Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 34
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
782


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 34


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 34
Hắn nghỉ để đi tìm Thủy về. Theo suy nghĩ của hắn. Hắn sẽ tìm một đứa bạn nào đấy của nó. Sau đó hỏi xem nó hay chơi với ai, hay đi cùng ai, và có thể sẽ biết nó yêu đứa nào.
Là cái thằng đi xe máy hôm nọ. Giờ bọn trẻ con manh động lắm. Yêu vào là bất chấp tất cả. Hắn nhớ hồi hắn và Trang còn yêu nhau. Bố mẹ Bố mẹ ngăn cấm càng khiến chúng nó khao khát nhau hơn. Trông thấy nhau là chỉ muốn làm chuyện đấy. Mà đấy là bọn hắn là trẻ con ở quê. Chứ trẻ con thành phố nó suy nghĩ lớn hơn nhiều.
Mò mẫm mãi cuối cùng cũng tìm ra được nó. Hắn mất mấy chục xe ôm đi đến địa chỉ mà chúng nó chỉ. Nhà thằng người yêu cái Thủy.
Ngồi nhà to tướng. Hắn đứng chần chừ một lúc rồi mới bấm chuông. Bấm chuông một lúc mới có người ra mở. Là cái thằng gầy gầy hôm nọ. Tên đó nhìn hắn rồi hỏi ngay.
Anh tìm ai.
Anh tìm Thủy.
Cậu ta giật mình. Nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới.
Anh là gì của Thủy.
Anh là anh họ Thủy.
Thủy làm gì có anh họ.
Thế em không biết anh. Nó. Không nói cho em rồi. Anh từ quê mới ra.
Tên kia nhìn hắn cười nhếch mép. Hắn tức. Ra vẻ giàu có khinh người hả thằng nhãi con. Muốn đấm.
Thủy nghỉ học mấy hôm nay, giờ anh cả bà phải đi tìm. Mọi người bảo, Nó có ở đây.
Cậu ta nhìn hắn rồi tiếp tục không trả lời.
Em bảo Thủy ra đây cho anh. Có chuyện gì nói ra, sao lại bỏ đi làm bà khóc từ hôm qua.
Anh thì biết cái gì.
Anh là anh nó.
Liên quan. Họ hàng gì.
Cái này là anh với bà. Em không câng quan tâm. Giờ bảo Thủy ra đây giúp anh.
Hắn cùn bửa đứng chờ. Cuối cùng tên kia cũng chịu thua mà đi vào gọi.
Thủy ơi, có người đến tìm nài.
Sẽ là rất vui vẻ nếu như thái độ của cậu ta là hợp tác vui vẻ, là cách gọi đứa em hắn mới nhận một cách yêu thương. Sau tiếng gọi. Thủy đi xuống. Khuôn mặt nó xanh hơn, ánh mắt mệt mỏi. Bộ quần áo trên người xộc xệch. Đầu tóc xù lên. Có lẽ nó đang nằm bị gọi nên đi ra. Thấy hắn thì giật mình bối rối. Định quay lại thì hắn gọi.
Thủy. Em đứng lại.
Anh…. Anh đến đây làm gì.
Bà lo cho em. Lắm em về đi.
Nó. Bối rối, ánh mắt ngại ngần.
Anh về bảo bà em ở đây. Em không sao.
Em làm gì mà nghỉ học cả tuần nay. Đi cũng không nói. Bà đang khóc ở nhà kia kìa.
Nó đứng trơ ra. Quay đi. Không nhìn hắn. Hắn nói thêm.
Nhà có mỗi mình bà. Em đi đâu cũng phải nói với bà một tiếng. Chứ. Bà già rồi lại để bà lo.
Nó cúi xuống. Hắn vẫn kiên nhẫn nói thêm.
Em có chuyện gì nói ra, đừng giấu, rồi lẳng lặng bỏ đi. Bà báo công an tìm em đấy.
Nó nghe tiếng công an đã phát ghét rồi. Bố nó đi tù. Ngày người ta bắt nó phải chứng kiến nên giờ nghe đến là nó cáu.
Công an cái gì. Đây chết cũng không cần bọn đó phải tìm.
Hắn thấy nó gắt thì đứng im.
Anh về đi. Bảo với bà là. Tôi chả sao cả. Chỉ là tôi không muốn về đấy nữa.
Sao lại không muốn về.
Hắn cau mày.
Tôi không muốn ở đấy nữa.
Đó là nhà em. Không ở thì đi đâu.
Tôi đang ở đây.
Còn bà em bỏ đi đâu. Bà già rồi.
Bà đâu có cần tôi. Bà có anh rồi.
Anh xong công trình thì cũng phải đi chỗ khác. Chứ đâu ở đây mãi.
Nó nghe vậy thì chần chừ.
Em về đi. Có gì nói chuyện với bà. Rồi em muốn đi đâu thì đi. Giờ nhà có em với bà thôi. Bà thương em nhiều lắm.
Nó đứng im. Nên hắn bồi thêm.
Giờ bà có mỗi mình em thôi. Không có em bà cũng chả biết sống vì gì nữa.
Nó khóc. Hắn đứng im nhìn nó. Rồi nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Em về cùng anh đi. Bà không mắng em đâu. Mấy hôm nay bà không aqn không ngủ được. Giờ già rồi mà bệnh ra. Khổ bà, khổ em, khổ cả bố nữa. Thương bà thương bố thì về.
Nó ngước lên nhìn hắn đôi mắt long lanh. Hắn vẫn nhẹ nhàng.
Về cùng anh đi. Nếu em muốn đi nữa. Có thể nói với bà để bà khỏi lo. Chứ như này bà ốm mất.
Hắn động viên nhẹ nhàng cuối cùng nó cũng đi vào cầm cặp sách ra. Cơ thể mệt mỏi hơn lúc hắn còn ở nhà. Một đứa con trai một đứa con gái sống tự do với nhau. Lại còn đang tuổi tò mò. Thì chuyện ấy quá đà là điều không tránh khỏi.
Hắn với nó đi xe ôm về. Đến gần nhà thì xuống. Hắn cầm bao lô cho nó. Quay ra nhẹ nhàng.
Em đừng lo. Bà không mắng đâu.
Vâng.
Nó cúi xuống đi. Ánh mắt buồn rười rượi. Hắn thở dài bước theo. Vừa về đến cửa đã thấy bà đi ra. Bóng dáng khắc khổ đứng nhìn chúng nó.
Em vào Xin lỗi bà đi.
Hắn giục nhẹ. Nó tiến lại nhìn bà nói lý nhí.
Cháu… Xin lỗi đã để bà lo.
Bà mắt rưng rưng nhìn nó. Rồi nước mắt chảy r.
Sao cháu lại bỏ học. Cháu có chuyện gì sao không nói với bà.
Cháu không không đi học nữa đâu.
Tại sao.
Các bạn nói bố cháu đi tù, mẹ cháu làm gái, nhà cháu nghèo.
Mặc kệ chúng nó.
Nhưng mà cháu mệt mỏi mệt mỏi lắm bà ạ. Tất cả đều kì thị cháu. Người ta không muốn chơi cùng cháu. Mà bố mẹ chúng nó cũng không cho chơi. Cháu có làm gì đâu. Mà hễ trong lớp có chuyện gì không hay. Người ta đều đổ thừa cho cháu. Ngay cả cô giáo cũng không tin cháu. Bà ạ.
Nó nói một hồi rồi khóc nức nở. Hắn đứng bên cạnh nghe mà thương. Nhưng xã hội là vậy. Người ta khổ. Có đáng bị kì thị hay không.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN