Nhật Ký Của Tú Ông
Phần 30
NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 30
Cái tai tiếng moi tiền gái đã nhục. Giờ hắn còn bị tung bằng chứng đi làm trai bao còn nhục nhã gấp gấp vạn lần. Người ta sẽ cười cha mẹ hắn. Không có tiền mà để hắn đi bán cái vốn có lấy tiền. Bọn con gái còn đỡ. Chứ trai bao là lần đầu tiên người ta được biết đến cái nghề này. Nhục càng thêm nhục.
Hắn ba chân bốn cẳng chạy ra cửa vì ông già đang cầm con dao. Và nếu hắn không một lần nữa chạy. Thì hắn cũng không được yên thân với mấy thằng kia. Giờ hắn chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ xứ mà đi thôi các bác ạ. Nhục lắm rồi.
Hắn chạy thục mạng không ngoái đầu nhìn lại. Chạy đến khi biết mình đã thoát được. Và nhận ra giờ hắn chẳng còn gì trong tay. Không quần áo, không tiền bạc, không cả bạn bè. Giờ hắn biết đi đâu về đâu đây.
Hắn vừa lang thang vừa lủi để tránh bị bắt gặp. Giờ tối rồi. Bụng hắn đói, người hắn mệt, chân hắn đau. Giờ bạn bè chẳng còn ai. Mà hắn cũng không dám nhờ ai giúp nữa. Cuối cùng hắn đánh liều đi đến nhà chị Chon. Nhưng hắn không dám vào nhà mà đứng thập thò ngoài cổng. Giờ này mọi người đã ngủ hết rồi. Cầu mong chị Chon lại không ngủ được và ra ngoài ngồi như mọi khi. Hắn rúc vào bụi chờ đợi. Một lúc sau, chị Chon đi ra thật. Thấy tiếng loẹt quẹt, hắn mừng như bắt được vàng. Nhẹ nhàng chui ra khỏi chỗ lấp gọi.
-Chị Chon… Chị Chon.
Nghe tiếng gọi chị ấy ngơ ngác.
-Em Mừng đây
-Em ở đâu đấy.
-Chị đi ra cổng đi. Em ở đây.
Chị Chon đứng lên đi ra. Nhìn hắn trong bóng tối.
-Sao em. Lại ở đây.
-Em về nhà. Mà bị chúng nó tìm đến nhà dọa giết.
-Ghê thế.
-Vâng.
-Giờ em chả có quần áo cũng chả có tiền.
-Giờ em đi đâu.
-Em không thể ở nhà nữa. Giờ chắc phải trốn đi một thời gian thôi.
-Giờ em sẽ đi đâu.
-Em muốn xuống xuôi.
-Xuống Hà Nội à.
-Vâng. Chứ giờ ở đây. Nguy hiểm cho em và nguy hiểm cho mọi người. Em biết nhiều chuyện của chúng nó. Chúng nó không tha cho em đâu.
-Giờ muộn rồi. Đi bằng gì đây.
-Em đi bộ ra bến xe. Nhưng mà… Em không có tiền.
Chị Chon nhìn hắn mà rưng rưng nước mắt vì thương. Hắn cũng nhận ra điều đó mà thương lại.
-Hay em cứ ở đây cũng được.
-Không… Em không dám vào vì sợ liên lụy đến bác. Chị có tiền cho em vay. Em hứa khi nào về. Nhất định sẽ trả lại chị.
Chị chon gật đầu.
-Không sao. Giúp em bình an là tốt. Em cứ đi đi.
Chị chon đi vào nhà. Cầm cho hắn nắm tiền dành dụm. Mà lúc sáng đến hắn mở ra… Có 7 trăm nghìn. Mà bảy trăm nghìn đó. Với hắn là một món nợ cả đời không bao giờ trả hết được.
Hắn cầm nắm tiền rồi xúc động.
-Em cảm ơn chị. Chỉ có chị mới tốt với em.
-Em đi đường cẩn thận. Giữ gìn Giữ gìn sức khỏe. Đừng tin người quá.
-Vâng em biết rồi. Chị ở nhà cũng giữ gìn sức khoẻ. Chịu khó ngủ cho khỏe. Rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.
-Uh.
-Em đi đây.
-Sao đi luôn à?
-Vâng. Đi ra đến bến xe cũng cũng gần sáng rồi. Em sợ chúng nó thấy em ở đấy lại theo.
-Vậy em đi đi.
-Vâng.
