Nhạt Màu
Chương 24
Cậu xé mở trái tim ra cho Hạ Trí Viễn xem, tựa như một con trai mở lớp vỏ đối mặt với cái mỏ cò sắc nhọn, để lộ lớp thịt mềm không hề đề phòng. Nếu lúc này cái mỏ nhọn kia chọc tới, ngay cả thi thể hoàn hảo con trai đó cũng không giữ lại được.
Tụng Nhiên tin Hạ Trí Viễn sẽ không làm tổn thương mình, nhưng vẫn sợ hãi co rúm người một chút.
“Hạ tiên sinh, Hạ tiên sinh…” Cậu cảm thấy lạnh lẽo khôn cùng, chỉ biết chui vào chăn cọ xát bàn chân lạnh buốt, sau đó không ngừng gọi Hạ Trí Viễn mong mỏi chiếm được chút an ủi: “Anh còn ôm tôi chứ?”
Vành mắt Hạ Trí Viễn đỏ ửng.
Anh chống vào mép giường ngồi dậy, dịu dàng đáp: “Tôi ở đây, tôi đang ôm em đây, đừng sợ.”
Đừng sợ, bảo bối à.
Chất giọng dịu dàng ấy đời này anh chưa từng dùng qua.
Lúc này Tụng Nhiên rất giống một con vật nhỏ bị kinh hãi, là con thỏ, chuột đồng hoặc hươu con. Hạ Trí Viễn không khỏi nhớ đến lần cãi nhau trong điện thoại một tuần trước. Lúc ấy Tụng Nhiên hoàn toàn không giống bây giờ, cậu giương cung bạt kiếm, dùng những ngôn từ dữ dội mạnh mẽ, rất giống một con cá nóc giận dữ phồng to thân hình toàn gai nhọn.
– Con cái, bạn đời và gia đình là thứ quý giá nhất của một người, chẳng có gì có thể sánh được với nó!
– Gia đình không quan trọng thì anh đừng có sinh, sinh đẻ là hành vi đẳng cấp thấp như vậy thì anh đừng có bắn tinh! Cứ làm một thằng đàn ông độc thân như tôi đi, sẽ có rất rất nhiều thời gian cho anh theo đuổi sự nghiệp!
– Tôi chả quan tâm anh định mấy tuổi thì sinh con cả. Bố Bố đã được sinh ra thì anh phải gánh vác trách nhiệm làm cha!
Ngày đó Hạ Trí Viễn thật sự tức giận. Anh cảm thấy một giây trước Tụng Nhiên còn cười hì hì, giây sau đã lập tức trở mặt như đóng kịch Xuyên, nổi giận không thèm nói lý. Anh không thèm suy nghĩ mà qua quýt vẽ một chiếc mặt nạ ngập tràn thành kiến rồi mạnh mẽ đeo lên người Tụng Nhiên: Một đứa trẻ được ngâm trong mật ngọt mà lớn, từ nhỏ bị cha mẹ chiều hư, hơn hai mươi tuổi còn nuông chiều bản thân, coi khắp thiên hạ đều là mật ngọt. Cậu dám chỉ tay năm ngón với cách anh nuôi dưỡng Bố Bố, không cho phép chút ý kiến khác biệt nào.
Nhưng sự thật là, cho đến giờ Tụng Nhiên chưa từng có thứ gì gọi là mật ngọt, thậm chí chưa từng nếm qua một thìa mật nào.
Cái lần gọi là tranh cãi kia chỉ vẻn vẹn là một đứa trẻ từng bị vứt bỏ gặp một đứa trẻ khác cũng trong hoàn cảnh tương tự, muốn lớn tiếng đánh thức người cha lạc đường bên kia điện thoại, để anh ta quay đầu lại nhìn một chút, đừng lạnh nhạt trái tim ngóng trông của Bố Bố. Dưới tình thế cấp bách, cậu không lựa lời được, không chú ý chọn từ cho thỏa đáng.
Một sơ suất không đáng nhắc đến này, vậy mà anh lại nhẫn tâm so đo từng li từng tí, thậm chí còn ném ra một quan niệm về gia đình thoạt nhìn như lý tính, sau đó đứng trên cao trao phúng Tụng Nhiên “Ngây thơ” và “Thô lỗ”.
Don”t judge me.
Anh từng nói như vậy.
Nhưng kẻ chất chứa thành kiến, chỉ dựa vào chút tin tức phiến diện đã kết luận chủ quan lại chính là anh.
Hạ Trí Viễn không thể không tự trách cứ bản thân.
Anh biết, Tụng Nhiên là một mầm cây bất hạnh rơi vào hồ nước muối. Dù rễ có bị đốt đau, có bị thiêu cháy, thì cậu vẫn kiên trì hướng về phía mặt trời, cuối cùng lớn thành một cái cây to, che chắn cho những cây cỏ xung quanh.
Đổi thành anh, nhất định anh sẽ không làm được.
Bảy giờ sáng, chân trời dần sáng lên chiếu vào rèm cửa mỏng nơi cửa sổ phòng. Hạ Trí Viễn phủ thêm áo ngủ đẩy cửa bước ra sân thượng nơi lầu hai. Một cơn gió nhẹ ban mai thấm đượm hương cam ươn ướt thổi qua tóc và gương mặt anh.
Đằng sau vườn hoa rất yên tĩnh, chỉ có vài tiếng chim hót thi thoảng vang lên.
Cách một bức tường phủ đầy dây leo, anh nghe thấy tiếng động của nhà bên cạnh – Lò vi sóng và lò nướng thi nhau kêu tinh tinh, tiếng dao nĩa inox va vào đĩa sứ, tiếng ríu rít ồn ào của lũ trẻ.
“Bố ơi, mứt việt quất lại bị Joey lấy mất rồi!”
“Thế Eyrie phết Mayonnaise nhé?”
“Không, con không thích, con chỉ muốn mứt việt quất của Joey cơ!”
“Con cũng thế!”
Hàng xóm là một gia đình người Pháp có năm thành viên. Em trai và em gái vẫn khăng khăng muốn lấy lại mứt quả mà anh trai đã cướp đi.
“Joey à, con là đứa trẻ ngoan, trả mứt lại cho Eyrie và Sophie đi nào.” Người mẹ lên tiếng hòa giải cuộc tranh chấp nhỏ của mấy đứa con, lại hỏi: “Hôm nay ai muốn ăn trứng ốp la nào? Giơ tay lên.”
Phòng ăn lập tức lại náo nhiệt.
Những câu đối thoại này thật ấm áp, lại rất bình thường của một gia đình phổ thông. Hạ Trí Viễn nghe xong, trong lòng rung động, trong đầu bỗng hiện lên một đoạn hình ảnh.
Sáng sớm rời giường, anh và Bố Bố cùng đứng trong phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt. Anh lau mặt, sửa sang kiểu tóc, Bố Bố thì phồng má cầm bàn chải đánh răng trái cọ phải cọ một phút đồng hồ. Một lát sau, hai cha con gọn gàng sạch sẽ, phòng bếp đầu kia cũng lan tỏa mùi thơm của thức ăn. Anh cúi người đẩy vai Bố Bố từ đằng sau, sau đó một lớn một nhỏ nhanh chân bước về phòng ăn. Tụng Nhiên mặc một chiếc tạp dề ca rô, trong tay cầm một cái khay, bên trong là hai bát hoành thánh thịt tươi nóng hôi hổi.
Bố Bố nhanh chóng trèo lên chiếc ghế chân cao, bắt đầu xì xụp ăn. Mà anh thì đứng nguyên tại chỗ, chờ Tụng Nhiên đi tới trước mặt tự tay thắt chiếc cà vạt hợp với chiếc sơ mi hôm nay mặc cho anh, sau đó ngẩng đầu lên đón một nụ hôn mềm mại.
“Chào buổi sáng.”
Tụng Nhiên nhìn anh, trong mắt ngập tràn ý cười.
Đôi mắt ấy thật sự cuốn hút, đen láy trong suốt như màu trời đêm, bây giờ lại đượm ánh nắng sớm, cũng phản chiếu khuôn mặt anh. Quan trọng nhất chính là trong đôi mắt anh không tìm được chút đau khổ và sợ hãi nào, chỉ có hạnh phúc vì cuộc sống bình an tĩnh lặng.
Nếu như đưa bờ vai mình cho Tụng Nhiên dựa vào là có thể đổi được ánh mắt ấy, tại sao anh lại không làm?
Gia đình chính là một mảnh ghép hình, anh và Bố Bố ghép một nửa, Tụng Nhiên ghép một nửa, hai nửa ráp lại chính là viên mãn.
Đáp án vô cùng sống động, nó đang bừng bừng trong tim.
Trên nóc nhà nhô lên nửa vầng mặt trời, bầu trời bắt đầu hiện ráng hồng nhạt, phía Tây bán cầu đã bắt đầu sang ngày mới.
Mà Đông bán cầu vẫn còn chìm trong đêm dài.
Hạ Trí Viễn nhắm mắt ngửa đầu, lưng dựa vào vách tường trên sân thượng, chậm rãi thở một hơi: “Tụng Nhiên, tuần trước… Là tôi đã xúc phạm đến quan điểm về gia đình của cậu. Cậu nói con cái, bạn đời và gia đình là thứ quý báu nhất của một người, lúc ấy tôi đã phản bác rất nhiều. Giờ tôi đã hiểu rõ ràng, tôi đồng ý với quan điểm của cậu, chân thành đồng ý.”
Anh nghĩ nói vậy ít nhiều cũng có thể khiến Tụng Nhiên vui vẻ một chút, không ngờ trả lời anh là một khoảng lặng khá dài.
“Đừng đồng ý với tôi, Hạ tiên sinh à. Ít nhất… Đừng vì chuyện cũ của tôi nên mới đồng ý với tôi.”
Lúc trả lời, cổ họng Tụng Nhiên vẫn đang phát run.
Hạ Trí Viễn hỏi: “Tại sao?”
Tụng Nhiên dừng một chút rồi nói một cách khó khăn: “Bời vì… Ngay chính tôi cũng không biết nó có đúng không.”
“Tôi nghe nói, con người sẽ có chấp niệm với những thứ cầu mà không được. Thời gian càng lâu, chấp niệm ấy sẽ càng bệnh hoạn hơn. Từ nhỏ tôi đã không có nhà, không có ai chăm sóc. Tôi làm việc gì, kết giao với bao nhiêu người bạn cũng đều cảm thấy thời gian trống rỗng, cảm thấy chỉ mình tôi phiêu bạt, không có cội nguồn. Tôi quá đỗi muốn có một ngôi nhà, muốn có một đứa trẻ để tự tay chăm sóc, có một người đàn ông chăm sóc mình, dù đứa trẻ ấy không phải là Bố Bố, dù người đàn ông kia cũng không phải… Không phải…”
Tụng Nhiên bỗng mắc kẹt, cậu che miệng lại ho khan hai lần.
Hạ Trí Viễn im lặng cười cười.
“… Kẻ giống như tôi, dù có tùy tiện ném cho một đứa bé thì tôi cũng chẳng có cách từ chối. Hạ tiên sinh, nếu như con cái, bạn đời và gia đình thật sự quan trọng với tôi, thì hẳn tôi phải cực kỳ thận trọng mới đúng, tại sao ai đến tôi đều không chối từ? Trừ phi… Trừ phi thứ trong lòng tôi muốn căn bản không phải là “Nhà”, mà chỉ là một cái xác rỗng. Nó gọi là “Nhà” là được, về phần trong nhà có ai, tôi có thích hay không tôi hoàn toàn không quan tâm…”
“Em thật sự không quan tâm ư?” “Em thật sự không quan tâm sao?” Hạ Trí Viễn ngắt lời cậu, trầm giọng hỏi: “Hay vì ngay từ lần đầu tiên em đã gặp gỡ đúng người, nên không có cơ hội so sánh?”
Lời này giống như cảnh tỉnh, gõ mạnh khiến Tụng Nhiên phải giật nảy mình: “Tôi…”
Hạ Trí Viễn không dừng lại, tiếp tục tiến thêm một bước: “Tụng Nhiên, em cứ hay nghĩ mình rất tồi tệ, cũng quen với việc đánh giá thấp thiện ý về mình. Trong mắt tôi, mỗi người đều có tư tâm. Thứ em mong muốn nhất đương nhiên là quan trọng nhất với em, cảm xúc này hoàn toàn bình thường, hoàn toàn không thể coi là bệnh hoạn.”
Tụng Nhiên chần chừ hỏi: “Thật ư?”
“Đúng.”
Đáp án là một câu trả lời rất khí phách.
Chất vấn bản thân là một cục diện bế tắc không có lời giải, rơi vào đó chỉ có thể nhận lấy đau khổ. Hạ Trí Viễn nhất định phải kéo Tụng Nhiên ra ngoài. Không ngờ tư duy của Tụng Nhiên rất tăm tối, vừa nhảy ra khỏi hố này, cậu đã ôm điện thoại xoắn xuýt một hồi, sau đó lại nhảy vào một cái hố khác: “Vậy… Trước đó anh không tán thành, bây giờ lại đồng ý với tôi là vì anh cũng thay đổi chủ ý, muốn lập gia đình ư?”
Hạ Trí Viễn gật đầu: “Đúng.”
“Thế nên, anh chuẩn bị phục hôn với mẹ của Bố Bố rồi hả?”
“Cái, cái gì?”
Hạ Trí Viễn chẳng hiểu ra làm sao.
Phục hôn?
Vốn anh có kết hôn đâu?
Hạ Trí Viễn mất năm giây tròn không kịp phản ứng, chờ nhận ra Tụng Nhiên đã hiểu sai, anh muốn phủ nhận thì Tụng Nhiên đã vọt về hướng sai lầm mấy cây số, bắt đầu nói như trốn tránh: “Hạ tiên sinh, trước đó tôi mắng anh không xứng làm cha, anh tuyệt đối đừng để bụng nhé. Tôi đã nhìn ra thật sự anh rất yêu Bố Bố, cũng là một người cha tốt. Chỉ vì muốn kiếm tiền nuôi gia đình và bận rộn công việc nên thi thoảng không để ý đến bé. Chờ… Chờ khi anh phục hôn rồi, có mẹ Bố Bố giúp chăm sóc việc nhà, tình huống sẽ tốt hơn rất nhiều so với bây giờ… Nghĩ như vậy, phục hôn cũng là một ý kiến hay.”
Hạ Trí Viễn dở khóc dở cười, thấy cậu còn mạnh miệng tự quyết định thay mình, bèn hỏi thẳng: “Vậy em hi vọng tôi “Phục hôn” à?”
Lúc này Tụng Nhiên nghẹn lời.
Lòng cậu đau xót, khóe mắt càng lúc càng ẩm ướt. Cậu dùng ngón tay siết chặt vần vò gối đầu mạnh hơn, gân xanh hiện rõ trên mu bàn tay, hận không thể nghiền ép sáu chữ “Hạ tiên sinh phải phục hôn” này thành bụi. Cậu bị sao thế này? Không bình thường hả? Người cậu quan tâm là thiên thần nhỏ Bố Bố, chứ không phải “Vật tặng kèm cỡ lớn” là Hạ tiên sinh. Giờ Hạ tiên sinh muốn phục hôn, cậu cáu kỉnh cáu kiếc cái gì chứ?
Số trời đã định rồi. Thế giới lớn như vậy, anh thích làm gì thì làm, liên quan đến tôi cái quần què.
Tụng Nhiên khó chịu một hồi lâu, sau đó bắt đầu bướng bỉnh, căm giận nói: “Anh hỏi tôi làm gì? Tôi phản đối, lẽ nào anh sẽ không phục hôn à?”
Hạ Trí Viễn cười nhẹ: “Em mà nói thì tôi sẽ cân nhắc.”
“Hơ…”
Nghe anh nói sẽ cân nhắc, tính bướng bỉnh của Tụng Nhiên lại mềm đi, cảm thấy “Vật tặng kèm cỡ lớn” này thật chín chắn và biết chăm sóc, vẫn đáng giá giữ lại một chút. Cậu vắt hết óc nghĩ nghĩ, chọn từ chọn chữ tìm ra một lý do quanh co hợp tình hợp lý, cẩn thận bày tỏ: “Ừm, nếu anh phục hôn thì Bố Bố sẽ có mẹ, không đến lượt tôi chăm sóc bé nữa. Tôi khá là tiếc Bố Bố, hay là… Anh đừng phục hôn, tôi sẽ giúp anh chăm sóc bé không công, được không?”
Hạ Trí Viễn lạnh mặt, cười như không cười tổng kết thay cậu: “Em muốn chăm sóc Bố Bố nên không hi vọng tôi “Phục hôn”, là thế à?”
“Đúng, đúng thế.” Tụng Nhiên bắt đầu căng thẳng: “Lý do này không đầy đủ hả?”
Hạ Trí Viễn: “Tương đối không đầy đủ.”
“….”
Tụng Nhiên quẫn bách đến độ mặt mũi đỏ bừng, cậu chui đầu vào gối, gần như đè gãy xương mũi. Cậu nắm chặt lấy điện thoại, định ném văng nó vào không gian, đời này không nhận điện thoại của Hạ Trí Viễn nữa. Sau vài giây ngắn ngủi, cậu lại nghe thấy Hạ Trí Viễn nói: “Tôi có thể dạy em một lý do đầy đủ.”
Anh cút đi!
Tụng Nhiên dùng chăn che kín đầu làm bộ không nghe thấy, tay lại lén thu về, rốt cuộc cũng không nỡ ném đi.
Hạ Trí Viễn cười nói: “Em muốn có một đứa bé để chăm sóc, còn muốn có một người đàn ông chăm sóc mình. Cho nên rất đơn giản, tình nhân trong mộng lý tưởng của em hẳn là một người cha đơn thân nuôi một đứa con, xu hướng tính dục không thể quá thẳng. Bố trí trăm năm khó gặp này vất vả lắm em mới thấy một người, mà vừa lúc người đó cũng thật sự thích em. Em nói xem, thả người đó đi “Phục hôn” có phải là quá thiệt thòi đúng không?”
Vừa lúc người đó cũng thật sự thích em…
Thật sự thích em…
Thích…
Em….
Tụng Nhiên vén phắt chăn rồi ngồi bật dậy, cố sức nháy nháy mắt trong bóng tối.
Đầu óc sốt cao giống như một chiếc bánh răng bị gỉ và kẹt chặt, đẩy thế nào cũng không di chuyển nhanh được. Một câu nói của Hạ Trí Viễn cứ quanh đi quẩn lại bên tai mấy chục lượt, thế mà cậu vẫn sửng sốt không thể lý giải hàm nghĩa trong đó. Có lẽ phải nửa phút sau, một tia sét bỗng bổ xuống đỉnh đầu, máu trong thân Tụng Nhiên sôi trào trong nháy mắt. Cậu vội vàng bật sáng đèn lớn trong phòng ngủ, quỳ gối bên mép giường siết chặt điện thoại lắp ba lắp bắp: “Hạ, Hạ tiên sinh, anh nói những thứ này… Chắc là không có ý gì khác chứ?”
Hạ Trí Viễn vui vẻ cười cười: “Chính xác là, tôi chỉ có “Ý gì khác”.””
Tụng Nhiên ngây ra như phỗng, lưỡi như thắt nút, trong đầu trống rỗng.
Không thể nào.
Hạ tiên sinh chủ động tỏ tình với cậu – Độ lệch kịch bản này nhanh đến mức sắp không còn giới hạn, ngay cả nằm mơ cậu cũng không dám nghĩ đến.
Hạ Trí Viễn vuốt vuốt lọn tóc bị gió thổi rối, cười nói: “Tụng Nhiên, đừng kinh ngạc thế. Em có mơ ước chăm sóc Bố Bố, tôi cũng mơ ước được chăm sóc em. Đấy là ham muốn cá nhân của một người đàn ông, nó xuất hiện rất tự nhiên, rất mãnh liệt. Tôi không thể nào giải thích được nguyên nhân, cũng không thể khống chế được, chỉ có thể thuận theo bản tâm.”
“Nhưng, nhưng mà… Chúng ta mới quen nhau chưa đến mười ngày, ngay cả mặt cũng chưa thấy mà!”
Tụng Nhiên bị cơn sóng vui sướng đánh vào đá ngầm, choáng váng đến độ không phân rõ trời trên đất dưới, trong đầu là một bãi hồ dính, thấy thế nào cũng quá nhanh.
Hạ Trí Viễn nhíu mày, biết Tụng Nhiên đã quên sạch những gì mình nói rồi.
“Trước đó khi giao phó Bố Bố cho em, tôi đã nói một người có đáng tin hay không mấu chốt là ở tính cách của bản thân họ chứ không nằm ở vấn đề tôi có quen người đó hay không. Tương tự vậy, tôi có cảm giác với em mấy chốt cũng chỉ nằm ở tôi và em thôi, không phải do quen biết ngày đầu tiên hay ngày thứ một trăm.” Anh đổi một tư thế đứng thoải mái, dựa vào rào chắn, một tay thì đút vào túi áo ngủ: “Đương nhiên, nếu em không an lòng, tôi cũng có thể giữ lời tỏ tình lại một tháng, hai tháng, thậm chí là nửa năm sau. Nhưng từ tư tâm của bản thân, tôi hi vọng em có thể nhanh chóng đồng ý, bởi vì tôi… Thú thật là không hay nhẫn nại cho lắm.”
Tụng Nhiên bị câu nói có thâm ý này thả thính đến mức đỏ bừng mặt, điện thoại cầm trong tay tựa củ khoai lang nóng rẫy. Cậu nuốt nuốt nước miếng: “Giờ, giờ tôi không tỉnh táo lắm, liệu anh có thể… Để tôi bình tĩnh một tiếng được không?”
“Đương nhiên là có thể.” Hạ Trí Viễn vô cùng phong độ nhường một bước: “Tôi chờ câu trả lời chắc chắn của em.”
Điện thoại cúp máy, Tụng Nhiên ngồi ngẩn ngơ trên giường rõng rã mười phút.
Cú chuyển hướng ngoài ý muốn này khiến cậu trở tay không kịp, cơ thể như đang nằm trên đám mây bay bay, nhẹ nhàng bồng bềnh không chạm đất.
“…”
Cậu bấm đùi mình một cái thật mạnh, đau đến mức như răng trợn mắt.
Trong hiểu biết của cậu, nếu thật sự muốn tỏ tình thì hẳn cũng phải chờ mười ngày nửa tháng sau khi Hạ tiên sinh về nước, cậu đã sớm viết bản nháp xong, thấp thỏm đọc thuộc trước mặt cho Hạ tiên sinh nghe. Sau đó lại thấp thỏm chờ đợi anh cho điểm xong từng mục chiều cao, tuổi tác, trình độ, thu nhập, tư tưởng phẩm hạnh rồi công bố kết quả cuối cùng, sao giờ lại chuyển nghịch quyền chủ động thế này?
Cậu nhảy xuống giường, chạy vào phòng vệ sinh vặn vòi sen ở mức lớn nhất, tưới đẫm nước lạnh lên mặt mình.
Tưới xong vẫn không tỉnh táo, cậu dứt khoát mở cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng khách đèn đóm sáng rực, Chiêm Dục Văn, Lâm Hủy và Bố Bố đang ngồi trên sô pha xem TV, Tom và Jerry đang chạy lung trên màn hình trong nền BGM. Nghe thấy tiếng mở cửa, ba người đồng loạt quay đầu lại. Bố Bố thấy Tụng Nhiên thì hưng phấn nhảy xuống sô pha lũn cũn chạy vội tới, kêu lên: “Anh ơi, anh tỉnh rồi!”
Tụng Nhiên vững vàng đón được bé, sau đó quay người bế bé về phòng ngủ rồi khép cửa lại.
Bố Bố nhìn cậu: “Anh muốn làm gì vậy ạ?”
“Anh có chuyện muốn hỏi em.” Tụng Nhiên quỳ trên mặt đất vuốt khuôn mặt đang ướt sũng, nhìn thẳng vào mắt Bố Bố: “Nếu, anh nói là nếu như… Anh và ba ba em ở cùng một chỗ, em có để bụng không?”
Bố Bố bi bô hỏi: “Cái gì gọi là ở cùng một chỗ ạ?”
“Là chờ đến khi ba về, anh sẽ dọn sang ở một chỗ với bọn em, sáng, trưa, đêm khuya đều không rời xa nhau. Về sau anh sẽ chăm sóc bọn em, đương nhiên, ba em cũng sẽ chăm sóc chúng ta…”
“Được được.” Bố Bố đồng ý, liên tục gật đầu như giã gạo: “Vậy thì tốt quá ạ!”
Tụng Nhiên nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Bố Bố, xích lại gần hỏi: “Nhưng nếu như vậy thì em không thể có mẹ nữa… Anh và mẹ, chỉ có một người có thể ở lại trong nhà, Bố Bố hiểu không?”
Bố Bố lại gật đầu một cái, bé cười hì hì, nhìn không hề khó chịu, sau đó nói: “Mẹ đã kết hôn rồi, sẽ không đến ở cái nhà này nữa đâu ạ. Cho nên, anh cứ việc vào ở thôi!”
“Hả, kết hôn rồi à?”
Tụng Nhiên sững sờ.
Nếu là vậy, thì cái cớ cuối cùng trong lòng cậu cũng mất hiệu lực. Thứ ngăn cản giữa cậu và Hạ tiên sinh chỉ còn lại mình cậu.
Tự tin một chút.
Tụng Nhiên, phải tự tin thêm một chút.
Hạ tiên sinh tốt như vậy, tuyệt đối đừng bỏ lỡ anh ấy.
Cậu không thể chờ đợi thêm một giây nào nữa vội ôm lấy Bố Bố rồi gấp gáp nói: “Anh còn phải ngủ thêm hồi nữa, em ra ngoài chơi thêm với anh chị như, được không nào?”
Bố Bố lơ mơ, nhưng vẫn gật đầu nói được.
Tụng Nhiên dùng sức ôm Bố Bố về phòng khách, sau đó nhanh chóng trở lại phòng ngủ nhào lên giường, cầm điện thoại đặt trên gối lên.
________________________
Người post: Yến Nhi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!