Nhật Ký Của Tú Ông
Phần 31
NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 31
Bắt đầu cuộc sống mới ở một nơi xa lạ. Khi mà hắn chẳng quen biết ai. Khi mà hắn còn trẻ và chưa hề va vấp.
Bước xuống khỏi xe. Thành phố ồn ào hơn những gì hắn nghĩ. Người đông, và vội vã. Hắn nhìn theo bóng dáng những người đang xách đồ từ xe xuống cùng hắn. Họ dần cũng hòa vào đám đông kia. Tự nhiên hắn lại thấy hụt hẫng, không háo hức như lúc còn ngồi trên xe.
Giờ hắn sẽ sống ở đây. Và chỉ có một mình. Với một ít tiền và hai bộ quần áo. Liệu hắn có sống đến khi kiếm được việc làm không.
Mà thành phố to thế này. Chắc chả thiếu việc làm cho hắn đâu. Phải không các bác.
Hắn đi bộ ra cổng. Đám xe ôm đuổi theo hắn như ruồi bắt được mật. Hắn ngơ ngác. Rồi cuối cùng cũng chọn một anh trẻ tuổi và leo lên xe.
Anh ta phóng ra đến đường cái mới hỏi hắn.
Em đi về đâu.
Em…
Hắn ngập ngừng vì giờ chả biết đi về đâu cả.
Em mới lên Hà Nội à?
Vâng.
Lên đi học hay đi làm.
Em đi làm.
Có người quen ở đây không?
Em không.
Vậy xin việc ở đâu bây giờ.
Anh cứ cho em đến chỗ nào nghỉ ngơi ít hôm rồi em đi tìm việc ạ.
Vậy anh chở chú đi đến chỗ này. Vừa có chỗ ở vừa dễ xin việc nhé.
Vâng. Em cảm ơn anh.
Hắn nghe theo anh xe ôm. Được chở đi một vòng Hà Nội ngắm cảnh. Cuối cùng, anh ta đưa hắn đến gần một công trình xây dựng khá cao và thả hắn xuống.
Đây. Chỗ này vừa có chỗ ăn ở, vừa dễ xin việc làm.
Hắn ngơ ngác nhìn. Thấy những người công nhân đang lao động với bộ quần áo lấm lem thì khẽ rùng mình. Hắn đã bao giờ lao động cực khổ như vậy đâu.
Anh… Anh bảo em vào đây xin việc á.
Uh. Chú học gì ra mà đòi làm văn phòng.
Hắn im tịt. Bằng cấp 3 còn chả có thì tuổi gì mà phát biểu ở đây.
Hắn bước xuống xe, nhìn một lượt rồi ngập ngừng.
Anh cho em đi chỗ khác được không
Đi chỗ nào chả thế. Hay chú thích đi vào phục vụ quán.
Nhắc đến phục vụ hắn khiếp. Nghĩ đến cảnh bị hành hạ thân xác là hắn sợ lắm rồi. Hắn cầm chặt cái túi quần áo trong tay.
Trả anh tiền để anh đi về nào?
Của em hết bao tiền.
Hai trăm.
Hắn giật mình. Hai trăm nghìn giá trị đã to rồi. Với hắn còn là cả một gia tài. Hắn nhăn nhó.
Em làm gì có nhiều tiền thế hả anh.
Tên xe ôm nhìn hắn trừng mắt.
Thế mày không có tiền thì mày đi xe làm gì. Tao múc nước sông lên đổ để chở mày đi à.
Tên đó bắt đầu trợn mắt. Hăm he dọa nạt hắn. Hắn sợ ruun. Hắn ôm chặt cái túi quần áo.
Giờ mày có trả không. Hay để tao xử mày.
Em có trả. Nhưng mà anh lấy bớt đi. Anh chở em có một quãng mà anh đòi hai trăm à.
Đmm tao chở mày đi nửa ngày giời. Kiếm chỗ ăn chỗ ở, kiếm chỗ làm cho mày. Không cảm ơn còn kêu than cái gì. Mày tính quỵt à. Hay để tao đập cho mày trận thằng nhãi con. Hắn thấy anh ta khùng lên cáu gắt thì sợ. Vội vàng rút. Tiền ra đếm rồi đưa. Sau khi cầm tiền xong anh ta cười nhạt leo lên xe.
Cứ ở đây mà làm đi nhé. Mày cần cứ gọi anh chở mày đi.
Hắn không trả lời. Còn anh ta phóng đi. Bỏ hắn lại nơi xa lạ này. Tự nhiên hắn thấy nhớ nhà. Nhớ mẹ. Hắn ước giờ này được ở nhà ăn cơm no và ngủ một giấc không suy nghĩ. Nhưng giờ hắn lại phiêu bạt về đây. Là do hắn. Không phải. Là do con Năm. Hắn thề là gặp lại nó. Hắn sẽ trả thù nó. Không bao giờ để nó yên thân.
Hắn mò vào trong gần khu xây dựng, đi một vòng rồi ngó nghiêng. Người người vẫn lao động chăm chỉ. Đang xây tòa nhà cao ngất mà từ thuở bé hắn chưa thấy tận mắt bao giờ. Mấy cái giáo treo cái thang máy đi lên đi xuống khiến hắn thấy thích thú. Hắn đứng ngoài nhìn một lúc rồi bị đuổi ra khỏi khu vực công trình. Hắn lủi thủi ôm cái túi đi vào bên trong. Các dãy nhà gồm cả các quán cơm mọc lên sát nhau. Giờ này cũng là giờ ăn cơm rồi. Lác đác có người đã ra ăn cơm tối. Hắn cũng thấy bụng mình đói meo. Trưa nay gặp cái thằng xe ôm kia. Quên luôn cả việc nạp năng lượng cho cái dạ dày. Giờ hắn đói cồn cào. Xà vào quán, gọi suất cơm 15 nghìn rồi ngồi xuống ăn một mạch ngon lành không hề suy nghĩ. Hắn giờ vẫn đang tuổi vô lo mà.
Sau khi ăn xong, hắn một lần nữa bám theo những người ăn cùng đi vào sâu bên trong khu nhà dành cho người công nhân lao động. Khu lán trại được lợp tạm bợ bằng tấm ngói trắng. Được quây bằng bạt. Bao nhiêu con người cả trai gái đều chui vào trong đó. Ngột ngạt và mất vệ sinh vô cùng. Hắn ngán ngẩm bỏ ra ngoài. Cái quán nước đầu khu có bà lão đang lọ mọ rót nước. Hắn ngồi xuống nhìn.
Bà ơi. Cho cháu cốc nước.
Con uống cốc nước gì.
Hắn nhìn mọi người rồi cứ nhằm cốc nào to thì chỉ.
Chờ cháu thế kia.
Bà nhìn hắn rồi rót cốc trà vào vào mấy viên đá cho tan. Hắn đón lấy rồi hỏi ngay.
Của cháu hết bao nhiêu tiền ạ.
Hai nghìn.
Bà nhìn hắn. Sở dĩ hắn hỏi để tránh gặp trường hợp như tên xe ôm lúc. Chứ nếu không. Hắn chỉ còn nước lên rừng, hái lá về tiêu.
Các bác cũng thế nhé. Đi đâu tốt nhất là nên hỏi giá cho chắc. Tránh trường hợp bị chặt mà dù biết mình bị chặt rồi. Nhưng mà không trả thì bị chém ngay. Cho nên người ta mới có câu. Chặt chém các bác ạ.
Hắn ngồi uống gần hết cốc nước mới mở mồm ra hỏi.
Bà ơi. Ở đây tối nay có nhà trọ không ạ.
Cháu thuê trọ à.
Vâng ạ.
Cháu mới xuống hả.
Vâng
Không có người quen trong đây à.
Không ạ
Thế vào đây xin việc à.
Vâng ạ.
Thế bao tuổi rồi.
Cháu 18 ạ.
Có đi học không mà đã đi làm. .
Hắn cúi xuống nét mặt buồn.
Nhà cháu nghèo. Cháu không có tiền đi học ạ.
Thế sao lại ra đây một mình.
Mẹ cháu bệnh nên cháu phải tự lo.
Hắn kêu để tranh thủ lòng thương của bà.
Thấy hắn mặt mũi hiền lành thật thà. Bà cụ mở lời.
Chưa xin được việc làm thì vào nhà bà mà ở.
Dạ… Hắn ngẩng lên như không tin.
Vào nhà ngươi ta không biết có yên tâm không hay hắn lại bị lừa rồi. Giờ hắn chả dám tin. Hắn nói nhẹ.
Thôi bà ạ. Cháu ở ngoài một hôm cũng được.
Ở ngoài thì tốn tiền.maf không cẩn thận chúng nó cướp đấy.
Giờ người ta khó tin lắm. Đâu phải ai cũng là người tốt đâu.
Hắn nghe bà nói một hồi. Cuối cùng chốt lại
Bag quý cháu nên bảo chứ nhà bà làm gì có ai. Chúng nó đi hết. Chỉ có bà và đứa cháu gái thôi.maf cháu bà nó đi học tối mới về.
Cháu bà bao nhiêu tuổi ạ.
Chắc tầm cháu. Nó đang học lớp 12 rồi.
Ôi hắn nghe thấy gái là quên hết mọi thứ trên đời. Gật đầu lia liạ. Hắn nhận lời vào nhà bà… Vì cô cháu gái bà đấy nhé.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!