Hắn quay đi. Nhưng lát sau đã có tiếng xe đạp lạch cạch sau lưng. Hắn giật mình nhìn lại.
-Chị đây Mừng.
Tiếng chị Chon làm hắn xúc động.
-Lên đây. Đi xe đạp cho nhanh.
-Chị ra đây bác biết đấy.
-Chị nói với bố mẹ rồi.
Nói qua nói lại. Hắn trèo lên chở chị ấy ra bến xe. Đến nơi, hắn đi xuống nhìn chị ấy.
-Chị chờ sáng hẳn rồi về. Chứ đừng về một mình giờ này nguy hiểm lắm.
-Không sao.
Chị ấy lấy trong túi ra hai bộ quần áo đưa cho hắn.
-Cầm lấy.
-Cái gì đây.
-Quần áo của đứa em chị. Nó không cao bằng em nhưng em mặc tạm nhé.
-Nhưng mà.
-Chị xin nó rồi.
Hắn cầm lấy xúc động. Sau này mới biết là chị ấy lấy trộm của đứa em cho hắn. Hại đứa em cả tuần cũng không có quần áo mà mặc đi học.
Hắn rưng rưng nước mắt. Chị Chon nhìn hắn nhẹ nhàng.
-Lên đó, nhớ làm ăn đàng hoàng. Đừng tin lời chúng nó. Mình làm việc chăm chỉ. Ông trời không phụ mình đâu.
Hắn ngước lên nhìn chị ấy.
-Chị biết chuyện rồi ạ.
Chị Chon gật đầu.
-Em chị cũng học trường đấy mà.
-Em…
Hắn cúi xuống ngại.
-Ai cũng có lúc sai mà. Biết sai mà sửa là được.
Hắn gật đầu.
-Em biết rồi. Em đi đây.
Hắn quay đi thật. Nhưng mà chị Chon lại gọi lần nữa.
-Mừng…
Hắn quay lại. Chị Chon tiến lại. Rút từ ngón tay ra cái nhẫn đưa cho hắn. Hắn bất ngờ. Mắt mở to.
-Cầm lấy cất đi mà phòng thân. Hãy nhớ. Phải là người lương thiện. Phải làm việc thật chăm chỉ. Phải sống chho người ta nể mình.
Hắn xúc động phát khóc. Không kìm chế nổi mà vòng tay ôm chặt lấy chị ấy nức nở. Cái tình người trong giây phút này. Sao nó đáng trân trọng biết bao. Nhất là khi bạn bị dồn vào bước đường cùng. Khi mà tội lỗi của bạn bị cả xã hội khinh thường. Thì cái người ta đưa tay ra nắm tay bạn. Chính là vị cứu tinh, là một người đầy bao dung và vô cùng đáng trân trọng. Hắn ngoài biết ơn ra. còn là cảm kích là thương cho người con gái đã chịu quá nhiều tổn thương.
Hắn và chị ấy rời nhau ra.
-Em đi đi. Ra xe đi nhanh lên.
Chị ấy đẩy hắn ra rồi. Quay đi để không lưu luyến nữa. Hắn đứng đó nhìn theo bóng chị ấy. Suy nghĩ một hồi rồi gọi.
-Chị Chon.
Chị ấy dừng laị. Hắn bước nhanh tới nắm tay chị ấy. Miệng ngập ngừng.
-Em nhất định sẽ sống tốt. Nhất định sẽ kiếm tiền. Và nếu lúc em quay về, mà chị chưa lấy ai. Thì cho em… Chăm sóc cho chị nhé.
Chị Chon ngước mắt lên nhìn hắn bất ngờ.
-Em không biết là em sẽ đi bao lâu và không biết có quay về được không. Nhưng chị cũng không phải chờ. Nếu như gặp một người đàn ông tốt. Hay chọn họ. Còn nếu như chị chưa có ai… Hãy để em làn điều đấy.
-Em kém tuổi chị.
-Và chúng ta…
-Cái đó… Không quan trọng nữa đâu.
Hắn đưa tay xoa má chị ấy rồi run run cúi xuống thơm lên đó. Lòng hắn bồi hồi xúc động. Cố gắng kìm nén cảm xúc rồi quay đi. Bước thật nhanh về. Phía chiếc xe ghi biển Hà Nội. Đến khi chị ấy quay đi, hắn mới dám ngẩng lên nhìn. Các bác có thể không tin. Nhưng điều hắn vừa nói. Là thật lòng đấy các bác ạ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!