Nhật Ký Của Tú Ông - Phần 72
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
741


Nhật Ký Của Tú Ông


Phần 72


NHẬT KÝ CỦA TÚ ÔNG 72
Hắn cùng hai người phụ nữ quay trở về nhà. Ngồi nhà vắng tanh, tiêu điều. Mặt trước bị ném đầy vết sơn màu nhìn lem nhem bẩn thỉu. Khỏi nói cũng biết là do ai làm. Có lẽ bọn chúng kiếm hắn không được nên tìm đến nhà hắn để phá hoại.
Bên trong ngôi nhà vẫn tuềnh toàng như xưa. Trên bàn thờ, tấm di ảnh bố hắn vẫn nghiêm trang nhìn xuống dưới.
-Bố…
Hắn cắm nén hương cho bố rồi thở dài.
-hai đứa ra rửa mắt mũi tay chân để mẹ đi đun ấm nước thịt con gà.
Mẹ hắn vui vẻ nói. Hắn quay lại.
-Để con đun cho.
-Thôi con nghỉ đi.
Hắn đi theo mẹ xuống bếp vì muốn hỏi một chuyện.
-Mẹ… Đứa nhỏ…đâu rồi ạ.
Mẹ hắn quay lại nhìn hắn rồi thở dài. Suốt con đường dài về bà ấy không mảy may nhắc đến hai mẹ con cái Dĩnh.
-Cái Dĩnh đi lấy chồng rồi. Còn con bé mấy hôm nay cái Miên đón về chơi.
-Cái Dĩnh nó phải lòng thằng ở công ty lâu rồi. Lúc mày về đưa cho nó tiền, nó có đưa lại cho mẹ rồi nó bảo mày muốn ly hôn. Ly hôn xong là nó theo thằng ấy đi rồi.
Hắn gật đầu.
-Hai bà cháu tao nuôi nhau bao năm nay. Cũng chả thấy nó cho nổi một đồng. Giờ vợ chồng nó mua đất xây nhà trên kia, chả biết có về bà ngoại không nhưng cũng không đến thăm con bao giờ.
Hắn gật đầu.
-Chốc nữa mẹ đi đón con bé về đây.
-Cứ nấu cơm đi. Rồi chốc đứa nào đi qua, mẹ nhắn chúng nó chở về.
-Vâng.
Hắn với Chon ăn cơm xong thì xin phép đưa chị Chon ra về. Suốt cả con đường. Hắn rất muốn mở miêng ra nói với Chon vài câu hắn đang đắn đo trong lòng.
-Mừng có gì mà cứ nhìn tôi như thế.
-Thật ra tôi…. Rất muốn cảm ơn Chon vì đã giúp tôi nhiều như thế.
-Có gì đâu. Trang con nhỏ. Nên cô ấy nói cho tôi địa chỉ nhà Mừng. Tôi cũng không hiểu vì sao bao lâu không ai đến thăm Mừng. Tôi sợ…
-Sợ tôi không ai thân thích chứ gì.
Chon cúi xuống như thừa nhận.
-Mẹ tôi không đi được xe đạp. Từ nhà xuống Thị trấn rồi xuống trại lại xa. Giờ anh chị em cũng không muốn nhận thằng hư hỏng tù tội như tôi. Cho nên không ai đến thăm cũng là chuyện bình thường.
– nhưng mẹ vẫn thương Mừng lắm.
-Tôi biết.
-Rồi còn chuyện đứa con.
-Nó giờ chỉ đi lại được như thế thôi. Chân không cử động được thì phải chịu thôi.
Hắn cúi xuống thở dài.
-Mừng đừng buồn. Sau này, rồi cũng sẽ có những đứa con khác.
Hắn gật đầu. Rồi ngẩng lên nhìn Chon.
-Tại sao Chon lại giúp một thằng như tôi. Chon không sợ lây bệnh à.
-Bệnh đấy tiếp xúc bình thường đâu có lây được.
-Nhưng tôi cũng là thằng chẳng ra gì rồi.
-Chúng ta là bạn, trước đây tôi rất quý Mừng. Bây giờ thì tôi vẫn trân trọng ý chí của Mừng.
-Vậy tại sao lại giúp tôi.
-Mừng lúc nào cũng cô đơn như thế. Nếu để Mừng lại, tôi thấy không đành lòng. Cho nên tôi muốn giúp mừng vượt qua khó khăn này. Mừng đừng ngại. Nếu không giúp Mừng. Có khi tôi lại giúp người khác.
