Nhạt Màu
Chương 25
Mặt kính ngoài cửa kín đặc vết nước, vô số giọt nước li ti bắn tung tóe trên đó như giọt mưa, rồi trượt xuống. Phía sau cửa là thân hình mờ ảo của một người đàn ông đang trần truồng. Người ấy cao ráo, tráng kiện, đường cong cơ bắp rắn chắc và gợi cảm.
Anh nhanh chóng tắm táp, không hề lề mề.
Điện thoại đặt trên bệ cửa sổ đột nhiên lóe sáng, lập tức rung lên. Tiếng chuông chưa sửa, vẫn là chuông báo mặc định của hệ thống. Cửa phòng tắm bị đẩy ra một nửa, một cánh tay thon dài mạnh mẽ duỗi ra khỏi làn hơi nước trắng mờ cầm điện thoại vào.
Hạ Trí Viễn nhận điện thoại, đặt bên tai: “Tụng Nhiên?”
Vòi hoa sen trên đỉnh đầu xối từng tia nước nhỏ, trượt dọc xuống màn hình điện thoại.
Tụng Nhiên nghe thấy tiếng nước tí tách, bèn hỏi: “Anh đang làm gì thế?”
“Đang tắm, tắm xong thì đi làm.”
Hạ Trí Viễn ngẩng đầu lên để nước ấm dội xuống người mình, cánh tay đang nhàn rỗi dùng sức xoa tóc, vẻ mặt hài lòng, khóe môi còn đượm chút ý cười trêu cợt: “Điện thoại của tôi không chống nước, chỉ có thể duy trì được mười giây, có gì muốn nói… Thì phải nhanh một chút.”
Ngụ ý là, trong vòng mười giây phải cho tôi câu trả lời chắc chắn.
Tụng Nhiên vốn đã khẩn trương lắm rồi, không biết nên mở miệng thế nào, giờ còn bị thời gian thúc giục gấp rút. Thế là cậu lại nói lắp, cứ “Em em em” một hồi lâu mà không nghẹn ra được câu “Em đồng ý”. Cậu càng lắp bắp càng ảo não, cuối cùng cộc đầu vào thành giường, hô to: “Xin lỗi!”
Ngón tay Hạ Trí Viễn cứng đờ, lỡ tay kéo đứt mấy sợi tóc.
Có ý gì, anh bị phát thẻ người tốt* ư?
“Không không không không không, không phải là xin lỗi!”
*Là kiểu từ chối Xin lỗi anh rất tốt nhưng em rất tiếc đó
Tụng Nhiên dùng một tay bịt miệng, sau đó nhắm mắt lại hít thật sâu tầm mười lần, cuối cùng, với nhịp tim đập 120, cậu hô thật to: “Em đồng ý ở bên anh, giúp anh nuôi Bố Bố!”
Hạ Trí Viễn lặng lẽ thở phào một hơi. Anh tắt vòi sen, khẽ nói: “Sáng sớm đã nghe thấy tin tốt, tôi rất vui.”
Anh mở cửa phòng tắm ra, sau đó chân trần dẫm trên tấm thảm màu xanh vỏ cau, cầm lấy khăn tắm bắt đầu lau tóc.
Tụng Nhiên nghe thấy bên kia im lặng, trái tim bỗng thót lên một cái: “Anh… Tắm xong rồi hả?”
“Ừm, xong rồi.”
Tắm xong, vậy có nghĩa là… Giờ Hạ tiên sinh đang trần truồng.
Tụng Nhiên ngồi quỳ trên giường, nắm ngón tay bấu chặt đệm, vành tai nhuốm màu đỏ rực. Cậu không thể ngăn bản thân mình tưởng tượng đến hình ảnh quyến rũ bị giới hạn, ví dụ như bờ ngực ướt đẫm nước, hầu kết khẽ nuốt, còn cả cơ bụng rắn chắc. Nhưng cậu không biết hiện thực còn khiến người ta phải chảy máu mũi điên cuồng hơn so với cậu tưởng tượng.
Vóc người của Hạ Trí Viễn chói mắt đến cỡ nào?
Hồi còn đi học, khi tham dự vào party bể bơi, anh chỉ nằm tắm nắng trên ghế trong góc vắng một chốc, uống nửa ly rượu trái cây nồng độ cồn thấp, chẳng cần làm gì cũng câu được một bể mỹ nhân ngư mặc bikini.
Dù là bây giờ, thói quen tập luyện lâu năm cũng khiến dáng người của anh duy trì trạng thái đỉnh cao – Cơ ngực căng đầy săn chắc, có thể tự do nảy lên; Bờ lưng rộng, giống một lớp áo giáp trùm qua; Cơ eo hẹp mà mạnh mẽ, có hình tam giác ngược xinh đẹp; Cơ bụng rõ ràng, mỗi một múi đều có sức mạnh, phập phồng tự nhiên theo từng hơi thở.
Dáng người như vậy tuyệt đối không hề thua kém mức độ gợi cảm với những người mẫu nam thân thoa tinh dầu trên bìa các tạp chí.
Tụng Nhiên là một cậu xử nam nhỏ, không chịu được trêu chọc. Cậu mới nghĩ đến chút hình ảnh nam sắc đã loạn tâm thần. Hạ Trí Viễn nghe thấy hơi thở cậu biến đổi thì cúi đầu cười cười, quyết định kết thúc đề tài này trước khi bầu không khí dần mập mờ hơn nữa.
Anh có chừng mực.
Cách xa nhau thế này, có thả thính cũng không ăn được. Tụng Nhiên khó chịu, mà anh cũng chẳng dễ chịu cho lắm. Vẫn nên để lại chút tình thú hoàn hảo, chờ đến khi gặp mặt sẽ từ từ hưởng dùng.
Anh cầm lấy khăn tắm lau xuống dưới, lúc lau đến lưng lại nghĩ sang một chủ đề mới: “Đã xác định quan hệ rồi, em có muốn cân nhắc đổi một xưng hô thân mật hơn không?”
Tụng Nhiên nghe vậy thì ngẩn ngơ.
Trừ Hạ tiên sinh, cậu còn có thể gọi anh như thế nào nữa? Vấn đề này hình như hơi khó.
“Xưng, xưng hô thân mật hơn hả?” Tụng Nhiên vứt bỏ tiết tháo, một mình để não chạy như điên, chỉ chốc lát sau đã tìm được hai phương án dự bị. Cậu thử thăm dò đệ trình lên cho Hạ Trí Viễn quyết định: “Anh thích em gọi anh là, khụ, Trí Viễn… Hay là ông, ông xã?”
Hạ Trí Viễn suýt nữa là vấp ngã trong phòng tắm.
Đương nhiên anh chỉ nghĩ đến “Trí Viễn”, lại hoàn toàn không ngờ Tụng Nhiên có thể trực tiếp dùng từ “Ông xã”. Lúc nghe được hai chữ kia, một dòng hơi nóng tuột thẳng đến bụng dưới, bộ phận nào đó bị khăn tắm che lại lập tức từ nửa cứng biến thành hoàn toàn cứng ngắc, còn khỏe khoắn nảy nảy lên.
Xử nam thả thính thế này, đến thần cũng chẳng chịu nổi.
Tụng Nhiên có quá ít kinh nghiệm trong phương diện này, thả thính người ta đến ngộ độc còn không tự biết, còn vô cùng e lệ chờ đợi câu trả lời. Cậu nghĩ thầm nếu lỡ Hạ Trí Viễn chọn “Ông xã”, sau này e là cậu chỉ có thể gọi “Này” thôi, vậy còn không bằng gọi “Hạ tiên sinh” còn hơn.
Hạ Trí Viễn lau sơ vài cái rồi bỏ khăn tắm xuống, hơi bất đắc dĩ nói: “Không cần đổi đâu, tôi cảm thấy “Hạ tiên sinh” dễ nghe lắm, em… Trước hết em cứ gọi thế đi.”
Giọng anh khàn quá đỗi, giống như ba ngày không được uống nước.
Anh quay về phòng ngủ, mở chế độ loa ngoài rồi đặt lên giường, sau đó mở tủ đồ ra, tìm một chiếc quần lót viên đạn sạch sẽ.
Với trạng thái trước mắt, mặc đồ lót không được dễ dàng cho lắm.
dương v*t đã cương hoàn toàn, vểnh cao gần 180 độ, cán hơi cong vào trong. Hình dạng của nó tựa như cổ nhạn, phần đỉnh hơi chạm vào bụng, cương cứng đến mức khá đau nhức. Hạ Trí Viễn xoay người mặc đồ lót vào, gần nửa đoạn cây hàng lộ ra khỏi lưng quần, mép quần vừa vặn ghìm chặt phần thịt mềm, khi thì cọ xát qua phần đỉnh chóp, cực kỳ không thoải mái.
