ dòng chữ không được chỉnh chu lắm dường như được ghi khá vội.
“Ê! Về chưa”
“Ừ về liền” nó lấy nhanh quyển vở và quyển sổ cho vào cặp rồi đưa chiếc chìa khóa lớp cho Hào( lớp phó lao động) rồi cất bước đi về.
Nó bước nhanh dưới cơn mưa phùn bóng dáng nhỏ bé của nó thấp thoáng giữa dòng người thưa thớt. Bóng dáng cô độc của nó thu vào tầm mắt một người. Người đó khẽ cười rồi bước về phía ngược lại.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!