Hắn chợt cười buồn. Vẫn là chị ấy thương hại một thằng tù tội bệnh tật và cô đơn chứ không phải xuất phát từ thứ tình cảm khác.
Rốt cuộc trên đời, không có ai có thể chấp nhận được một thằng như hắn. Nếu bảo là thành phần bị xã hội khinh bỉ cũng không sai.
Giờ hắn quay về nhận hậu quả của những ngày tháng sai lầm. Bước lên từ vũng bùn. Có người chịu đựng được và sống một cuộc đời kín tiếng. Có kẻ lại quay lại theo con đường tội lỗi. Tất cả vì quá cô đơn.
-Cảm ơn… Cảm ơn.. Chị…
Chon nhìn hắn.
-Giờ Mừng tính thế nào.
-Thì cứ như những gì tôi đã tính. Tôi sẽ đi học làm mộc tiếp.
-Sau này mở xưởng gỗ của riêng mình.
Hắn cười nhạt.
-Quan trọng có ai nhận mình làm không hay lại sợ thằng đã đi tù đi tội.
-Nếu khó khăn quá. Tôi sẽ nhờ người giúp.
-Cảm ơn Chon. Từ lúc Chon làm ở đó. Thấy Chon khác hơn nhiều. Mạnh mẽ hơn.
-Tất nhiên rồi. Ngày trước ở nhà, như là tự kỷ ý.
-Thế sao xin được vào bệnh viện. Siêu thế.
-Chắc do mình ăn ở tốt.
-Đúng thế. Người tốt sẽ gặp người tốt. Những đứa xấu như tôi đi tù là đúng.
Chon nhìn hắn áy náy.
-Tôi không có ý đó. Nhưng giờ Mừng đã thay đổi rồi. Phải lạc quan lên, làm lại cuộc đời. Đừng bao giờ bỏ cuộc. Cũng không được nghĩ quẩn. Không được theo chúng nó nữa.
-Tôi biết rồi. Đừng lo.
-Mừng từng nói Tôi và mẹ sẽ bảo ban mừng còn gì.
-Nhưng Chon phải đi lấy chồng chứ. Theo tôi mãi làm gì.
Chon cúi xuống thú nhận.
-Trước đây tôi cũng có quen một người. Nhưng rồi vì mình không đẻ được. Nên người ta cũng bỏ đi theo người khác.
Hắn thở dài.
-Vậy xin con nuôi.
-Tôi cũng tính sẽ xin một đứa nương tựa lúc về già.
-Vậy Chon không lấy ai nữa sao.
Chon lắc đầu, khuôn mặt buồn bã. Hắn lại áy náy. Đấu tranh muốn quan tâm nhưng sợ hoàn cảnh hắn gia đình và bạn bè không ai chấp nhận sẽ làm khổ đến người ta. Mà thật tình người ta có ý với hắn hay không hắn còn không biết.
-Sắp tới nhà chưa.
-Gần tới rồi, qua ngã rẽ đằng kia.
-Thôi… Chon về đi nhé.
-Mừng không vào Chào bố mẹ tôi à.
-Không… Để khi khác. Giờ tôi đi có việc rồi.
-Mừng đi đâu.
-Tôi đi giải quyết việc gia đình.
-Thế tối có về không.
-Sáng mai tôi sẽ về.
-Không được.
Chon bước lại chặn hắn.
-Mừng về nhà đi. Mừng đi trả thù chúng nó nữa à.
Hắn nhìn chon muốn bật cười.
-Ai nói thế.
-Thế mừng đi ra đấy làm gì.
-Tôi muốn gặp mẹ con chít.
-Cô ấy đi lấy chồng rồi. Gặp làm gì.
-Có chút chuyện cần nói.
-Không thể để khi khác được sao.
-Thì giải quyết xong rồi làm gì thì làm.
-Không… Tôi nghĩ để khi khác đi. Giờ Mừng vừa về mà đi gặp người ta. Người ta sẽ nghĩ Mừng đến trả thù.
-Tôi không còn là thằng Mừng đó nữa đâu.
-Không.
Chon nắm tay hắn chặt.
-Chon không tin tôi à.
-Không phải tôi không tin. Mà tôi nghĩ bây giờ không phải lúc.
-Tại sao.
-Tôi nghĩ thế.
-Tôi lại nghĩ giải quyết cho dứt điểm rồi bắt đầu lại.
-Giải quyết việc gì.
-Việc gia đình.
-Cụ thể là gì.
-Cái này hơi khó nói.
-Không… Không phải là muốn nối lại tình xưa chứ.
-Điên à. Nó bỏ theo người khác vì tôi là thằng khốn nạn. Giờ nó trông thấy tôi còn khinh chứ nói gì đến tình cảm.
-Vậy tìm nó làm gì.
-Hỏi nó tại sao lại bỏ con như thế.
-Rồi còn vài chuyện vặt vãnh nữa.
-Chuyện gì.
-Chon hỏi nhiều vậy. Về nghỉ đi. Tôi không sao đâu. Đừng lo.
Hắn quay đi. Chị Chon bước lại ôm hắn từ phía sau khiến hắn bất ngờ đứng đơ ra.
-Mừng… Mừng đừng đi.
Hắn đứng im không nhúc nhích. – Tôi sợ lắm. Tôi sợ phải chờ đợi. Sợ thấy mừng suy sụp. Sợ Mừng lại nghĩ quẩn như lần trước.
-Tôi.. Tôi ổn mà. Chon không sợ người ta nhìn mình à.
-Tôi không sợ. Chỉ cần Mừng đừng tìm họ nữa. Cái gì qua đã qua rồi. Họ không phải thuộc về mình. Níu kéo cũng không được.
-Tôi không níu kéo. Tôi đã sai với cái Dĩnh. Tôi làm nó có thai rồi bỏ mẹ con nó lại. Giờ nó bỏ bố con tôi. Cũng không oán trách nó được.
-Tôi chỉ muốn xin lỗi nó. Nhìn nó sống cuộc đời tử tế. Thế là tôi sẽ không thấy áy náy nữa.
-Thật không.
-Chon không tin tôi à
-Có.
-Vậy buông ra.
-Hứa với tôi, để khi khác đến gặp. Đừng đi bây giờ.
-Đi bây giờ thì sao.
-Thì chúng ta sẽ cùng đi.
-Chon sợ tôi làm gì nó à.
-Uh.
-Sợ tôi hại nó.
-Không.
-Vậy sợ tôi làm chuyện kia với nó.
Chon rúc đầu vào lưng hắn không trả lời. Tự nhiên thấy ấm lòng nhiều quá.
-Điên à. Ai làm thế.
-Ai biết.
-Ghen à.
Hắn cười. Gỡ tay chon ra quay lại nắm tay Chon.
-Giờ tôi trở thành thằng bỏ đi rồi. Tôi không muốn làm ai tổn thương. Chon đừng lo. Ở nhà đi. Khi nào công việc ổn định, tôi sẽ đến tìm Chon.
-Hứa với tôi đừng đi tìm nó nữa. Mình phải sống thật tốt. Để lúc gặp nó, nó sẽ nể mình. Chứ giờ nó sợ ý.
-Được rồi. Biết rồi.
-Về nhà đi. Để tôi hỏi chỗ người quen xem có nhận thêm người làm mộc ở xưởng anh ấy không.
-Thôi. Để tôi tự lo.
-Không sao. Tôi muốn Mừng ở gần. Để còn tiện theo dõi.
-Theo tôi thì người ta hiểu lầm đấy.
-Kệ, không sao.
-Rồi không ai rước, tôi lại mang tiếng.
-Mang tiếng thì Mừng chịu đi.
-Không chê tôi nghèo. Không chê tôi tù à.
-Không… Chỉ chê mừng nếu Mừng không có ý chí thôi.
Hắn nắm tay chon tự nhiên nước mắt chảy ra.
-Cảm ơn Chon. Cảm ơn… Vì đã ở bên tôi.
-Nhưng quen đứa như tôi, nhiều người không ủng hộ đâu.
-Kệ. Tôi nghĩ cho tôi. Vì tôi, tôi có thể chấp nhận tất cả.
-Chỉ cần Mừng vì điều đó, mà cùng tôi cố gắng.
Hắn kéo Chon vào lòng.
-Tôi xin lỗi… Xin lỗi Chon.
Chon vỗ về hắn. Lát sau hắn buông Chon ra. Nhẹ nhàng nắm tay.
-Chon về đi, tôi sẽ quay lại đón em…. Khi nào tôi có thể lo được cho em.
-Vậy chưa lo được là không đón.
-Hãy tin tôi, sẽ sớm thôi. Tôi sẽ không để em phải đợi lâu nữa. Nhất định sẽ đàng hoàng đến đón em về.

Yêu thích: 5 / 5 từ (1 thả tim)
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN