Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
816


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 32


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 32
Nói vậy thôi chứ hắn vẫn lăn tăn nhiều. Vì hắn vấp một lần nữa rồi. Cho nên giờ hắn hay nghi ngờ lắm.
Hắn theo bà vào trong, căn nhà cũ vôi nở trắng từng mảng tường. Mùi ẩm mốc, mùi hôi của góc nhà.
Hắn bước vào bên trong mà khẽ rùng mình. Nhà có bà cụ già không nói, nhưng có con gái mà để thế này thì hỏng. Hắn tò mò. Hay con bé đấy nó có vấn đề có vấn đề về thần kinh. Không… Nếu thế nó không thể đi học được.
Hay chân tay nó bị khiếm khuyết nên không làm được, hoặc là nó cũng dơ như căn nhà nó đang ở đây.
Bao nhiêu câu hỏi của hắn được giải đáp khi tiếng lạch cạch bên ngoài vang lên. Hắn đang lúi húi sửa lại cái cánh tủ. Thứ giá trị nhất trong ngôi nhà này.
Không tivi, không tủ lạnh, có caia bếp than tổ ong để đun với một ít bát đĩa. Cái tủ gỗ là thứ quý nhất thì cái cửa đã bị tung ra.
-Anh là ai.
Hắn. Hắn giật mình ngẩng lên vì câu nói. Trước Trước mặt hắn là một cô bé mặc đồng phục. Mái tóc ngang vai được nhuộm đỏ với cái môi đỏ hơn cả tóc. Khuôn mặt trắng tinh, xinh xắn. Đôi mắt mở tròn nhìn hắn. Hắn dừng tay cười.
-Anh đang sửa cho bà cái tủ.
Cô bé tiến lại nhìn hắn nghi ngờ.
-Nhưng anh là ai?
-À. Bà vừa nhặt được anh ở ngoài đường.
-Nhặt được anh á.
Cô bé hỏi lại rồi cười khúc khích.
-Trai đẹp mà dễ nhặt được vậy sao.
-Thật mà. Bà bảo giờ anh ở đây với bà đấy.
-Ở đây á.
-Cô bé. Một lần nữa hỏi lại. Nhưng đắn đo.
-Nhà thế này thì anh ở vào đâu.
-Anh ở tạm vài hôm. Khi nào xin được việc anh sẽ đi.
-Anh ở đâu đến. Sao em không thấy bà nói.
Cô bé có vẻ thân thiện hơn. Tiến lại giúp hắn.
-Thủy về rồi đấy hả cháu.
-Vâng.
-Rửa tay rồi ăn cơm.
-Vâng.
Cô bé đứng lên. Nhìn bà hỏi.
-Nhà có anh này đến sao bà không bảo cháu.
-Anh người ở xa đến gặp khó khăn thì mình giúp chứ sao biết được.
Cô bé gật đầu bỏ cặp xuống rồi đi vào trong rửa mặt thay đồ. Bà đã dọn cơm ra. Bữa cơm đơn sơ với bát thịt bát rau và bát canh. Chỉ có vậy.
-Cháu ăn đi. Cháu cứ ăn tự nhiên không phải ngại.
-Vâng.
Hắn vừa ăn vừa nhìn hai bà cháu nói chuyện.
-Hôm nay đi học thế nào.
-Bình thường bà ạ.
-Uh. Liệu mà học nhé. Sắp thi rồi.
-Vâng.
Hắn tò mò hỏi.
-Em học lớp mấy rồi.
-Em học lớp 11.
-Đáng ra nó học 12 cơ. Nhưng nhà có tí việc nên nghỉ một năm rồi mới đi học lại.
Hắn gật đầu. Cô bé cũng nhìn hắn cười vô tư lắm. Ăn xong hai đứa dọn là cũng tối muộn rồi. Xong việc, cô bé nhìn hắn nói nhỏ.
-Giờ anh ngủ ngoài này nhé. Em với bà ngủ trong giường. Em lấy gối với chiếu cho anh. Nhà có mỗi cái màn thôi.
-Không sao. Anh đắp chăn cho đỡ muỗi là được.
-Vâng. Anh đi ngủ đi.
Thủy đi vào lấy chiếu cho hắn.
-Anh. Anh tên gì nhỉ.
-Anh tên Mừng.
-Anh bao tuổi.
-Hơn em 1 tuổi.
-Học xong cấp 3 rồi ạ.
-Không. Anh nghỉ đi làm.
-Vậy ạ. Em bảo bà cho em nghỉ đi làm. Mà bà không cho.
Cô bé mặt dài ra. Hắn cười.
-Được đi học là mừng rồi. Đi làm vất vả lắm.
-Nhưng mà có tiền.
-Thì em cứ học cho tốt vào. Rồi tiền tính sau. Sau này. Chồng lo cho.
-Thế còn anh.
-Anh thì khác. Anh nghịch quá. Bị nhà trường cho nghỉ.
Cô bé nhìn hắn nghi ngờ rồi cười. Bởi trông mặt hắn cũng hiền mà. Đâu đến nỗi nghịch như hắn nói. Nhưng mà người ta nói không nên nhìn mặt bắt hành rong là đúng. nếu mọi người mà biết chuyện hắn từng làm. Có lẽ không ai muốn chơi với hắn nữa.
Hắn trải chiếu xuống nền nhà nằm suy nghĩ. Giờ hắn phải đi xin việc thì mới có cái ăn. Hắn tự nhiên thấy nhớ nhà. Nhớ cái giường ấm êm của mình quá. Bao nhiêu suy nghĩ bao nhiêu mệt mỏi làm hắn muốn thiếp đi. Nhưng mà muỗi cứ bay vo ve bên tai. Sểnh ra là đốt hắn đau chết đi được. Hắn bực mình. Cuộn tròn cơ thể trong cái chiếu. Ai mà nhìn thấy cũng phát ghê. Nhưng giờ hắn có lựa chọn nào nữa đâu. Hắn mệt mỏi và buồn ngủ lắm rồi. Giờ hắn còn phải ngủ lấy sức. Nghĩ cách xem ngày mai sẽ sống ra sao. Và sẽ nhìn cô bé Thủy này như thế nào.
Sáng hắn dậy giúp bà dọn quán nước. Bé Thủy cũng dậy giúp bà lát rồi chuẩn bị đi học. Giông như con gái quê hắn. Con gái thành phố đi học mà phải trang điểm tỉa tót rất cẩn thận. Nhìn nó chẳng ai nói nhà nó nghèo. Nó nhét vài quyển vở vào trong cặp vội vàng đi ra khỏi nhà. Hắn ở nhà vì chưa tìm được việc làm. Lại tranh thủ sửa lại nhà cửa cho bà. Dọn dẹp tất cả sách sẽ và tươm tất thì bà cũng về tranh thủ nấu cơm cho hắn ăn. Thấy nhà cửa đã ngăn nắp sáng sủa. Bà cười.
-Mệt không cháu.
-Cháu không ạ.
-Cảm ơn cháu nhé. Chứ không thì con bé kia nó chả chịu dọn đâu.
Hắn cười. Công nhận con bé cũng lười. Chả chịu giúp đỡ bà gì cả. Có thể bọn trẻ ở với bà nên được chiều chuộng hơn là ở với bố mẹ. Mà hắn cũng không biết bố mẹ cô bé đâu nên hắn tò mò.
-Bà ơi. Vậy bố mẹ em ấy đi làm ở đâu ạ.
Bà đang làm dở tự nhiên dừng lại nhìn hắn. Rồi suy nghĩ sau đó mới ngập ngừng.
– bố con bé đi tù.
Hắn giật mình. Bà cũng có vẻ ngại khi nói ra chuyện đó.
-chú ý bị sao ạ.
-Người ta nói nó bán ma túy. Nhưng thằng này nó hiền lành. Chẳng qua lũ bạn dụ dỗ thì nó hút. Chứ nó buôn bán gì.
Các bà mẹ luôn nghĩ con mình là ngoan ngoãn trong khi tang chứng, vật chứng đã rõ ràng. Vậy mà họ vẫn nuôi những hi vọng vô lý về việc con mình không hề làm gì sai cả. Chính những suy nghĩ đó đã hại những đứa trẻ. Không biết phân biệt đúng sai là gì.
-Thế còn mẹ em ý.
-Con ý nó bỏ đi rồi.
Bà thở dài.
-Nó là dân đầu đường xó chợ. Ngay từ đầu bà đã không đồng ý. Giờ chồng nó bị đi tù cái là nó bỏ nó đi luôn.
-Cô đi lâu chưa ạ.
-Từ ngày con Thủy học lớp 1 rồi. Không tăm tích. Mà nó về bà cũng đuổi. Cái loại con gái lăng loàn.
Bà thở dài.
-May được cái Thủy nó không giống tính mẹ nó. Không thì lại mệt hết cả người.
Hắn nghĩ mà buồn cười. Vẫn cái quan niệm con cháu mình là ngoan nhất. Thì một ngày nào đó bà lại phải thất vọng cho mà xem.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN