Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 182: Vẫn còn vương vấn
Lúc Tiêu Liên Nhi mở mắt ra, nàng vô cùng kinh ngạc, như thể chuyện nàng hồn phi phách tán mấy vạn năm chỉ là một giấc mộng thôi vậy.
Trong không khí thoang thoảng mùi hương của các loại dị quả và linh thảo, nàng ngủ trong căn nhà gỗ của mình ở vườn thuốc. Thủy Kỳ Lân nằm ở trước giường. Tấm rèm voan nửa xuyên thấu buông xuống bên cửa sổ, thấp thoáng có thể thấy được ba chậu cỏ Tinh Tinh trên bệ cửa sổ. Từng đốm sao trên những chiếc lá sáng lấp lánh, đến buổi tối, sẽ có một dòng chảy óng ánh uốn lượn trên cửa sổ.
Nàng ngồi dậy, thức hải cứ bồng bềnh trôi nổi khiến cho nàng cảm thấy choáng váng chóng mặt nên, lại phải nằm xuống.
Bên cạnh phòng ngủ là phòng luyện đan. Tiêu Liên Nhi nghe thấy có động tĩnh, nên dùng thần thức xem xét, nhưng lại bị hoa mắt chóng mặt tiếp. Nàng biết thần thức của mình bị thương không nhẹ nên, đành phải từ bỏ. Nàng, vươn tay ra,.
Thủy Kỳ Lân thân thiết tiến lại gần, liếm láp tay của nàng. Một gợn ánh sáng xanh như dòng nước chảy từ phía trên lớp vảy của nó sang. Linh lực hệ Tthủy trong trẻo và nhu hòa chảy vào kinh mạch của nàng. Cánh hoa lan Hàn Tinh tái tạo cho nàng một xương cốt bằng nước, hấp thụ được linh lực hệ Tthủy, sương mù màu xanh lá lộ ra trong xương cốt. Từ khi có được lan Hàn Tinh, thần thức của nàng vẫn luôn được loại sương mù này nuôi dưỡng. Hiện tại cũng không ngoại lệ, Tiêu Liên Nhi cảm thấy tỉnh táo sảng khoái hơn lúc vừa tỉnh lại nhiều.
Trong phòng luyện đan có người, nàng phẩy phẩy tay, Thủy Kỳ Lân ngừng việc truyền linh khí cho nàng lại.
“Xem ra Tiểu Thủy có tác dụng trong việc tĩnh dưỡng thần thức của nàng.” Dao động linh lực trong phòng làm kinh động đến Diệu Nhật. Hắn xuất hiện ở cửa phòng luyện đan, vừa nói vừa cười.
Hắn bê một cái khay tới. Trên khay có một cái đỉnh bằng ngọc cao ba tấc, ở miệng đỉnh có một tầng sương trắng bồng bềnh ngưng tụ mà không tan biến.
Tiêu Liên Nhi hít vào một hơi, thức hải đang choáng váng bỗng bình tĩnh lại trong chớp mắt.
“Quả Lang Ngọc hầm với chim tước Kinh Vân, dùng để khôi phục thần thức là tốt nhất. Có lẽ sẽ không sánh được với tay nghề của nàng, mong nàng đừng chê.” Diệu Nhật đặt khay xuống, múc từ trong cái đỉnh ra một bát canh nhỏ.
Quả Lang Ngọc đã hầm tan ra, nước canh trong veo, hơi sền sệt bao quanh những sợi thịt chim tước Kinh Vân trắng như bạch ngọc.
Diệu Nhật đỡ nàng dậy, múc một thìa canh đút cho nàng.
Cách nhau gần như vậy, không cần nhìn, nàng cũng có thể cảm nhậngiác được ánh mắt sáng rực của hắn.
Quả Lang Ngọc ngàn năm mới kết trái, một quả có thể khiến cho Vũ Nguyệt trúng Huyễn Thần Đan cũng có thể tỉnh táo lại. Chỗ canh trong đỉnh kia ít nhất cũng phải dùng đến ba quả Lang Ngọc và một con chim tước Kinh Vân, dùng Nghiệp Hỏa để hầm hai ngày mới có thể hầm tan. Độ mạnh yếu của ngọn lửa không được phép có một giây nào không giống nhau. Không cần phải nói cũng có thể biết, Diệu Nhật đã cắm cúi trong phòng luyện đan suốt hai ngày hai đêm rồi.
Đã tốt với thần thức như vậy, cớ gì mà không uống chứ? Tiêu Liên Nhi há miệng uống canh.
Khóe môi Diệu Nhật nở nụ cười, hắn lại đút tiếp một thìa nữa, “Đều tại ta cả, không biết lúc đó người của tộc Tinh Linh Tộc đang phá cấm chế trong thức hải, nếu không thì ta cũng đã không làm tổn thương thần thức của nàng.”
Chiếc bát chỉ nhỏ chừng hai tấc, múc mấy thìa đã thấy đáy. Dược lực tràn vào thức hải, giống như được một cục đá lạnh giữa mùa hè chói chang nóng nực vậy, sảng khoái vô cùng. Cảm giác choáng váng kia bị quét sạch sành sanh. Đại khái chỉ cần uống mấy bát thì thức hải của nàng sẽ hoàn toàn bình phục, chưa đến một tháng, thần thức bị tổn thương cũng có thể khôi phục. Tiêu Liên Nhi rất thành khẩn nói, “Cảm ơn.”
Nụ cười nơi khóe môi Diệu Nhật cứng đờ, hắn cất bát đi rồi đỡ nàng nằm xuống, “Nàng nghỉ ngơi đi.”
Tiêu Liên Nhi ừ một tiếng, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Nàng nằm trên một cái gối mây trắng như tuyết, tóc đen xõa ra xung quanh, gương mặt mỏng manh giống như trăng trong nước, đôi môi hồng phơn phớt, mềm mại yêu kiều vô cùng. Diệu Nhật nhìn mà ngây người, sự oán hận vì nàng không cần hắn đã ó cũng bị hắn quên sạch mất rồi. Hắn chỉ mong được thấy nàng khỏe mạnh, hoạt bát đầy sức sống như trước kia, vác đại đao lửa tím đuổi theo Thượng Thành khắp hang cùng ngõ hẻm để cướp danh hiệu thần tướng đệ nhất của hắn ta. Hắn không nhịn được, bật thốt ra, “Thực ra ta rất muốn nghe nàng nói, bát canh này có ngon hay không.”
Hắn đã làm hại thần thức của nàng bị thương, không ngủ không nghỉ hai ngày hai đêm, lần đầu tiên nấu canh, sao hắn chỉ muốn nhận được câu cảm ơn lạnh nhạt của nàng?
“Rất ngon, cảm ơn.”
Nàng mở mắt ra, mỉm cười với hắn.
Đó là lời mà hắn muốn nghe, nhưng lại không phải cảm giác mà hắn muốn có. Diệu Nhật thoáng sững sờ mất một lát, sau đó đờ đẫn nói, “Lúc trước, mỗi khi giận ta, nàng sẽ như thế này.”
Lúc trước hắn vì lập uy mà cầm roi quất nàng. Bởi vì là linh thể nên vết roi trên lưng nàng không bao lâu đã biến mất. Nhưng ai cũng biết, cảm giác đau đớn sẽ không ít hơn chút nào. Nhận xong một trăm roi, trên người nàng đã không còn vết tích gì cả nhưng toàn thân vô cùng uể oải và suy sụp. Không chờ hắn vươn tay đỡ mình dậy, nàng đã tự nhảy lên trước, mặt cũng nở nụ cười như thế này, nói: “Được cChủ qQuân đích thântự mình dạy dỗ cũng đã cho Mộ Tử ta nhiều thể diện lắm rồi!” Nàng không đợi hắn nói gì đã cười hì hì đuổi theo Thượng Thành, gào ầm lên, “Nể tình ta vi phạm quy định qQuân sự bị ăn roi, ngươi mà không lột da Sương Lang Vương để làm áo giáp bảo vệ cho ta, ta sẽ…”
Nụ cười rất nhạt, cộng với khuôn mặt vô cùng mềm mại của nàng, giống như là ném một cục đá vào mặt nước mùa xuân làm cho tung lên từng vòng gợn sóng vậy. Nhìn thì chân thành tha thiết đấy, nhưng hắn lại không cảm nhận được tấm lòng của nàng.
Bởi vì khi nàng nói chuyện với Thượng Thành, nụ cười đó đã thay đổi ngay rồi. Hắn chưa từng nhận được một nụ cười xán lạn như thế của nàng.
Giống như khi nàng lập tức đồng ý với Bạch Trạch để thay hắnmình ngăn cản thiên kiếp ấy. Hắn xúc động nắm lấy vai nàng nói, “Mộ Tử, ta sẽ chờ nàng trùng sinh trở về. Ta sẽ lấy nàng làm vợ.”
Nàng nở nụ cười nhạt như cũ hất tay hắn ra, nhưng vẫn vô cùng cung kính lễ phép từ chối, “Chủ qQuân lòng mang đại nghĩa, bình định chiến loạn ở tiên giớiTiên giới, mưu cầu hạnh phúc cho muôn dân. Mộ Tử ta là thần tướng, giải trừ kiếp nạn nguy nan cho cChủ qQuân cũng là bổn phận của Mộ Tử. Cho nên, Mộ Tử không dám nhận lời cChủ qQuân.”
Nếu như lại ép nàng đáp ứng, thì giống như là mình dùng lời hứa cưới nàng để tạ ơn nàng vậy. Hắn không quá kiên trì đòi nàng phải đáp ứng chuyện này. Trong lòng hắn, cưới nàng làm vợ chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Bây giờ nghĩ lại, hóa ra là nàng đã sớm giận hắn rồi, nụ cười cũng rất khách sáo và xa cách.
Tiêu Liên Nhi không chịu tiếp lời hắn, nói, “Chủ qQuân đích thântự mình nấu canh, t. Ta rất cảm kích.”
Lửa giận chợt bừng lên trong lòng Diệu Nhật. Hắn túm nàng từ trên giường dậy, gằn giọng hỏi: “Nàng có tim không hả?”
Trong ánh mắt bình tĩnh của nàng lại xen lẫn một chút bi thương. Diệu Nhật không muốn thấy, nhưng lại không nỡ thả ra. Hắn kéo nàng vào trong ngực rồi khẽ nói, “Mộ Tử, ta không tham lam cái vinh quang của cChủ qQuân Ttiên giới. Lúc trước ta hừng hực khí thế, dẫn các thần tướng theo, một lòng muốn thu phục và bình định chiến loạn Ttiên giới. Ta vẫn luôn nghĩ rằng, đợi tới khi tiên giớiTiên giới an bình, ta sẽ cưới nàng, cùng nàng lĩnh hội tiên đạo, sống ung dung thảnh thơi qua ngày. Ta vẫn luôn chờ nàng trở về, dù có bao lâu ta cũng sẽ chờ được. Nàng muốn ta phải làm gì thì, mới bằng lòng trở về bên cạnh ta?”
“Nếu Bạch Trạch đã có thể tiên đoán được khi nào nên ném ra một hồn hai phách của ta ra… Như vậy, chắc hẳn Chủ Quânchủ quân cũng biết rõ vì sao Dịch Khinh Trần lại tự nổ nguyên thần chứ?.”
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy trong mắt Diệu Nhật chợt lóe lên một chút tức giận. Quả nhiên là hắn biết.
“Đó là kiếp nạn của nàng. Trừ khi nàng tự mình trải qua, nếu không thì không ai có thể khiến nàng thức tỉnh.” Diệu Nhật trầm giọng nói, “Nàng cho rằng ta không đau lòng sao?”
Từ sau khi nàng hồn phi phách tán, Cưu Thần Quân tránh lui về Ttây Nnam, phần lớn chiến sự ở tiên giớiTiên giới đều đã bình định. Bạch Trạch nói việc tập hợp lại hồn phách cần phải có cơ hội, chờ đến khi đao Lưu Yên hiện thế nàng sẽ xuất hiện thôi, có muốn tìm cũng không tìm được. Hắn xây dựng thành Diệu Nhật, cử hành hôn lễ linh đình chính là để chờ đợi nàng. Rất nhiều năm lại trôi qua, bão Hhư Kkhông lại tới, Tiên giớiTiên giới lại một lần nữa rơi vào trong cảnh hỗn loạn. Hắn là Chủ Quânchủ quân tiên giớiTiên giới, hắn có trách nhiệm của hắn. Toàn bộ tinh lực của hắn đều sử dụng để sắp xếp cho tu sĩ các tộc mới thăng thiên theo nNguyên khí.
Hồn phách nàng bám vào đao Lưu Yên cuối cùng cũng tìm được cơ hội đầu thai chuyển thế. Cuối cùng cũng cảm nhận được khí tức của đao Lưu Yên khiến hắn mừng rỡ đến điên cuồng.
Một kiếp kia của Dịch Khinh Trần, hắn chỉ vừa thấy nàng gả cho Hàn Tu Văn năm hai mươi tuổi là đã không muốn xem tiếp nữa rồi. Mãi cho đến ngày đó, Bạch Trạch lại nói với hắn, “Chủ QuânChủ quân, ngưng tụ một hồn hai phách của Mộ Tử thành thai nhi, đưa tới Hạ giới đi.”
Hắn nhìn thấy rồi, thấy được kết cục chật vật không chịu nổi của Dịch Khinh Trần.
Hắn đau khổ đứng nhìn, để nàng thuận lợi tìm được một hồn hai phách của mình, chờ đợi nàng vượt qua kiếp nạn trùng sinh.
Tiêu Liên Nhi khẽ nói, “Trước khi Nnam chinh Cưu Ma, ta hỏi Bạch Trạch, có phải việc tụ hồn trùng sinh của ta rất khó hay không. Bạch Trạch nói vì ta hóa kiếp thay cho Chủ Quânchủ quân nên chiến tranh trên Tiên giớiTiên giới kết thúc sớm. Trận thiên kiếp này sẽ rơi vào người ta, trừ khi có người tiếp nhận thay ta.”
“Ta không hề biết!” Diệu Nhật kinh ngạc nói.
Vậy mà ngươi cũng nhìn nổi sao? Nếu như ngươi yêu ta tha thiết, ngươi còn có thể tỉnh táo đứng ngoài mà nhìn sao? Tiêu Liên Nhi mỉm cười.
“Ta không hề hay biết! Nàng không thể bởi vậy mà định tội cho ta được! Ta chỉ nghĩ đó là kiếp nạn của nàng, không ai có thể nhúng tay vào thôi.” Diệu Nhật nhìn là hiểu ý nàng muốn nói. Hắn không nhịn được, gào to lên.
“Chật vật nhường ấy, thê thảm nhường ấy, vậy mà ngươi cũng chỉ nhìn ta tự mình trải qua, nhìn ta tự nổ nguyên anh. Chỉ đứng chờ ta tự mình vất vả lắm mới thu gom đủ hồn phách, tái tạo thân thể. Ngươi bảo ta phải có lòng như thế nào đây? May mà ta đã sớm thu hồi lại tình cảm của mình, không còn vương vấn gì ngươi nữa. Nếu không, ta sẽ còn đau khổ hơn gấp ngàn lần!”
“Đây chỉ là lấy cớ thôi!” Toàn thân Diệu Nhật run lên, đẩy nàng ra. Hắn đứng dậy, nói: “Nàng không thể đổ hết tội lên đầu ta chỉ vì ta không hề hay biết được. Chẳng lẽ nếu đổi thành tên kKiếm linh kia, hắn sẽ dám nhúng tay vào ngăn cản chỉ vì biết rõ nàng phải trải qua kiếp nạn như thế này sao?”
“Ngươi có muốn đánh cược không? Nếu như hắn không làm thế, ta sẽ quay về làm Mộ Tử, bảo toàn thể diện của ngươi. Còn nếu như hắn làm được… vậy xin ngươi buông tay đi.”
Diệu Nhật nhìn nàng hồi lâu rồi bật cười ha hả, “Mộ Tử, nàng nói nhiều như vậy, làm ta tổn thương, rồi khiêu khích ta, nhưng nàng làm gì có chút thật lòng nào với ta chứ? Chẳng qua là nàng sợ hắn đấu không lại ta, nên mới khổ tâm mưu đồ thoát đi mà thôi.”
Thấy hắn phát hiện ra, Tiêu Liên Nhi thản nhiên cười một tiếng, “Nếu ngươi đã hiểu được rằng ta không có tình cảm gì với ngươi, vậy thì miễn cưỡng có ích gì chứ?”
“Bởi vì nàng đã về đây rồi! Tất cả mọi người trong thành Diệu Nhật đều biết Mộ Tử đã trở về rồi! Ta đã từng nói, chỉ cần nàng quay về một lần nữa, ta tuyệt đối sẽ không buông tay.”
“Đó là ngươi tự tiện đưa ta từ núi Thần Tú về! Không phải là ta chủ động thừa nhận ta là Mộ Tử.”
“Có gì khác nhau sao?” Diệu Nhật cảm thấy mình thật sự rất hận nàng. Hắn xoay người, cắn răng nói, “Nàng vì hắn mà bất chấp cả thể diện của ta. Tại sao ta lại phải tác thành cho hai người chứ? Tại sao ta lại phải để cho người của cả tiên giớiTiên giới thấy được màn hài kịch vợ của Diệu Nhật ta chạy trốn cùng với người đàn ông khác chứ?”
Tiêu Liên Nhi tức giận rống lên với hắn, “Ta đâu có bảo ngươi cưới ta! Ta nợ nần gì ngươi sao? Ta thay ngươi cản lại số mệnh, ngủ say ở Hhạ giới mấy vạn năm, trải qua kiếp nạn hai đời. Ta không mong ngươi hồi báo, chỉ cầu ngươi buông tay, ta có lỗi gì chứ?”
Nàng không sai, chẳng lẽ lại là lỗi của hắn sao? Diệu Nhật quay người bay ra ngoài.
Hắn bay thẳng một mạch tới nơi sâu nhất trong vườn hoa, tức giận đến nỗi ngực không ngừng phập phồng.
Vườn hoa sum sxuê xanh ngắt, linh khí do linh thảo phát ra phiêu đãng bốn phía. So với lúc nàng ở đây, vườn hoa lại nhiều thêm vô số kỳ hoa dị thảo, diện tích lớn gấp mười lần lúc trước. Giữa rừng cây hoa cỏ có thêm đình đài lầu các rất tinh xảo và đẹp đẽ, càng làm nổi bật thêm vẻ giản dị của căn nhà gỗ nơi nàng cư ngụ. Là nơi này thay đổi hay là nàng thay đổi? Lúc trước vì người Chủ Quânchủ quân như hắn đây, có bao giờ Mộ Tử để hắn mất chút thể diện nào chứ? Vậy mà bây giờ, nàng lại chẳng hề quan tâm tới.
“Ta cho rằng ta cưới nàng, ta chờ nàng… nNàng sẽ cảm thấy hạnh phúc.” Diệu Nhật thì thào tự nhủ, cảm thấy cả vườn hoa như đã mất đi vẻ đẹp.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!