Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 35
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
832


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 35


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 35
Sau khi ăn cơm với bà xong hắn vẫn nán lại. Thủy có vẻ buồn và mệt mỏi. Hắn thấy nó đi ra cửa. Vừa là muốn đi theo xem nó làm sao, vừa là muốn canh chừng không cho nó bỏ đi thêm lần nữa.
Hắn thấy nó ngồi ngoài thềm bê tông thì tiến lại nhẹ nhàng.
-Giờ bà có mình em thôi. Đừng suy nghĩ nhiều. Cứ sống vui vẻ đi.
-Vui vẻ làm sao được. Bố anh có đi tù. Mẹ anh có làm gái đâu.
-Em biết mẹ em làm gái.
-Thì trước khi lấy bố em. Ai chẳng biết.
Nó thở dài.
-Chúng nó không muốn chơi với em. Ngay cả cô giáo cũng chẳng muốn có em trong lớp. Em như một sự xấu hổ vậy. Các việc gì trong lớp. Họ cũng không muốn em xuất hiện. Chúng nói bố em đi tù. Nhà em nghèo.
Thủy vừa nói vừa tủi thân ứa nước mắt. Hắn bên cạnh vỗ vai.
-Kệ họ em ạ. Mình sao quyết định được việc làm của người lớn.
-Em cũng đâu có làm gì sai.
-Em không sai nhưng người ta kì thị. Em cảm thấy mình cô đơn lắm.
-Có bạn trai em rồi đó. Bạn ấy vẫn luôn bên em mà.
-Anh ấy á.
Nó đưa cái bắp tay tím của mình ra.
-Anh ấy thương em, nhưng mỗi lần giận cái gì. Là khùng lên.
-Nó đánh em đúng không.
Thủy cúi xuống là hắn nhận ra.
-Nó còn làm gì em nữa.
Hắn gặng hỏi. Thủy vẫn cúi xuống. Một lúc sau mới ngẩng lên.
-Anh ấy thương em. Lo cho em.
-Lo cho em mà đánh em.
-Nhiều lúc không có tiền. Anh ấy chạy đi vay tiền, cho em đóng học. Mọi người không ai muốn chơi với em. Nhưng anh ấy muốn. Và anh ấy chỉ quan tâm em. Dù có nhiều đứa cũng thích anh ấy.
Hắn không biết phải nói sao cho nó hiểu.
-Nhiều khi bọn con trai làm thế. Không phải vì nó yêu em đâu. Mà vì…
Hắn ngập ngừng. Không biết có nên nói ra suy nghĩ của hắn, hay của cánh con trai bây giờ không.
-Là sao anh.
-Là nhiều chuyện người lớn, em không hiểu đâu.
-Có chuyện gì mà không hiểu.
-Vậy em với nó… Nó đối với em như thế nào. Hay cũng chỉ suốt ngày đòi hỏi chuyện đấy.
-Chuyện đấy…
Nó nhắc lại rồi nhìn hắn có phần e ngại. Rồi ngước lên nhìn xa xăm
-Anh ý nói anh ý sẽ cưới em, sẽ lo cho em cuộc sống đầy đủ.
-Thì ai chả nói thế, chả hứa thế. Vậy sau câu nói ấy, nó cho em cái gì.
-Thì anh ý cũng lo cho em, cho em tiền, đón em đi học, rồi binh em không bị bạn bè bắt nạt.
-Vậy em cho nó cái gì.
Nó lại cúi xuống.
-Anh biết rồi còn hỏi.
Hắn nhìn nó thì tội nghiệp.
-Giờ em còn bé. Chịu khó mà học.
-Em chán đi học rồi.
-Lấy nó biết sau này ra saô. Học có cái nghề bớt khổ. Nhìn anh, nhìn người lớn mà xem.
-Nhưng mà em học không được. Nên em đi học cho có. Cho bà vui thôi. Chứ lâu rồi, chả biết gì.
Hắn thở dài.
-Đường đời,nhiều phức tạp lắm em à. Đâu đơn giản như em nghĩ.
-Tự lo cho mình đi, chứ hi vọng gì mấy thằng kia. Nó làm gì để lo cho em.
-Anh ý, làm nhiều việc lắm.
-Làm gì.
-Trông quán nét, rồi cầm đồ cho chúng nó.
Hắn nhìn con bé thở dài. Toàn cái nghề chẳng ra đâu, nhưng giờ nó tin rồi, hắn không tài nào khuyên nhủ được.
Hắn đứng lên.
-Đi vào nhà đi. Nay anh ngủ đây, mai em đi học rồi anh đi làm.
-Em nghỉ học rồi, không biết cô có cho đi không.
-Đóng tiền học rồi là đi được.
Hắn cả nó đi vào nhà. Chiều hôm sau cố gắng xin về sớm để đón nó. Vất vả được hai hôm thì hôm thứ ba nó lại đi.
Cái thứ trẻ con mê muội là bất chấp tất cả. Hắn nghe bà bảo lại mò đến nhà thằng kia. Đứng ngoài cổng ngó mà cửa đóng kín bưng.
-Nhà nó hình như chả có ai. Không biết bố mẹ nó đâu. Hắn đi ra đầu ngõ dò hỏi.
-Cô ơi, cái nhà cổng xanh sao cháu thấy đóng cửa suốt ngày thế ạ.
-Nhà đấy á. Bố mẹ nó đi làm. Có mình thằng con trai ở đây.
-Bố mẹ nó làm ở đâu ạ.
-Ai biết được. Từ ngày nhà nó mua ở đây, có nói chuyện với ai bao giờ.
-Cái thằng đấy, các ngày chở gái đến ở tịt trong nhà.
Hắn nhìn theo. Hướng đó thở dài. Giờ vào gọi cửa. Cũng chả giải quyết được. Hắn ngó nghiêng rồi đi lại phía cổng nhìn. Bên cạnh nhà có cái cửa còn mở. Mắt trước mắt sau. Leo nhanh theo đúng chất dân leo giàn giáo. Thoáng cái hắn đã đi vào trong. Nhẹ nhàng đi theo lối cửa bên. Qua bếp. Cái bếp toàn vỏ mì tôm vứt vung vãi. Bát đũa cũng không chịu rửa. Vỏ hộp thức ăn chất đầy góc đã bốc mùi.
Hắn đi ra ngoài, âm thanh bắt đầu vang lên trong ngôi nhà. Vọng xuống từ tầng hai. Rồi lại im bặt.
Hắn đi lên, nhẹ nhàng.
Tiếng động. Rồi tiếng thở phát ra bắt đầu nhanh hơn. Âm thanh gợi sự tò mò, khao khao khát của một thằng đàn ông đang lớn như hắn.
Ngó qua khe cửa chưa đóng. Cái Thủy đang nửa đứng nửa ngồi trên cái bàn. Một chân nó gác lên, cơ thể hai đứa trần như nhộng.
Nó đang tuổi lớn, trắng muốt như cái Trang. Mình mẩy cũng căng đẫy đà lắm. Cái núm xinh nhỏ xíu gợi tình. Thằng kia đang ngồi bên dưới. Cầm cái gì đó đút vào cô bé của nó. Ra vào khá thô bạo khiến nó run rẩy, rồi rên rỉ không ngừng.
-Kêu lên. To nữa lên.
Cái Thủy chống tay nhìn thằng kia hành hạ cơ thể mình rồi van xin. Mà càng van xin nó càng thô bạo. Cho đến khi chỗ đó chảy nước tên kia mới khoái trí. Chúng nó mở phim sex để thực hành thì phải. Có vẻ thằng kia chuyên nghiệp rồi. Không ngừng úp mặt vào chỗ đó. Cái Thủy cuối cùng cũng run rẩy, gầm gừ rồi ngã ra. Nhưng mà thằng kia vẫn không tha. Nó không ngừng tay khiến con bé co người lại.
-Em xin anh. Em… Em…
Thằng kia nhìn nó… Nó ngập ngừng.
-Em phê lắm rồi.
Được câu nói vậy. Thằng kia khoái trí cười. Đưa cả mấy ngón tay vào trong nó thô bạo hơn nữa. Nó giờ nằm run rẩy. Bàn tay còn lại thằng kia vòng qua cổ túm tóc nó. Hai đứa nhìn nhau. Cái Thủy nhìn tên kia trong tuyệt vọng và khổ sở. Liên tục uốn éo vì khó chịu.
-Anh ơi. Em chết mất. Anh ơi.
-Sướng chưa.
-Rồi ạ.
-Nhớ anh không.
-Có.
Hai đứa nó làm điên cuồng. Chẳng để ý hắn đang đứng bên ngoài. Hắn giờ… Không muốn đi vào ngăn cản nữa. Cái Thủy nó chấp nhận hoàn cảnh, nó nhẹ dạ. Vì nó nghĩ thằng kia yêu nó thật lòng. Có nghĩ đâu, nó chỉ là công cụ thỏa mãn thú vui tình dục của thằng kia.
Hắn quay xuống nhà. Đi ra đường cũ. Quan hệ thì là điều con trai tuổi hắn rất muốn nhưng nghĩ đến quá khứ đã qua lại thấy rùng mình sợ hãi.
Vừa bước ra cửa đã nghe thấy tiếng hét của cái Thủy.
Hắn hộc tốc chạy lên. Thấy tiếng động. Hai đứa dừng lại. Hắn đứng ngoài cửa. Cái Thủy bị chói lại. Cái thứ đồ chơi còn nằm bên trong nó. Thằng kia dừng quay lại nhìn.
-Mày… Là ai.
-Thả em tao ra.
Hắn quát to.
-Mày là ai.
-Thả em tao ra.
Thằng đó nhìn cái thủy. Nó ngại cố khép chân vào mà không được.
-Mày là cái đ.. Gì của nó mà có quyền.
Thằng kia không ngại. Vẫn đứng nhìn hắn khiêu khích.
-Khôn hồn thì cút để bọn tao chơi.
-Mày đối xử với con nhà người ta ta như thế à.
-Nó thích thế.
-Mày không không thấy nó kêu lên, nó xin mày à.
-Như thế mới sướng chứ. Nó thích nên mới rên.
Tên kia vẫn thản nhiên.
-Đúng không em yêu.
Cái Thủy ngại. Tay che phần nhạy cảm lại. Dù mọi thứ đã quá rõ ràng.
-Thế nào. Muốn vào chơi chung à. Mà đứng đấy.
-Thả nó ra.
-Nó muốn thế mà. Hỏi nó mà xem.
Hắn nhìn cái Thủy. Nó bối rối.
-Anh về đi, kệ em.
-Mày nói nó thương mày, và mày đổi lại thế này à.
-Anh mặc kệ tôi. Anh cũng là thằng nhà quê. Không có tiền thì nói làm gì.
Hắn tức.
-Mày lựa chọn để nó hành hạ. Cuối cùng cũng là thứ đồ chơi cho nó thôi. Ngu vừa chứ.
-Câm mồm đi. Mẹ thằng nhà quê.
Thằng kia quát.
-Cút ngay không tao đấm vỡ mồm bây giờ.
Hắn bực mình. Quay bỏ đi ra cửa. Giận cái Thủy. Nhưng cũng thương nó, thương bà. Trẻ con đang tuổi lớn như nó rất dễ vấp ngã. Khác gì hắn ngày xưa đâu.
Bởi vì hoàn cảnh của nó, thiếu sự quan tâm của gia đình. Thiếu sự dạy dỗ của cha mẹ. Và những tổn thương từ sự kì thị của bạn bè. Dần đưa nó vào vòng tay của kẻ xấu. Những con thú săn mồi luôn bày ra khuôn mặt biết cảm thông che chở. Dẫn dụ chúng nó vào đời.
Hắn đi thẳng về công trường khi trời đã tối. Cả đêm mất ngủ suy nghĩ. Suy cho cùng, giờ cái Thủy đang mù quáng. Nói sao cũng không thể thay đổi được. Chi bằng để nó vấp đau. Nó sẽ tự phải nhận ra. Hoặc là sẽ sợ, hoặc là lao vào sa ngã. Chứ giờ hắn chẳng có tư cách gì để khuyên bảo. Để giúp nó.
Chỉ khi nó có bố mẹ. Nó Nó được quan tâm, được quản lý, được cha mẹ dạy cho cách bảo vệ bản thân. Thì nó mới khôn ra được.
Ai có con gái… Đều phải làm thế.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN