Nhật Ký Của Tú Ông
Phần 73: Full
NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 73 full
Cuộc đời thì không thể đơn giản như những gì hắn nghĩ và các bạn đang thấy.
Bởi sai lầm của hắn là một sai lầm vô cùng tai hại. Và cái giá phải trả là không hề rẻ mạt chút nào.
Hắn tới tìm cái Dĩnh. Thấy hắn, nó giật mình lùi lại.
-Tôi không đến để hại cô đâu, đừng lo.
-Vậy anh có chuyện gì.
-Tôi đến, chỉ để thấy cô sống tốt.
-Cảm ơn anh. Tôi sống tốt.
-Nhà cửa xong chưa, bao giờ sinh thêm đứa nữa.
Cái Dĩnh nhìn hắn như sợ. Vì với một thằng đi tù về, thì nó đáng sợ trong mắt bất cứ ai.
-Tôi…
Nó chắc cũng hiểu là hắn đã tìm hiểu kĩ về nó.
-Tôi không có tiền đâu.
-Tôi biết…
Nó với chồng làm công nhân bình thường. Thì đến đời nào có tiền mua đất xây nhà cơ chứ. Chẳng phải tiền của hắn thì còn của ai. Nhưng hắn không muốn đòi lại. Giờ đây, với thằng như hắn. Đồng tiền thật sự rất quý giá. Nhưng với những gì hắn đã làm với nó, và những gì nó đã làm với mẹ hắn và đứa bé. Coi như đó là lời xin lỗi cũng như cảm ơn mà hắn trả cho nó.
– Tôi không đến đây để đòi tiền. Chỉ là muốn xin lỗi vì những gì tôi đã làm với cô. Có lẽ tất cả những thứ kia, không thể chuộc hết những mất mát của cô.
-Nhưng thôi thì chuyện đã qua. Mong cô tha lỗi cho tôi.
Cái Dĩnh đứng im bất ngờ nhìn hắn như không tin một thằng tù tội lại có thể nói ra những lời như vậy.
-Tôi cũng muốn cảm ơn cô đã ở lại giúp đỡ mẹ tôi. Cảm ơn vì số tiền cô để lại cho bà ấy.
Không… Không có gì đâu.
Có lẽ nó cũng sợ nếu cầm cả số tiền. Thì một thằng khốn nạn như hắn sẽ không để nó yên. May thay. Mẹ hắn và đứa con nhỏ vẫn còn chỗ để dựa vào.
-Giờ tôi đi đây, chuyện của chúng ta. Coi như kết thúc ở đây. Tôi sẽ không bao giờ tìm cô đâu. Cô yên tâm.
Cái Dĩnh lúc này cơ mặt mới giãn ra.
-Anh, nếu đã nghĩ được như vậy. Tôi cũng mong anh cố gắng hoàn lương. Sống một cuộc đời bình thường. Làm ăn Lương thiện. Sau đó tìm một người mà nương tựa.
-Cảm ơn.
Hắn gật đầu. Định quay đi thì nhớ ra.
-Có thời gian về thăm con bé. Nó vẫn nhớ mẹ đấy.
Cái Dĩnh đứng im. Kể từ khi nó bỏ theo người đàn ông khác. Nó cũng không còn về thăm đứa con. Có lẽ con Chít là kết quả của sai lầm, và đau khổ mà nó từng phải chịu đựng. Cho nên giờ không muốn gặp con bé. Để nó làm lại cuộc đời một cách đàng hoàng.
Đàn bà là vậy. Một khi đã phũ. Thì khốn nạn vô cùng. Khác gì con Năm. Giờ gia đình nó tan nát rồi. Nó dạt về đâu, chẳng ai biết. Nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy hắn thật nhẫn tâm khi đã làm nó ra nông nỗi đó.
Hắn quay về nhà, nhưng đi xin việc ở đâu người ta cũng không dám nhận vì hắn từng đi tù về.
Hàng xóm láng giềng, chẳng ai dám bén mảng sang chơi lúc hắn có ở nhà. Con cái đi học cũng bị người ta kì thị. Hắn ấm ức không nói. Sống lầm lũi trong nhà suốt một thời gian.
Hôm nay, hắn khăn gói vào trại thăm anh Duẩn. Cuộc sống trong trại giam có khi còn ít áp lực hơn bên ngoài. Thấy hắn anh Duẩn hỏi ngay.
-Công việc thế nào rồi.
-Em ở nhà hai tháng nay. Xin đâu người ta cũng không nhận.
-Anh hiểu.
-Giờ em đang tính xuống Hà Nội làm hay đi chỗ khác.
-Anh có thằng bạn thân. Để anh cho chú số chú liên hệ. Bảo bạn anh là nó nhận.
-Nó không chê em đi tù à.
-Nó là bạn thằng tù mà. Chú đi tù chứ có phải đến cướp nhà nó đâu mà phải sợ. Chú cứ chăm chỉ mà làm. Mình chứng minh cho nó biết. Đi tù thì đi tù. Nhưng mình biết sửa sai, biết phấn đấu thì vẫn là người có giá trị.
Hắn gật đầu.
-Thế chuyện cô kia thế nào.
Hắn khẽ cười buồn rồi kể chuyện.
-Nhà cô ấy không đồng ý.
-Vậy cô ấy thế nào.
-Cô ấy thì vẫn quan tâm đến em. Nhưng mà em thế này. Cũng không muốn làm cô ấy khổ.
Người ta cũng nhiều tuổi rồi. Giờ theo em thì khổ lắm.
-Nhưng thế thì phải làm thế nào.
-Em định đi làm một thời gian. Khi nào kinh tế có thêm một ít thì tính. Chứ giờ không có gì. Để người ta lo cho mình hết. Cũng ngại.
-Chú nghĩ thế là đúng. Vậy gọi cho số này đi. Nó sẽ giúp.
Hắn gật đầu đứng lên ra về. Vừa về đến nhà thì thấy Chon ở đó. Hắn bước vào thấy hai bác cháu đang chơi với nhau.
-Chon đến lâu chưa.
-Mới đến được lúc thôi.
-Nay đi làm về sớm thế à.
-Uh.
-Vậy ở đây chơi lát. Tôi đi có việc.
Hắn quay lưng đi ra cửa. Chon đứng lên bước theo.
-Mừng… Mừng có chuyện gì đấy.
Mừng tránh tôi đúng không.
-Không..
-Vậy tại sao… Mừng không muốn gặp tôi.
-Có sao đâu.
-Sao mừng không đến chỗ kia làm. Người ta có nhận mà.
-Tôi tìm được chỗ người quen rồi.
-Người nào. Ở đâu.
-Cách đây hơn hai chục cây.
-Sao đi xa thế.
-Sao không làm ở kia cho gần.
-Tôi không thích.
-Sao lại không thích.
-Tôi không thích có được không.
Hắn nói khó chịu.
-Mừng sợ người ta chê à. Người ta không chê đâu.
-Người ta nghĩ gì. Tôi biết.
-Vậy tôi nghĩ gì Mừng biết không.
-Tôi không quan tâm. Chon về đi. Tôi không muốn gặp Chon. Đừng làm phiền tôi nữa.
Chon đứng đó, nước mắt rơi ra.
-Tại sao. Trước đây Mừng nói thế nào mà giờ Mừng lại nói thế.
-Tôi là thằng chẳng ra gì. Chon không hiểu à.
-Tôi không tin.
Chon khóc. Hắn quay đi.
-Tránh xa tôi ra.. Giờ tôi không muốn gặp ai hết, để tôi yên. Đừng làm phiền tôi. Tôi mệt mỏi, đau đầu lắm.
Hắn bực bội bỏ đi nhưng trong lòng không vui vẻ gì. Nhưng mà hắn đang đấu tranh. Hắn đang học cách nghĩ cho người khac các bác ạ.
Hắn đang học cách đặt mình vào hoàn cảnh của người ta mà hiểu mà đối xử với họ.
Suy đi nghĩ lại, hắn không thể làm khổ chọn được. Chon quá tốt với hắn.
Hắn bỏ đi một mạch không không quay laị. Thuê xe ôm tìm đến địa chỉ mà anh Duẩn cho. Người đàn ông xăm trổ một đường dài trên cánh tay. Khuôn mặt thô cứng nhìn hắn rồi gật đầu gật đầu.
-Thằng đấy nó đã nói thế thì chú cứ ở đây với anh. Nhà có con nhỏ, vợ trẻ thì dặn nó ở nhà cẩn thận chứ việc ở đây lúc nghỉ sớm lúc nghỉ muộn. Vài hôm mới được về đấy.
-Vâng. Anh cứ cho em ở đây. Em còn mẹ với đứa con thôi.. Vợ em nó đi lấy chồng rồi.
-Vậy ở đây mà làm.. Rồi anh tìm cho đứa khác.
Hắn đứng lên bắt tay cảm ơn rồi bắt đầu công việc của mình.
Nhưng công việc làm gỗ thật không đơn giản như công việc trong tù hắn từng làm. Hắn bị cưa xén mất nửa ngón tay. Cho nên bây giờ mới có biệt danh Mừng cụt.
Công việc vất vả nhưng những người bên cạnh, không còn ai kì thị hắn nữa. Anh Duẩn nói đúng. Mình là ai không quan trọng. Nhưng mình là người như thế nào mới là vấn đề.
Hắn hiểu ra vài điều, đồng tiền chỉ Quý giá khi mà người ta phải đổ mồ hôi, đổ máu để kiếm được.
Và dù quá khứ của bạn như thế nào, chỉ cần bạn biết hối cải,biết làm lại cuộc đời, sống có ích. Thì vẫn sẽ trở thành người được mọi người yêu quý.
Hắn trở về nhà sau một thời gian dài vật lộn với công việc. Để dành được chút tiền về với mẹ và con gái cùng họ ăn một cái tết sung túc.
Hắn xách mấy cân thịt, với cây giò về chuẩn bị cùng mẹ gói ít bánh chưng. Ngôi nhà vang tiếng trẻ con. Tiếng cười đùa ríu rít, nghe ấm áp vô cùng. Hắn mở cửa bước vào. Giật mình khi thấy Chon ngồi trong nhà cùng mẹ và con gái hắn. Họ đang vui vẻ gói bánh chưng mà không cần chờ hắn trở về.
-A… Bố về..
Mọi người quay lại nhìn hắn. Chon thấy hắn thì cúi đầu xuống vì ngại. Hắn không nói gì mà tiến lại. Xúc động khi có người vẫn kiên nhẫn, âm thầm quan tâm hắn.
Đó là niềm hạnh phúc muộn màng mà hắn cảm nhận được. Nhưng muộn còn hơn không.
Sau khi cùng hắn bắc bếp nấu bánh xong. Chon đi vào nhà mặc áo rồi xin phép.
-Cháu phải về bên nhà để gói bánh với bố mẹ đây ạ.
-Sao cô bảo, tối nay ở đây trông bánh với cháu cơ mà.
Chon cười ngại.
-Giờ bố về rồi. Bố sẽ trông bánh với con.
-Không… Cháu thích cô cơ.
Hắn đứng bên cạnh. Ngập ngừng mời mọc.
-Hay ở đây ăn cơm rồi tối tôi đưa Chon về.
-Thôi… Muộn rồi.
-Muộn thì tôi đưa về. Chả nhẽ Chon không muốn gặp tôi.
-Mừng có cuộc sống của Mừng rồi. Mừng khỏe. Công việc ổn định là tôi vui rồi.
-Ở nhà ăn tết với hai bà cháu nó, tôi về đây.
Hắn không giữ. Nhưng bước ra ngoài dắt xe cho Chon ra cổng. Hắn đang đấu tranh lắm. Đấu tranh không biết có nên chủ động trong mối quan hệ này. Không biết có nên mở lòng đón nhận sự cứu giúp từ Chon. Nhưng mà hắn hai lần từng hứa… Sẽ quay về tìm và cho Chon có được một cuộc sống gia đình. Giờ hắn đã đủ lớn, đủ trưởng thành. Giờ hắn đã kiếm được ra tiền, có nghề nghiệp đàng hoàng trong tay. Lý nào hắn lại để người con gái đã vất vả vì hắn, đã thông cảm cho hắn bỏ đi mất.
Hắn giữ xe để Chon ngồi lên. Trước khi Chon nổ máy. Hắn giữ tay lái hỏi.
-Giờ chon về nhà đúng không.
-Uh.
-Bao giờ ông bà bên đấy gói bánh.
-Chắc tối.
-Tôi không biết gói. Tối cho tôi qua học gói bánh được không.
Chon nhìn hắn tự nhiên thấy thấy ngại.
-Qua làm gì.
-Học gói bánh. Rồi Chào ông bà.
-Có gì mà Chào. Không sợ ông bà đuổi về à.
-Không… Giờ tôi có công việc. Tôi có nghề. Tôi lo được cho con ông bà rồi. Tôi không sợ gì hết.
-Vậy nhỡ con ông bà không đồng ý thì sao.
-Thì tôi sang bắt về. Làng tôi có tục bắt vợ đấy nhé.