Anh dùng tay điều chỉnh lại vị trí, muốn để cậu em của mình lệch sang một chút, nhưng vẫn không thể nào nhét vào được. Anh phải bất đắc dĩ đổi thành một chiếc quần lót rộng, mới miễn cưỡng chứa được dương v*t đang dồi dào sức sống.
Cô đơn năm năm, anh tự nhận mình đã là nửa cầm thú. Nếu như Tụng Nhiên còn tiếp tục không nhìn rõ tình hình, hở ra là nói mấy câu ngây thơ trêu chọc anh, có lẽ đêm đầu tiên sẽ bị anh làm đến mức muốn khóc cũng không khóc được.
Cách một chiếc điện thoại, Tụng Nhiên cũng cảm thấy lạnh cả người. Chẳng hiểu sao cậu lại run rẩy, vội vàng cầm chăn trùm chặt lên người.
Cậu duỗi tay sờ trán, rất nóng, cũng không thấy hạ sốt, sao đột nhiên lại lạnh nhỉ?
Bên này điện thoại, Hạ Trí Viễn chỉ mặc một chiếc quần lót sấy tóc, để lộ thân thể cường tráng. Đầu bên kia điện thoại, Tụng Nhiên ngồi quỳ trên giường, mặc quần áo ngủ quấn mình thành một chiếc bánh chưng cỡ lớn.
“Hạ tiên sinh, em, em còn một nghi vấn nhỏ vẫn chưa rõ.”
Tụng Nhiên thấp thỏm giơ tay lên, hai chân dưới chăn lông cứ nhích tới nhích lui, năm ngón chân trái trắng mềm quặp lấy ngón chân phải.
Hạ Trí Viễn ngồi dậy tắt máy sấy: “Em hỏi đi.”
Tụng Nhiên nói: “Anh thật sự thích em ư? Em quá bình thường, chẳng có ưu điểm gì cả. Anh đi trên đường tiện tay vung gậy tre một cái là có thể thọc được một chuỗi người như em. Trước đó em chưa từng yêu đương, đây là lần đầu tiên, trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Nếu như qua vài tháng anh ở bên em thấy không vui, muốn đổi một người tốt hơn, nói chia tay… Em sẽ không chịu nổi.”
“Tôi thật lòng thích em, cũng không có chuyện qua mấy tháng sẽ đổi người.”
Hạ Trí Viễn không hề do dự mà trực tiếp cho cậu câu trả lời chắc chắn nhất: “Trước khi em xuất hiện, tôi đã độc thân ròng rã năm năm. Em là người thứ nhất khiến tôi có suy nghĩ muốn lập gia đình. Nếu như tôi xem em là trò đùa, thì đó chính là khinh nhờn tình cảm của bản thân mình.”
Anh đứng trước tủ quần áo, ngón tay dần lướt qua một loạt áo được là phẳng phiu, trầm giọng nói: “Tôi không hề tìm bạn giường, cũng chẳng tìm bạn tình. Tụng Nhiên, tôi đặt em vào hai vị trí, một là người tương lai sẽ bầu bạn với Bố Bố đến khi nó lớn lên, một là người sẽ ngủ trong ngực tôi mỗi tối. Đây là người nửa đời sau sẽ thân mật với tôi nhất, là người tôi tin cậy nhất, tôi sẽ không làm ẩu. Có lẽ thời gian tôi suy nghĩ không đủ dài, vừa suy nghĩ một cái đã quyết định, điều này khiến em bất an. Nhưng tôi cam đoan, lời hứa của tôi sẽ hữu hiệu cả đời.”
Tụng Nhiên nghe Hạ Trí Viễn nói những lời ấy, không hiểu tại sao lại hơi muốn khóc.
Cậu ngẩn ngơ phút chốc rồi nhỏ giọng ngập ngừng: “Hạ tiên sinh, em không được học hành đàng hoàng, chỉ học đến cấp hai.”
Hạ Trí Viễn cười cười: “Tôi không quan tâm.”
“Với, với cả em nhận bản thảo không ổn định lắm, tiền kiếm được đến bản thân mình cũng không nuôi nổi.”
Hạ Trí Viễn cổ vũ cậu: “Em còn trẻ, sau này sẽ trưởng thành.”
“Em… Em còn có bệnh, không có chuyện gì sẽ thích đếm số, một khi đếm là không dừng được…”
Hạ Trí Viễn hơi buồn bực: “Có bệnh thì có thể chữa, nếu không chữa dứt điểm được, tôi cũng không để ý.”
Mắt thấy mình nói không lại, Tụng Nhiên nhất cổ tác khí, quyết cùi không sợ lở: “Em, em ăn nói thô lỗ, lần trước còn mắng anh ngu ngốc!”
“Em!”
Hạ Trí Viễn đột nhiên nhắm mắt lại, nghiến chặt răng, gân xanh trên thái dương liên tiếp nổi lên, tiện tay kéo mạnh một chiếc sơ mi màu xám bạc. Những chiếc mắc áo không trên thanh treo lắc lư dữ dội, gần như muốn văng tứ tung.
“Có phải em cảm thấy tôi không trị được em đúng không?” Anh quay người vứt mạnh sơ mi lên giường, tay kia chống thành giường rồi gầm nhẹ vào điện thoại: “Tụng Nhiên, năm nay tôi đã ba mươi mốt tuổi rồi, đã sớm qua cái tuổi suốt ngày treo câu có yêu hay không trên miệng, em đừng ép tôi phải ngây thơ. Được, tôi nói cho em nghe: Trình độ cấp hai, không nuôi sống được mình, có bệnh, mắng tôi ngu xuẩn… Những thứ này tôi vốn chẳng quan tâm, tôi chỉ cần em, nghe hiểu chưa?!”
Tụng Nhiên ngơ ngác siết chặt lấy chiếc chăn lông trước ngực, chậm rãi nháy nháy mắt. Sau đó mặt cậu nhanh chóng đỏ bừng, trái tim đập thình thịch, trở thành một cái ấm nước sôi.
“Hiểu… Hiểu rồi.”
Hạ Trí Viễn giận dữ hỏi: “Về sau còn nói lung tung nữa không?”
Tụng Nhiên điên cuồng lắc đầu: “Không, không nói nữa!”
Rốt cuộc không khí cũng trầm tĩnh lại, mùi thuốc súng dần tản đi. Tụng Nhiên ôm điện thoại, nom như một pho tượng đồng khoác áo cà sa được xây vững trên giường, ngồi hồi lâu cũng không dám di chuyển một tấc. Dư âm vẫn văng vẳng bên tai, một câu quanh quẩn trăm nghìn lần, tất cả đều là giọng nói giận dữ của Hạ Trí Viễn – Tôi chỉ cần em!
Tụng Nhiên nhè nhẹ vỗ lên ngực, nước mắt suýt rơi xuống, chỉ muốn giơ một thẻ vàng cho Hạ Trí Viễn.
Cái này quá phạm quy.
Trước kia khi bị Hạ tiên sinh mắng, ít nhất cậu phải uể oải cả ngày. Giờ Hạ tiên sinh mắng, cậu lại vui đến gần như muốn ngất đi. Đây chính là cảm giác yêu đương đấy ư?
Cậu ngã dựa về sau, cắn một góc chăn liên tục lăn lông lốc vài vòng, lại lăn đến bên giường tắt đèn đi. Cậu muốn náu trong bóng tối, nghe Hạ Trí Viễn dùng chất giọng trầm ấm từ tính thủ thỉ những lời tâm tình với mình.
Chỉ nói cho mình cậu nghe.
Người đàn ông ưu tú này, giọng nói của anh, tình yêu của anh, toàn bộ chỉ thuộc về mình cậu. Trông ra xa, trên đời này không tìm được bất cứ người đàn ông nào tốt hơn Hạ tiên sinh cả.
Tụng Nhiên kích động khôn cùng, lại quấn chăn mềm màu vàng nhạt lăn lộn vài vòng.
Nhưng đột nhiên, động tác của cậu cứng đờ.
Thật sự không tìm thấy ư?
Cậu nằm đờ ở đó không nhúc nhích, nhìn lên trần nhà đen thui. Nó giống như một tấm màn sân khấu, hai bên chầm chậm kéo ra, ánh sáng dịu dàng lại bật lên. Trên đó chiếu rọi một gương mặt sắc sảo tuấn lãng trong cửa sổ xe, một gương mặt mà cậu trăm thương nghìn nhớ lộ ra dưới ánh mặt trời.
________________________
Người post: Yến Nhi
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!