Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 39: Rút thăm
Ở kiếp này, đây là lần đầu tiên nàng bước vào cửa đại điện Bắc Thần.
Ánh mặt trời xuyên thẳng qua những đám mây mù, chiếu lên ngói lưu ly của đại điện. Mái cong giống như trăng khuyết vòng lên thật cao. Thần thú ngồi xổm phía trên thần kỳ hiện ra như thật.
“Khinh Trần! Con ngồi xổm trên đó làm gì? Xuống đây nhanh lên!”
Dịch Khinh Trần mười tuổi ngồi xổm bên trên mái cong lắc đầu: “Con đang hút tinh hoa của đất trời! Sư tôn, tảng đá cũng có thể tu thành linh vật, con cũng muốn học thật nhiều phương pháp tu luyện!”
Đại điện Bắc Thần nay đã đổi chủ nhân. Trưởng lão Nguyên Anh đã dẫn dắt nàng bước qua ngưỡng cửa cao cao kia đã đổi thành Thanh Phong đạo quân.
Bên trong có nhiều loại thần thú, một con thân hươu đầu rồng, toàn thân ghép đầy vảy của Thủy Kỳ Lân, con mắt đá phảng phất như có sinh mệnh vậy, nhẹ nhàng chuyển động, nhìn về phía Tiêu Liên Nhi.
Dường như mái vòm cong kia đã đâm sâu vào đáy lòng nàng vậy, nàng nhanh chóng nhắm mắt lại, cúi đầu, ngoan ngoãn đi theo bên cạnh sư phụ.
Đệ tử nội môn xếp hàng đứng hai bên quảng trường bạch ngọc. Hàn Tu Văn khoác hoa phục của chưởng giáo đạo quân, dẫn các đệ tử chân truyền đứng dưới bậc thang tại chính điện để nghênh đón các vị trưởng lão của các điện.
“Thiên Quyền trưởng lão! Lại đây, ta ra mắt tiểu đồ đệ ta mới nhận!” Thanh Phong mặt dày mày dạn, lôi kéo Tiêu Liên Nhi tiến lên bái kiến.
Ngoại trừ Nhược Thủy đạo quân đang bế quan, thì năm vị trưởng lão Nguyên Anh đều dẫn đệ tử đến điện Bắc Thần.
Nhìn thấy tu vi của nàng còn chưa đạt tới tầng hai Luyện Khí, bốn vị trưởng lão vừa gặp mặt dở khóc dở cười. Thanh Phong không khách sáo dùng thần thức nói với bọn họ: “Những món ăn mà đồ đệ ta làm có thể khiến các ông nuốt lưỡi luôn đấy. Nếu tặng đồ tốt, sau này ta sẽ gửi một chút điểm tâm cho các ông nếm thử.”
Bốn vị trưởng lão đều thầm mắng người bạn già này, trong lòng lại cảm thấy tiểu cô nương trước mắt mặt mày dịu dàng, yếu ớt đáng yêu, không nhịn được càng thêm yêu thương. Gần như tất cả đều tặng các loại pháp bảo phòng ngự.
Tiêu Liên Nhi ngại ngùng hành lễ, không khách sáo cất từng món quà gặp mặt vào trong túi. Nàng thầm nghĩ, trâm cài tóc giáp mềm, giày quý, kiếm khí, phù chú, trên eo lại thắt tơ lụa Thiên Hỏa Doanh, đi ra ngoài có khác gì cái cọc gỗ di động rắn chắc không.
Có điều, tạm thời mặt dày mày dạn cho các sư điệt của các sư huynh mượn dùng để đoạt đan dược thì liệu các vị trưởng lão có tức đến ấm ức không nhỉ?
Thanh Phong trưởng lão moi được mấy món bảo bối từ mấy vị kia, vừa lòng thỏa ý nắm tay Tiêu Liên Nhi đi lại chỗ ngồi. Lúc đi ngang qua đệ tử của điện Bắc Thần, ông liếc nhìn Thạch Thanh Phong một cái, thổi thổi sợi râu như đang cảnh cáo hắn: Dám trêu chọc đồ đệ ta hãy hỏi qua lão đạo này trước đã.
Thạch Thanh Phong hiểu ý ông.
Suy cho cùng hắn cũng vẫn mang tâm tính của một thiếu niên, Hàn Tu Văn ra lệnh cấm hắn đến điện Dao Quang khiến hắn chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống đất. Hắn không còn lén lút đi tìm Tiêu Liên Nhi nữa. Thế nhưng Thanh Phong trưởng lão vẫn phòng hắn như phòng trộm. Cảm giác nhục nhã dâng lên trong lòng Thạch Thanh Phong. Hắn như có thể tưởng tượng ra được, nếu như bị đánh rớt xuống võ đài, Thanh Phong trưởng lão sẽ nhìn hắn bằng ánh mắt mỉa mai như thế nào. Hắn không nghe rõ sư tôn Hàn Tu Văn nói lời mở đầu ra sao, trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ: Ta phải thắng! Ta phải thắng!
Năm vị đệ tử kỳ Kim Đan lên võ đài tỷ thí đầu tiên. Điện Thiên Cơ giành được đan dược.
Trong phần tỷ thí của đệ tử kỳ Trúc Cơ, Cố Tiểu Phong ở điện Dao Quang thắng được một viên, một viên khác thuộc về điện Thiên Toàn. Điện Thiên Quyền và điện Bắc Thần không đoạt được đan dược. So ra, một bên thì thu nạp Lưu Nguyên, hạng nhất giải so tài của đệ tử ngoại môn, một bên thu nhận Thạch Thanh Phong người có thể chất Hỏa cao cấp nhất.
Trước đây mười đệ tử Luyện Khí của năm điện đều đấu theo hình thức đấu loại. Thiên Quyền trưởng lão và Hàn Tu Văn có cùng suy nghĩ, nếu như chỉ chia thành hạng nhất và hạng nhì, thì mỗi người vẫn có cơ hội giành một viên đan dược. Nếu vẫn áp dụng vòng đấu loại, lỡ như Thạch Thanh Phong và Lưu Nguyên rút trúng đối phương, hai hổ đấu nhau, nếu thua sẽ mất đi cơ hội tranh đoạt đan dược mất. Trong lòng họ cùng suy nghĩ cách gì để hai người không rút trúng phải nhau.
Thiên Quyền trưởng lão vốn nóng tính, vội nói: “Chao ôi, tỷ thí năm nay lão phu và Tu Văn đạo quân không có thu hoạch gì, chỉ có thể hi vọng vào đệ tử Luyện Khí thôi. Để tránh rút thăm gặp được đối thủ không cân xứng, chi bằng đổi dùng luật thách đấu đi, hai người nào kiên trì đến võ đài cuối cùng sẽ thắng được đan dược.”
Trong lòng ba vị trưởng lão đã thắng được một viên đan dược đều hiểu rõ, như vậy, nếu không có gì bất ngờ, hai người còn lại cuối cùng sẽ là Thạch Thanh Phong và Lưu Nguyên chứ ai.
Tại sao phải so tài? Thứ nhất là để kiểm tra các đệ tử, thứ hai là để các vị trưởng lão suy nghĩ cách đoạt đan dược.
Thanh Phong trưởng lão cười nói: “Nếu đã như vậy, hãy để các vị đệ tử Luyện Khí của mỗi điện ra rút thăm xem ai ra sân là được. Cho dù điện Dao Quang rút được là tiểu đồ đệ tầng thứ nhất Luyện Khí, lão đạo cũng không thể nói gì hơn.”
Hai vị trưởng lão khác cũng phụ họa theo. Dù sao, nếu làm theo đề nghị của Thiên Quyền trưởng lão, thì coi như họ sẽ mất trắng hai viên đan dược của kỳ Luyện Khí này. Ngộ nhỡ rút thăm mà Thạch Thanh Phong và Lưu Nguyên không cùng ra sân thì các điện khác vẫn còn có cơ hội.
Thiên Quyền trưởng lão cuống lên: “Làm sao có thể thế được!”
Thanh Phong ồ một tiếng: “Tại sao lại không thể? Điện Dao Quang có bốn đệ tử Luyện Khí, tu vi cao nhất là Luyện Khí tầng tám, thấp nhất là Luyện Khí tầng một. Nếu như rút trúng tiểu đồ nhi, không phải ta sẽ dâng phần thưởng cho các người sao?”
Làm vua cũng thua thằng liều. Dù sao mình cũng giành được một viên đan dược rồi. Thêm một cơ hội chẳng hơn không còn cơ hội sao? Thanh Phong giữ vững dáng vẻ cây ngay không sợ chết đứng.
Đám người nhìn về phía Tiêu Liên Nhi. Thấy nàng gầy yếu mảnh mai, chỉ ở tầng một Luyện Khí, tu vi của bất kỳ đồ tôn nào của mình cũng cao hơn nàng, họ lại không nhịn được cười.
Thiên Quyền trưởng lão quay đầu nhìn. Ngoại trừ Lưu Nguyên, điện Thiên Quyền còn có sáu người đệ tử Luyện Khí, tu vi thấp nhất đều là tầng bảy Luyện Khí. Ông ta lại nhìn ra phía sau lưng Hàn Tu Văn nãy giờ không lên tiếng. Gã có mười vị đệ tử Luyện Khí, thấp nhất cũng là tầng bảy Luyện Khí. Thiên Quyền trưởng lão cắn răng: “Được rồi! Rút thăm thì rút thăm. Tu Văn đạo quân, ý của người thế nào?”
Hàn Tu Văn vừa đổi đôi cánh Thủy Thiên Giao để lấy hai viên đan dược cấp tám, nếu giành được viên này, trong tay gã đã có ba viên. Đệ tử Luyện Khí lại đông, nói không chừng không rút trúng Lưu Nguyên mà lại rút trúng Thạch Thanh Phong, vậy thì gã sẽ có thể giành được hai viên nữa rồi. Gã cười ôn hòa, nói: “Nếu các vị trưởng lão đều không phản đối, thì cứ thế mà làm đi!”
Có năm vị trưởng lão Nguyên Anh ngồi đó, không thể nào gian lận được.
Chúng đệ tử lần lượt rút thăm. Đến lượt Tiêu Liên Nhi, nàng nhìn thấy bốn lá thăm giống nhau y như đúc, thản nhiên rút một lá.
Hàn Tu Văn phất tay, bùa chú trên mấy lá thăm được cởi bỏ, có lá phát ra ánh sáng, có lá không. Tiêu Liên Nhi nhìn sang bên cạnh, thoáng nở nụ cười khổ. Điện Dao Quang thật xui xẻo, sao lại rút trúng nàng và Hư Cốc cơ chứ?
Thiên Quyền trưởng lão nhìn chằm chằm vào lá thăm đang phát sáng trong tay Thạch Thanh Phong, lại thấy lá thăm trong tay Lưu Nguyên vẫn như cũ. Ông ta thở dài một tiếng, một viên đan dược đã mất rồi. Cũng may là hai vị ra sân của điện Thiên Quyền đều là Luyện Khí tầng tám, ông chỉ mong họ phát huy hết công lực, đừng để điện Thiên Quyền thua trắng mà thôi.
Hai vị trưởng lão khác vui ra mặt, đều là đệ tử Luyện Khí tầng bảy, tầng tám, họ vẫn còn một chút hi vọng với viên đan dược còn lại. Thanh Phong nghĩ thoáng, an ủi Tiêu Liên Nhi: “Đánh cho đẹp một chút.”
Tiêu Liên Nhi dở khóc dở cười, thế nào là đánh cho đẹp một chút ạ? Cũng đâu phải đi khiêu vũ đâu.
Sau khi rút thăm, một màn hài kịch xuất hiện.
Tiêu Liên Nhi và Hư Cốc cùng một võ đài. Năm võ đài bày ra, bắt đầu tỷ thí cùng lúc.
Hai người đứng trên võ đài, mắt lớn mắt nhỏ trừng nhau.
Hư Cốc xích lại gần Tiêu Liên Nhi, nói: “Tiểu sư tổ, dù sao con cũng xếp chót, con để người thắng nhé.”
“Tại sao chứ? Hai ta ai thắng ai thua đều như nhau mà.”
Hư Cốc cười trộm: “Không giống nhau!”
Tiêu Liên Nhi không rõ: “Tại sao không giống nhau?”
Hư Cố hướng miệng sang một bên: “Kết thúc vòng này, chỉ còn lại năm người, như vậy sẽ lẻ ra một người. Nếu tay tiểu sư tổ mà may mắn bốc trúng được thăm trắng thì chẳng phải người có thể tiến vào vòng ba người mạnh nhất sao? Nếu gặp Thạch Thanh Phong, tiểu sư tổ chỉ cần nở nụ cười xinh đẹp, là hắn liền….”
Tiêu Liên Nhi đá một cước.
Nàng vốn chỉ tùy tiện đá một cước để trừng trị Hư Cốc nói hươu nói vượn thôi. Ai ngờ Hư Cốc lại ôi một tiếng, thân thể bay lên không trung, bổ nhào mấy cái, rồi chắp tay hướng lên đài: “Tiểu sư tổ, đệ tử thua rồi!”
Động tác của cậu ta rất khoa trương, ngữ điệu cũng khoa trương. Nhưng họ là người một nhà. Ai thắng ai thua cũng như nhau thôi. Giữ lại đệ tử Luyện Khí tầng thứ nhất, nhà mình còn có cơ hội thắng lớn hơn. Tất cả trưởng lão dưới đài không hẹn mà cùng cười.
Tiêu Liên Nhi xấu hổ, nhanh chóng chạy xuống võ đài.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!