Chon cười cúi xuống. Hắn nắm nhẹ tay chon.
-Cho tôi giữ lời hứa. Không chê tôi thì chúng mình cùng làm lại cuộc đời.
Ánh sáng dần tắt trên đỉnh ngọn đồi, mờ ảo những làn khói bay lên từ những nóc nhà đơn sơ. Ở đó tình yêu thật sự rất giản đơn. Lòng người cũng vô cùng giản dị. Không bon chen không vội vã.
Bạn biết đấy, ai trên đời cũng từng mắc sai lầm. Rồi sai lầm cũng sẽ phải trả giá. Luật nhân quả không bao giờ bỏ xót một ai.
Chỉ có điều. Sau những sai lầm người ta rút ra cho mình bài học gì.
Lòng tham con người là vô tận, nhưng biết lượng sức mình, biết đúng sai sẽ không bao giờ lạc bước. Để rồi một ngày nào đó người ta không phải ân hận về những gì đã qua.
Và một điều nữa mà tôi muốn nói với các bạn. Con đường hoàn lương của những người từng lầm lỡ dài hay ngắn chính là sự chấp nhận hối cải xã hội. Là những cảm thông hay kì thị những người đã từng một thời lầm đường lạc lối.
Cho họ cơ hội để sửa sai có nghĩa là ta đã cho người ta một cơ hội để sống lại một lần.
Hạnh phúc có… Từ những điều rất giản dị.
Hắn ngồi trầm ngâm ngắm bức tượng Phật hắn mới đục xong.
Đứng lên dùng bàn tay thiếu ngón nhấc nó vào một góc sạch sẽ nhất.
-Để em giúp.
Vợ hắn, tiến lại phụ hắn một tay.
-Cho hỏi nhà anh Mừng cụt ở đây ạ.
Tiếng gọi vọng lên từ cổng. Hắn quay ra nhìn.
-À quên anh Mừng có vợ tên là Chon.
-Vâng… Đúng rồi ạ.
Người đàn ông mở cổng đi vào hắn bất ngờ làm rơi cả cái đục.
-Anh… Anh Duẩn.
Hắn chạy lại ôm lấy anh ấy.
Hai người ôm nhau xúc động.
-Anh về lâu chưa.
-Anh về mấy hôm nay.
-Sao hỏi Mừng với Chon họ không biết mà hỏi Mừng cụt họ biết liền
-Ôi. Gọi Mừng cụt thì có sao đâu, người ta còn bảo Mừng hụt thì mới sợ.
cả hai cùng cười phá lên
-Lúc nãy anh qua xưởng mà đóng cửa
-Vâng em về ăn cơm không vợ nó mắng chết.
-Có vợ nấu cơm cho. Nhất chú.
-Nhờ bác cả đấy.
Hai anh em dắt nhau vào thì vợ hắn đi ra Chào.
-Em Chào bác.
-Chào thím. Lâu lắm không gặp nhỉ.
-Vâng ạ.
-Thế con con đâu.
-Cháu đang học bài trong nhà.
-Thế hả. Chắc cũng lớn rồi.
-Bác cứ đi làm vài năm nữa là nó lấy chồng.
-Thế thì Mừng quá. Nhà chúng mày cứ làm vài đứa cháu cho vui cửa vui nhà.
-Thế thì còn gì bằng.. Em cũng mong. Sau này về già. Nó lấy chồng. Bọn trẻ nhà bác lập gia đình. Còn hai đôi già. Mình góp gạo thổi cơm chung.
-Ngày ngày anh em mình đục gỗ. Nhớ lại kỉ niệm xưa. Không có anh, không có Trang, không có nhà em. Giờ em chẳng biết đi về đâu.
-Đúng là đời người. Dù có bao nhiêu tiền cũng không mua được cái tình người lúc khốn khó. Trải qua bao nhiêu thăng trầm mới nhận ra giá trị của cuộc đời. Nếu người ta hỏi tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu. Thì Ngẫm ra nếu đi đúng nó đáng giá một thời vinh quang, còn sai lầm thì là cả một đời nuối tiếc.
-Có lẽ cuộc đời em có thể viết được thành một cuốn nhật ký. Gọi là nhật ký của một thằng tú ông. Để dạy cho bọn trẻ biết. Giá trị của cuộc đời, giá trị của đồng tiền và giá trị của tình người anh ạ.
NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG
Hà Quỳnh Vân 27/5/2021
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!