Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 183: Bay về phía thành Diệu Nhật
Khi chứng kiến một màn Dịch Khinh Trần bị biến thành lô đỉnh đó thì kiếm linh kia cũng sẽ có lựa chọn giống hắn không? Liệu hắn ta sẽ nhúng tay vào kiếp nạn của nàng, hay sẽ cướp nàng về bên cạnhngười mình?
Nếu như bản thân hắn biết trước, liệu hắn có…
Diệu Nhật nghĩ, nếu như là hiện tại, chắc chắn hắn sẽ làm. Nhưng khi đó, có lẽ hắn… vẫn sẽ không.
“Mộ Tử, vì nàng để ý, nên mới nhìn thấu ta vậy sao?” Diệu Nhật khẽ than thở.
Tới khi hắn nhận ra thì nàng đã sớm bứt ra rồi.
Nhưng muốn hắn cứ thế mà buông tay thì Diệu Nhật lại không nỡ. Hắn thật sự không nỡ.
Hắn đã quá tham lam. Giấc mộng khi còn trẻ của hắn, đã đạt thành theo cái chết của Cưu Ma. Còn giấc mộng được bầu bạn bên nàng đời đời kiếp kiếp ấy, thì trái tim của nàng đã sớm dành cho người khác mất rồi.
Một mặt là do lòng kiêu ngạo bị nàng kích thích, là sự kiêu ngạo của một vị Chủ Quânchủ quân Tiên giớiTiên giới. Mặt khác, thì là vì nàng và Minh Triệt lại tình chàng ý thiếp mặn nồng, muốn nắm tay nhau chung sống đến tận cuối đời. Trong lòng Diệu Nhật như có một lằn ranh sâu thẳm, nhất thời giống như là một cái rãnh trời vậy, không thể nào bước qua được.
Diệu Nhật chờ cho đến khi tâm trạng bình phục hẳn mới đi ra khỏi vườn hoa. Ngoài cổng vườn hoa, Thượng Thành dẫn đầu đám thần tướng đang mong mỏi trông ngóng.
Thượng Thành cười như tên trộm, “Chủ QuânChủ quân lần đầu tiên tự tay nấu canh, Mộ Tử có… hHí hí.”
Diệu Nhật miễn cưỡng nở nụ cười, “Nàng ấy uống canh rồi, đã khỏe hơn nhiều.”
“Ôi chao ôi, Chủ Quânchủ quân à, điều chúng ta muốn biết không phải chuyện đó!”
“Chắc chắn Mộ Tử sẽ khỏe lên thôi, nhưngcơ mà nàng ấy có đỏ mặt không?”
“Ôi thôi đi! Da mặt Mộ Tử cực kìỳ dày, nàng ấy mà nói một tiếng “ngon lắm”, khen một tiếng Chủ Quânchủ quân tài giỏi cũng là được lắm rồi!”
“Ta cảm thấy ấy à, chỉ cần Mộ Tử trịnh trọng nhận lấy bát canh Chủ Quânchủ quân tự tay hầm, uống một hơi cạn sạch rồi nói câu Chủ Quânchủ quân coi trọng Mộ Tử quá, vậy thì chắc chắn trong lòng nàng ấy cảm động vô cùng!”
…
Nàng chỉ nói một câu cảm ơn mà thôi, còn lại thì vẫn là mình phải ép hỏi, nàng mới nói mùi vị không tệ. Nghe các thần tướng đang nhao nhao nghị luận, sự trống vắng trong lòng Diệu Nhật càng lúc càng lớn, giọng nói có chút ai oán, “Các ngươi đoán nhầm rồi, nàng không chịu thừa nhận mình là Mộ Tử. Lúc trước ta hứa hẹn sẽ cưới nàng nhưng nàng cũng chưa từng đồng ý. Các ngươi cũng biết tính tình của nàng rồi đấy, cho nên đừng nhắc tới chuyện này nữa. Chờ nàng tĩnh dưỡng vài ngày, để thức hải của nàng ổn định lại rồi các ngươi lại đi gặp nàng sau đi.”
Diệu Nhật khẽ nở nụ cười nhàn nhạt rồi nhẹ nhàng lướt đi.
Các thần tướng chỉ biết quay sang nhìn nhau.
Ngày đó ở Thanh Khâu, tất cả mọi người đều thấy Tiêu Liên Nhi xuất hiện dưới thân phận Minh Triệt, sao có thể không hiểu được tâm tư của nàng?. Thượng Thành vò đầu mà nói, “Ngày đó khi Mộ Tử đến thành Diệu Nhật, đã không chịu thừa nhận mình là Mộ Tử rồi. Cuối cùng là có chuyện gì xảy ra với nàng ấy ở Hhạ giới vậy? Vì sao nàng ấy lại cứ nhớ mãi không quên một kKiếm linh chứ?”
“Nghe nói là có liên quan đến Vũ Nguyệt tiên tử, kKiếm linh ngưng hóa thành người chỉ có một lần cơ hội, thế mà hắn lại biến hóa thành khuôn mặt giống y như Đan Thần Quân.”
“Cưu Thần Quân đã chết rồi, ba châu bốn đảo kia đều thi nhau tỏ ý quy thuận Chủ Quânchủ quân. Ai đi tìm Vũ Nguyệt tới đây đi, ta nghĩ chắc chắn nàng ta biết rõ chuyện này là thế nào.”
“Ôi chao ôi! Chẳng phải Vũ Nguyệt là đệ nhất mỹ nhân tiên giớiTiên giới sao? Tìm nàng ta tới đây, để cho nàng ta sánh vai với Chủ Quânchủ quân đi ngắm phong cảnh, thưởng thức hoa cỏ trong vườn, chắc chắn Mộ Tử sẽ có phản ứng.”
“Đúng, đúng, tìm Vũ Nguyệt tới đây đi. Tốt nhất là giam giữ kKiếm linh kia lại, lột sạch quần áo của hắn và Vũ Nguyệt rồi ném lên trên giường, Mộ Tử tuyệt đối sẽ không thèm nhìn hắn thêm một cái nào đâu.”
“Nếu thật sự không ổn thì giết quách tên kKiếm linh kia luôn đi. Chúng ta rút củi dưới đáy nồi một lần xem sao. Chúng ta giấu gdiếm Chủ Quânchủ quân để ra tay, cứ mặc Mộ Tử oán chúng ta là được.”
“Hạ sách đấy! Mộ Tử gặp mạnh sẽ càng mạnh hơn, nàng ấy không hận chết Chủ Quânchủ quân mới là lạ. Theo ta nghĩ thì thế này, chẳng phải Thanh Khâu đầu hàng Chủ Quânchủ quân rồi sao? Chúng ta cứ đòi thẳng Sương Hoa giao Huyền Nữ Hương ra, để cho Chủ Quânchủ quân và Mộ Tử động phòng, cho Mộ Tử ăn luôn Chủ Quânchủ quân đi. Xưa nay nàng ấy luôn quang minh lỗi lạc, cũng sẽ ngại ngùng không thể không chịu trách nhiệm với Chủ Quânchủ quân.”
Các thần tướng bật cười ha hả, thi nhau khen kế sách này tốt. Chụm đầu bàn bạc xong, từng người đều xoa tay tự phân công công việc rời đi.
Cách hai ngày, Diệu Nhật lại đến, vẫn hầm một bát canh thật ngon đưa đến trước giường Tiêu Liên Nhi. Thấy nàng uống một hơi cạn sạch, thái độ khách sáo vô cùng, Diệu Nhật cảm thấy trái tim mình như bị lửa thiêu rụi cả, chỉ còn lại một chút tro tàn. Hắn đấu tranh tư tưởng rồi khẽ nói, “Uống thêm một lần nữa là thức hải sẽ ổn định lại. Điều dưỡng vài ngày, thần thức sẽ khỏi hẳn thôi.”
Tiêu Liên Nhi uống vào bát canh thứ hai vào là, đã có thể xuống được giường. Nghe thấy Diệu Nhật còn định không ngủ không nghỉ túc trực nấu canh trong phòng luyện đan lần thứ ba thì lập tức từ chối ngay, “Để ta tự làm, không dám làm phiền ngươi thêm nữa.”
“Thần thức của nàng chưa ổn, khống chế lửa không tiện lắm đâu.” Diệu Nhật đơn giản từ chối đơn giản.
Tiêu Liên Nhi cảm thấy không thể thừa nhận nổi chuyện này, “Gọi Thượng Thành đến đi, ta đã đưa con của hắn về Tiên giớiTiên giới bình an không xảy ra sơ suất gì, hắn…”
“Ngay cả một chút chuyện ta làm cho nàng này, nàng cũng không muốn nhận sao?” Diệu Nhật cắt ngang lời nàng, sự tức giận dâng trào trong lồng ngực, “Nàng không chịu nổi ta đối xử tốt với nàng. Nàng cảm thấy nàng không trả lại nổi. Vậy nàng cản mệnh hóa kiếp thay ta, nàng nói ta làm sao mà trả nàng đây?”
Tiêu Liên Nhi buột miệng thốt lên, “Ngươi chỉ cần thả ta đi là được.”
Là hận cũng được, oán cũng tốt, nhưng chỉ có câu này là Diệu Nhật không nghe nổi. Trong lòng hắn lại càng thấy hiếu thắng hơn, nàng càng như vậy hắn càng không nỡ, thuận miệng nói: “Gọi hắn đến đây, ta cũng muốn xem xem hắn tốt thế nào, mà đáng giá để nàng phải thế này!”
Tiêu Liên Nhi cũng nổi đóa lên, đáp trả ngay lập tức, “Hắn có tốt hay không là do ta quyết định. Hắn có không tốt thì ta cũng thích.”
“Cái bệnh cãi bướng của nàng lại nổi lên nữa rồi!” Diệu Nhật nổi giận trách mắng nàng theo thói quen.
Tiêu Liên Nhi căn bản không chịu đựng được cái kiểu này của hắn, cứng đầu cứng cổ kêu lên, “Ta đã không còn là thần tướng thuộc hạ của ngươi nữa rồi, ngươi hung hăng cái gì mà hung hăng? Muốn lấy quân lệnh để phạt ta sao? Không có cửa đâu!”
Mấy vạn năm, Diệu Nhật đã bất tri bất giác quen với việc là Chủ Quânchủ quân được mọi người kính ngưỡng. Từ xưa tới nay chưa có ai từng ngỗ nghịch với hắn như thế này. Hắn vô cùng tức giận, trong nháy mắt thần quang đã hiện lên, cắm đầu cắm cổ bay thẳng ra ngoài. Bức tường gỗ bị lật tung kêuđến rầm một tiếng. Bỗng nhiên hắn quay đầu lại, thấy Tiêu Liên Nhi đang ngẩn ngơ đứng tại chỗ, còn căn nhà gỗ thì ầm ầm đổ sụp xuống.
Biết rõ là không đập trúng được nàng, nhưng thấy nàng đứng yên không tránh né như vậy, Diệu Nhật vội lách người kéo nàng ra ngoài. Trong nháy mắt, căn nhà gỗ đã biến thành một đống gỗ vụn.
Hắn đã giữ căn nhà này mấy vạn năm, chưa từng động chạm đến thứ gì, chỉ chờ đến khi nàng trở về, nhưng lại bị chính mình lại phá hủy sụp đổ trong nháy mắt. Sắc mặt Diệu Nhật vô cùngcực kỳ khó coi.
Tiêu Liên Nhi cũng im lặng.
Thật lâu sau, Diệu Nhật mới nói, “Nàng dọn vào ở trong cung đi.”
“Sụp đổ rồi thì thôi. Ta cũng phải đi rồi.”
Diệu Nhật kéo nàng, ôm chặt vào trong lòng mình rồi khẽ nói, “Mộ Tử, cho ta thêm một cơ hội nữa đi. Để cho ta được yêu thương nàng.”
Tiêu Liên Nhi ngẩng đầu lên. Không chờ nàng mở miệng nói gì, Diệu Nhật đã hôn thật sâu xuống môi nàng. Môi của hắn hơi lành lạnh, ngấu nghiến quấn lấy đôi môi nàng, cánh tay ôm thật chặt lấy eo nàng, không cho nàng có cơ hội thoát ra. Hắn cảm nhậngiác được người nàng cứng ngắc lại trong khoảnh khắc đó, môi và lưỡi chạm vào nhau khiến trái tim hắn run rẩy. Hắn không dám buông nàng ra, sợ thấy được ánh mắt cự tuyệt của nàng. Một điểm thần quang sáng lên trên ngón tay của hắn, nhẹ nhàng điểm lên trên người nàng.
Hai chân Tiêu Liên Nhi mềm nhũn, ngất xỉu trong ngực hắn. Diệu Nhật ôm nàng, đôi mắt dần đỏ lên, “Ta thật sự khinh thường chính mình.”
Không có ai nhìn thấy hắn ép buộc nàng, cũng không ai nhìn thấy sự hối hận và đau lòng của hắn. Giờ phút này, Diệu Nhật hận mình không chém đứt được tơ tình, hận chính mình đánh mất phong độ Chủ Quânchủ quân. Hắn muốn tùy hứng làm bậy nhưng lại sợ bị người khác nhạo báng. Hắn ôm nàng bay vào Vọng Quy Đình ở sâu trong vườn hoa, cẩn thận đặt nàng lên sạp, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Ngón tay Diệu Nhật vẽ một tấm bùa lên trên không trung rồi dán lên trên cửa. Hắn thì thào nói, “Gặp nàng thì đôi bên cùng tổn thươnghại. Thả nàng thì lòng ta khó mà bình lặng được. Chi bằng… không gặp.”
Thần quang trên Vọng Quy Đình lóe lên rồi dần dần biến mất.
Hắn quay lại chỗ cũ, nhìn đống gỗ vụn đầy đất. Hắn vung tay áo một cái, gỗ vụn bay lên. Diệu Nhật chậm rãi gom lại, ghép thành một bức tường, nhưng khi nhìn thấy những vết nứt vỡ trên đó thì hắn lại chợt ngây người.
…
Ở núi Thần Tú cách đó vạn dặm, trăng sáng treo cao trên bầu trời. Một luồng ánh sáng lóa mắt màu vàng kim lộ ra khỏi cung điện Ngọc Phong.
Tiếng kêu đau đớn cùng cực của tộc trưởng khiến cho toàn bộ tộc nhân của tộc Tinh Linh Tộc đều kinh hãi, thi nhau bay lên không trung.
MRầm một tiếng rầm vang lên, núi đá vỡ vụn sụp đổ. Thần quang bao quanh bên ngoài núi ngọc bị thu hết vào bên trong. Nơi ánh sáng vàng tiến đến, ngọc thạch đều bị hòa tan, cột đá cung điện gãy đổ, cửa cung vỡ vụn.
Trước mắt mọi người sáng lên, giống như ánh nắng chợt hiện sau mây đen, ánh sáng màu vàng kim bắn ra, ngưng hóa thành hình người trên không trung.
Trên Ngọc Phong lộ ra hình bóng của tộc trưởng. Lão Ông ta là một người khổng lồ đội trời đạp đất, ngọc thạch của cung điện nơi ngực lãoông ta vỡ tan tành rồi lăn xuống. LãoÔng ta ra sức gào lên nhưng lại không có cách nào khác, cả ngọn núi rung lên từng hồi.
“Ngọc Phong, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!”
Minh Triệt bay lên, hóa thành một tia ánh kiếm như dải lụa, chém thẳng xuống Ngọc Phong.
Một sợi tơ vàng chém dọc từ giữa ngực trắng nõn, trong suốt của Ngọc Phong tới chân. Ngọc Phong vỡ thành hai nửa, một dòng ngọc dịch màu ngà sữa phun ra ngoài. Linh khí trong ngọc dịch mờ mờ mịt mịt, tụ thành từng khối sương mù. Ánh trăng chiếu xuống, phản xạ ra một màu lam sẫm vô cùng xinh đẹp.
Minh Triệt đứng giữa hai ngọn núi, cởi hết quần áo, thân thể ngâm trong ngọc tủy.
Ngạo Phong đột nhiên phản ứng kịp, “Đồ tốt! Đừng lãng phí!”
Tộc nhân của tộc Tinh Linh Tộc xông lên, thi nhau nuốt từng ngụm ngọc tủy lớn đang phun ra ngoài.
Thân thể tộc trưởng phân thành hai, âm thanh đầy phẫn nộ nhưng suy yếu, “Dừng tay! Đó là ngọc tủy ta tích lũy suốt mười mấy vạn năm! Là mạng của ta…”
Giọng nói của lãoông ta dần dần yếu đi, hình ảnh dần biến mất. Ngọc Phong tràn ngập thần quang ấy đã hoàn toàn biến thành một ngọn núi chết.
Ngâm mình trong ngọc tủy, trái tim của kKiếm linh đã có thêm một tầng ánh sáng màu ngọc. Thần quang chợt hiện quanh người Minh Triệt, trăng sáng trên trời cũng bị linh khí ngất trời hấp dẫn xuống, từng tia từng tia ánh trăng màu bạc chiếu rọi, hòa với thần quang trên người Minh Triệt.
Tộc nhân của tộc Tinh Linh Tộc lơ lửng ở đỉnh núi, mặc cho ánh trăng chiếu xuống người mình. Các loại linh quang liên tiếp tỏa ra, khiến cho bóng tối được chiếu sáng lộng lẫy.
Cho đến khi mặt trăng rời đi thì cơn mưa ánh trăng mới biến mất.
Minh Triệt bay lên không trung, da thịt lộ ra một lớp ánh sáng mờ ảo, gương mặt tuấn mỹ nhiều thêm mấy phần ưu nhã và thong dong. Hắn tùy ý vỗ vàoxuống Ngọc Phong đã vỡ thành hai nửa, kiếm mang màu vàng óng không còn vẻ sắc bén mà cónhiều thêm một tầng ánh sáng dìu dịu.
Dưới chưởng lực của hắn, Ngọc Phong vỡ nát thành bột mịn. Minh Triệt đưa tay phủi nhẹ, trong giây lát, gió đã thổi bột ngọc tan biến. Trong gió truyền đến tiếng thở dài của hắn, “Mấy vạn năm, cuối cùng ta cũng đột phá được bóng ma trước kia, đạt được linh thể.”
Ngạo Phong nhìn hắn đầy sùng bái, “Minh Triệt, ngươi có nguyện ý làm tộc trưởng tộc Tinh Linh Tộc chúng ta không?”
Minh Triệt bật cười nói, “Ta chỉ mong được tiêu dao tự tại. Ở Ngọc Phong ta đã thấy được tất cả rồi. Mặc dù tộc Tinh Linh Tộc đã đồng ý quy thuận Tiên đĐình của Diệu Nhật, nhưng ta không tính là người trong tộc. Ngươi yên tâm, lần này tớiđi thành Diệu Nhật, ta sẽ không liên lụy đến tộc Tinh Linh Tộc.”
Một luồng ánh sáng bay cực nhanh như sao băng trong bóng đêm, đám người nhìn theo hình bóng Minh Triệt bay về hướng thành Diệu Nhật.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!