Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 67
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
593


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 67


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 67
Ngày tòa án đưa ra phán quyết cuối cùng cho hắn. Hắn ngồi cạnh Trang. Khuôn mặt cô ấy rất nghiêm túc. Lạnh lùng nhìn về phía trước suy nghĩ xem mình phải cãi cho hắn như thế nào.
Người đàn ông lạ mặt đứng phía sau từ nãy. Kiên nhẫn chờ đợi phiên xét xử.
Giải lao đi em.
Sau khi âm thanh thông báo giờ giải lao đến anh ta mới đi lên, đưa cho Trang chai nước. Trang quay sang cười tươi và đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc.
Ôi sướng nhé. Có chồng đến tận nơi chăm sóc vậy ai cũng muốn có bầu.
Hắn Hắn nhìn Trang một lượt. Cô ấy vẫn mặc áo vét quần tây. Vậy mà…
Mấy tháng rồi.
Em mới được hơn tháng ạ.
Hắn tự nhiên thấy buồn hết cả lòng. Ngước nhìn họ rồi cúi xuống. Trong thời gian hắn sống trong tù, cuộc sống vẫn tiếp tục. Có hắn thì chợ vẫn đông, hắn đi tù rồi thì chợ vẫn vui.
Cuộc sống không vì có hắn mà vui hơn và không do thiếu hắn mà buồn tẻ.
Hắn chợt nhận ra. Cái thứ to lớn hắn nghĩ đến chỉ là cái bóng của hắn. Do hắn tự tưởng tượng mình to lớn, tự nghĩ mình cao siêu. Để giờ đây hắn chẳng còn gì. Ngay cả buổi xét xử cuối cùng của hắn, gia đình cũng không ai đến. Không ai quan tâm hắn phải đi tù bao lâu mà chờ đợi. Có khi họ chỉ mong hắn đi luôn không cần trở về. Bởi hắn là cái thứ tai tiếng và nhục nhã nhất của gia đình họ.
Đời bao nhiêu thăng trầm va vấp. Có lẽ đây là giây phút hắn dừng lại, nhận cho mình một bài học, rút cho mình kinh nghiệm để sống lại cuộc đời tử tế hay bước tiếp vào con đường ngu muội kia.
Sau khi tòa tuyên án hắn 36 tháng tù giam. Rất nhiều người đến ủng hộ Trang vỗ tay vì khả năng Cãi của cô ấy. Hắn chỉ bị đi tù ba năm. Ba năm với một thằng như hắn là quá nhẹ.
Trước khi theo cán bộ công an ra xe về trại. Hắn nắm tay Trang xúc động.
Anh cảm ơn em.
Không có gì.
Trang cũng nở nụ cười động viên hắn dù trong ánh mắt có chút xót thương.
Em có bầu đúng không. Anh không có gì cho cháu cả. Mong em giữ gìn sức khỏe và sống hạnh phúc nhé.
Cảm ơn anh. Anh cũng sống tốt nhé. Cải tạo tốt rồi ba năm nữa trở về. Bắt đầu lại. Cuộc sống không có gì là quá muộn. Tất cả sai lầm đều là bài học. Nên phải rút kinh nghiệm nghe anh.
Anh cảm ơn em.
Phía sau anh còn nhiều hi vọng lắm. Không được phép bỏ cuộc.
Em cũng thế. Sống thật hạnh phúc. Và sinh những đứa con khỏe mạnh.
Trang gật đầu. Nước mắt hắn chảy ra khi hắn cúi đầu bước đi. Hắn và Trang từng có với nhau một đứa con. Từng yêu nhau. Vậy mà giờ khi Trang dũng cảm làm lại cuộc đời thì hắn trượt dài trong tham lam và Mù quáng. Hắn có lỗi với cha mẹ. Có lỗi với Trang và đứa con chưa kịp chào đời.
Hắn không bao giờ muốn làm tổn thương tổn thương Trang thêm một lần nữa.
Cho nên dù biết ơn Trang đến đâu, sau khi trở về sẽ không bao giờ tìm gặp cô ấy.
Hắn leo lên chiếc xe tù xung quanh đóng kín bưng hở ra chút chút cho không khí lọt vào.
Đời hắn đi vào đường cùng. Nhưng không có nghĩa là kết thúc hoàn toàn. Mà kết thúc này, chính là khởi đầu cho một cuộc sống mới.
Ba năm đối với một người bình thường là rất ngắn. Ba năm đối với một người bị giam cầm, nó là một quãng thời gian vô cùng dài.
Bạn cứ tưởng tượng một đêm mình mất ngủ. Bạn đếm từng tiếng đồng hồ kêu.
Thì hắn có ba năm sống như người mất ngủ và không có cái đồng hồ nào bấm cho hắn thời gian đang trôi. Chỉ có thể cảm nhận sự tồn tại của mình bằng hơi thở.
Cuộc sống tù tội sẽ đưa người ta đến hai thái cực.
Một là sợ phát khiếp lần sau chẳng dám làm sai, hai là bất cần khi nghĩ rằng mình chẳng còn gì để mất khi trở về xã hội với tư cách là một thằng ra tù vào tội.
Hắn sau vài lần ăn đòn thừa sống thiếu chết vì là ma mới thì càng ngày càng trở nên ít nói, trầm cảm và xa lánh thế giới. Căn bệnh của hắn vẫn hành hạ. Dù Trang rất tốt bụng khi gửi thuốc cho hắn thường xuyên. Thường xuyên nhắc hắn uống thuốc đầy đủ.
Từ ngày hắn đi tù. Người duy nhất quan tâm hắn chính là Trang. Người cuối cùng làm hắn tin là cuộc đời vẫn còn ý nghĩa.
Dù giờ hắn có ân hận bao nhiêu thì cũng không lấy lại được. Suy nghĩ cho cùng là hắn sai khi đánh mất Trang. Giờ chỉ mong Trang luôn được hạnh phúc bên gia đình của cô ấy.
Mừng… Có bạn cùng phòng mới đây này.
Hắn ngồi dậy. Gần nửa đêm rồi sao lại dẫn ma mới đến giờ này. Hắn tự nhiên chằn chọc chả ngủ được. Ngước sang nhìn cái tên vừa mới được đưa vào. Nói là tên chắc cũng sai sai. Hắn ta nằm im vắt tay lên trán. Suy nghĩ vì không ngủ được. Còn hắn thì từ lúc vào đây, giấc ngủ cũng chập chờn. Suy nghĩ về cuộc sống, Đau đớn vì mấy trận đòn. Rồi áy náy với những người đã đặt kì vọng vào hắn. Và quan trọng trong lòng vẫn chưa nguôi ấm ức khi chưa trả hết nợ với đời.
Tên bên kia trở mình thở dài, hăn quay sang. Đưa tay ra hiệu.
Ngủ đi.
Sao.
Không ngủ được thì nói nhỏ thôi. Không ăn đòn giờ.
Người bên kia mở mắt nhìn hắn rồi nằm im. Hắn cũng nhìn lại rồi tự nhiên ngước lên thở dài. Nói như tâm sự như trải lòng, như trút bỏ suy tư.
Đã vào đây rồi thì cứ sống đi. Sống để ra khỏi đây rồi tính tiếp.
Nhưng không biết, ra khỏi đây mình có còn là mình không khi hàng ngày phải sống với môi trường như này.
Biết vậy sao để đi tù làm gì. Không cố gắng mà làm người ta lương thiện.
Người hại, rồi trời hại. Đời không biết đâu mà lần.
Vậy ngủ đi rồi nghĩ cách ra ngoài mà trả thù.
Sai lại càng sai.
Đm chúng mày có câm mồm cho người khác ngủ không.
Tiếng quát từ tên thủ lĩnh của Phòng. Rất nhanh có tên bên cạnh vùng dậy đạp vào bụng hắn rồi đấm cho tên mới đến mấy cái tới tấp. Hắn nằm im ôm bụng vì đâu. Tên kia cũng vậy. Rồi chẳng ai nói thêm điều gì.. Tất cả dù không ngủ cũng phải nằm im để không làm phiền ai cả.
Sau khi cơn đau đã qua hắn vẫn nằm im nằm im mở mắt suy nghĩ. Cuộc đời sẽ về đâu khi sống như thế này. Khi ra đường rồi người ta cũng xa lánh vì thằng tù tội. Và xa lánh đời vì nỗi căm hận bởi không thể hòa nhập với cộng đồng. Bởi những kẻ xã hội ở đây khiến người ta sợ hãi với hai tiếng con người.
Hắn chăng muốn sai để quay lại đây nữa. Hắn sợ rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN