Nhật Ký 117 - Ngày mưa phùn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
100


Nhật Ký 117


Ngày mưa phùn


Nó là một cô gái bình thường như bao người bình thường khác. Cuộc sống của nó cũng vô cùng bình thường như bao người con gái khác…….

Tháng 11 rồi chẳng còn bao lâu nữa là sẽ sang năm mới. Dạo này nó buồn lắm, nó cũng chẳng hiểu vì sao nó buồn. Là tại vì tâm trạng nó thất thường hay tại vì dạo này nó không được nhìn thấy người ta(người mà nó yêu đơn phương lâu nay), cũng nhiều lúc đi ngang nhau nhưng gương mặt ấy, ánh mắt ấy thật lạnh nhạt..

Nó thường thấy nhiều cặp tình nhân đi với nhau nhưng chưa bao giờ nó để ý tới điều đó, vì với một người như nó thì điều đó có nghĩa lí gì đâu.

‘Hôm nay trời nắng đẹp’ đó là theo suy nghĩ của nó thôi, chứa thật sự thời tiết thất thường lắm. Bầu trời hôm nay âm u,từng hạt mưa nhẹ nhàng rơi, cơn mưa phùn rơi nhẹ nhàng xuống sân trường rộng lớn rồi động lại trên những chiếc lá Bằng Lăng xanh mướt.

Đang là giờ nghỉ trưa, như thường lệ nó nghỉ trưa tại lớp A7(lớp của bạn nó). Vì phòng lớp A7 gần căn- tin và mát mẻ hơn lớp nó nhiều. Từng cơn gió thổi qua ô cửa sổ, nhẹ nhàng thổi qua từng khe tóc của nó. Cơn gió mát nhẹ khiến tâm trạng nó nhẹ nhàng hơn.

Ngồi một mình đối diện với cửa ra vào, Ngọc (bạn thân của nó) cùng mấy đứa cùng lớp rủ nhau xuống căn-tin ăn uống. Đang ngồi thẩn thờ, bỗng từ ngoài cửa có người bước vào đi thẳng vào lớp rồi yên vị trên chiếc bàn kế bên. Nó ngước lên nhìn, không có vẻ gì bất ngờ nhìn chàng trai bên cạnh đang cầm trên tay chiếc smartphone ánh mắt chăm chú vào màn hình mà không hề chào hỏi nó:
“Nè!” Nó nhẹ giọng gọi chàng trai bên cạnh.
“Gì?” Chàng trai cất giọng hỏi nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình.
“Sao không ở trên lớp mà xuống đây?” Thái độ của nó vẫn nhẹ nhàng không có gì bực bội với thằng bạn cùng lớp giữ chức vụ ‘bí thư’ ngây trước mặt.
“Ở trên lớp một mình buồn nên xuống đây. Sao hả? Có anh xuống chơi chung bộ không vui hả em gái?” Kèm theo câu nói là một nụ cười tươi tắn. Ừ! chàng trai đó vừa xưng là Anh. Bất đầu từ khi vào học hai tuần kể từ ngày học chín, nó đã có một thằng anh cùng lớp với lý do, nó tên Ngọc Anh còn anh chàng đó tên Lưu Ánh. Chỉ là cái tên ‘Ánh’ và ‘Anh’ là đột nhiên nó có thêm một thằng anh ‘không cùng cha mà khác mẹ’. Và theo nhận xét của nó về thằng anh này là anh nó rất chi là ‘đểu'(đương nhiên đó cũng chỉ là nhận xét từ trực giác mà thôi).

“Ừ xuống đây chơi,nhưng mà để chơi điện thoại chứ gì?” Nó chán nản để cặp lên bàn và bắt đầu với công việc ‘Tự kỷ’ của mình. Lưu Ánh không nói gì chỉ cười trừ, nói chứ ai mà không biết ở dãi trên tại lớp nó không bắt được wi-fi trường, còn ở đây thì tha hồ mà xài.
Ngồi được một lác thì Trâm Ngọc, Thùy Trang, Huỳnh Như đi vào lớp mỗi đứa cầm trên tay nào là ổi, cốc, bánh trán và vài món ăn vặt mà căn-tin thường bán, rồi thằng Phát lẽo đẽo theo sau với vài ly nuớc mía trên tay (tuổi học trò là thế, còn gì hơn với vài món ăn vật vài ly nuớc và bạn bè cùng ăn cùng nói về mấy chuyện vặt vãnh xung quanh). Nó phóng như bay ngây tới tụi bạn giúp tụi bạn xé bánh trán để được ‘ăn ké’ thế là nó thành công ngồi vào vị trí thuận lợi trước bữa ‘Tiệc ăn vặt’ như thế này. Thằng Phát dường như bất mãn nói.
“Ê,con kia. Đồ ăn của người ta mà mày tự nhiên quá ha?”

“Kệ tao. hứ ” Nó ngẩn mặt lên nhìn cái thằng ngồi cạnh mà cao hơn nó (vì ngồi trên bàn).

“Mày làm như có đồ ăn của mày vậy mà mày nói nó.” Huỳnh Như pha giọng chiêu gẹo.

“Ai nói không có? Ít nhất tạo có mua lý nuớc mía nè nha.” Vừa nói nó vừa cầm ly nước mía .

“Sờ nhiều quá!” Cả đám trong bàn đồng thành.

“Ờ nhiều ghê” Cả Lưu Ánh cũng nói vọng quá.

“Thôi nha! Tại trưa nay tao chưa ăn gì nên không cãi với tụi bây nữa.” Phát vừa ăn vừa cuộn một miến bánh trán bỏ vào miệng.

“Sao chưa ăn?” Nó vừa ăn vừa hỏi.

” Ừ!sao chưa ăn?”_ Trâm Ngọc

“Mày không ăn sao chịu đuợc?”_Huỳnh Như

“Ai da kiểu này là đau bao tử đó nha”_ Thùy Trang. Cả đám vừa ăn vừa nói chuyện nhưng quan trọng vẫn là ‘ăn'(trừ cái người từ nãy đến giờ vẫn chưa rời khỏi màn hình điện thoại).

“Thì tao với thằng Ánh gửi tiền cho thằng Tài với thằng Đang đi mua giùm. Mà chắc tụi nó ở đó ăn rồi mới đem về cho tụi tao.”_Phát

“Bởi vậy? Có mấy thằng bạn tốt ghê”_ Thùy Trang

“Ủa, mày khen hay chê vậy?”_Phát

“Tao cũng không biết”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN