Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 40: Ngôn ngữ của thần thú
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
65


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 40: Ngôn ngữ của thần thú


Translator: Nguyetmai

Có năm vị đệ tử vào trong vòng hai, Thạch Thanh Phong Luyện Khí tầng chín, Tiêu Liên Nhi Luyện Khí tầng một, ba vị đệ tử còn lại là Luyện Khí tầng tám. Trong đó, điện Bắc Thần có ba đệ tử, điện Thiên Quyền chỉ có một người Luyện Khí tầng tám.

Hàn Tu Văn vuốt râu mỉm cười, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai viên đan dược kia đều sẽ thuộc về điện Bắc Thần. Thiên Quyền trưởng lão thở dài một tiếng, cảm thấy năm nay không có hi vọng gì rồi.

Đại cục đã định, các vị trưởng lão thoải mái nói chuyện phiếm.

Năm người trên võ đài cầm lấy năm cái thẻ ngọc.

Thẻ ngọc có hai tấm màu xanh, hai tấm màu đỏ và một tấm màu trắng, hiện giờ không nhìn ra manh mối, tất cả đã được dùng bùa chú che đi.

Tim Tiêu Liên Nhi đập liên hồi. Nếu như nàng có thể rút được thẻ ngọc trắng kia thì sao? Trong ba người vào vòng cuối cùng, Thạch Thanh Phong ắt sẽ chiếm một vị trí. Chỉ cần một người khác không phải đệ tử điện Bắc Thần, thì đối với người đó mà nói, giúp mình hay giúp điện Bắc Thần, cũng đều như nhau cả thôi. Có lẽ, nàng vẫn có thể tranh một viên đan dược về cho sư phụ.

Thế nhưng đâu mới là thẻ trắng kia? Các vị trưởng lão Nguyên Anh ở dưới đài trò chuyện rất vui vẻ, nhưng thần thức sớm bao phủ toàn bộ võ đài rồi.

Vị đệ tử lớn tuổi nhất lên tiếng: “Tiểu sư muội nhỏ tuổi nhất, muội rút trước đi.”

Nếu Tiêu Liên Nhi ra sân trong vòng này thì vòng tiếp theo vẫn là ba người mạnh nhất so tài với nhau. Nếu như nàng rút trúng thẻ trắng, có nghĩa là chỉ cần vòng này có thể đánh bại người đối chiến với mình, sẽ nắm chắc phần thắng.

“Đa tạ!” Tiêu Liên Nhi hít sâu một hơi, tất cả đều nhờ vào vận may

Lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nói: “Ở giữa.”

Tiêu Liên Nhi không kịp nghĩ nhiều, cầm nhánh thẻ ngọc ở giữa lên. Là ai vậy? Nàng ngẩng đầu, Thủy Kỳ Lân trên nóc mái hiên dường như đang nháy mắt. Một cảm giác chua chát xộc thẳng lên mũi nàng, nàng ngẩng đầu nhìn trời, ép nước mắt chảy ngược vào trong.

Đám người rút xong thẻ ngọc, Thạch Thanh Phong dẫn đầu nói: “Các đệ tử đã rút thăm xong, mời chưởng giáo đạo quân mở thăm!”

Hàn Tu Văn ngẩng đầu, phất tay áo.

“Ôi chao! Không phải chứ?” Cố Tiểu Phong kêu lên một tiếng.

Thanh Phong trưởng lão cốc đầu hắn một cái, nhịn không được bật cười: “Tiểu đệ tử này của lão đạo dù có ra trận cũng không thể đánh được quá hai chiêu với bọn họ, vậy thì để cho con bé nghỉ ngơi đi!”

Tiêu Liên Nhi cầm thẻ trắng, lễ phép hành lễ với bốn vị đệ tử còn lại: “Chúc các sư huynh giành được thắng lợi.” Nói xong liền nhảy xuống võ đài.

Bốn vị đệ tử đưa mắt nhìn nhau, cũng không ai để bụng.

“Người thấy con nói chuẩn không, tiểu sư tổ.” Hư Cốc hưng phấn đi đến, nhỏ giọng nói.

“Biến!” Thủy Kỳ Lân bên trên mái hiên của đại điện Bắc Thần đột nhiên mở linh trí, Tiêu Liên Nhi vẫn kinh ngạc chưa bình tĩnh lại được.

Trên võ đài là ba vị đệ tử điện Bắc Thần, một đệ tử điện Thiên Quyền.

Thiên Quyền trưởng lão hơi thả lỏng. Bốn người lại rút thăm. Nếu Lãnh Quyền không gặp Thạch Thanh Phong thì vẫn còn có cơ hội.

Thạch Thanh Phong đối đầu với sư điệt của mình. Biết tiểu sư thúc là Luyện Khí tầng chín lại là đồng môn, đánh nhau có gì tốt chứ, không bằng để cho Thạch Thanh Phong tiết kiệm chút sức lực, nghỉ ngơi dưỡng sức còn hơn. Hắn ta bắt chước Hư Cốc, vừa đánh một chiêu đã rơi xuống võ đài nhận thua.

Bên võ đài còn lại đánh nhau kịch liệt. Một người vì để giữ được viên đan dược duy nhất của điện Thiên Quyền, một người vì muốn giành được cả hai viên đan dược cho điện Bắc Thần. Pháp bảo pháp thuật ngươi tới ta đi, nửa bước không tha.

Ngay cả Thiên Quyền trưởng lão dưới đài cũng căng thẳng theo.

Dư Quang, đệ tử của điện Bắc Thần sử dụng Phong Nhận, pháp bảo là một cây trượng Ưng. Phong Nhận màu xanh vù vù không dứt, con thú hồn Hắc Ưng cấp năm được luyện ở bên trong cây trượng Ưng kia, phối hợp với Phong Nhận, sắc bén đến lạ thường. Lãnh Quyền ở điện Thiên Quyền dùng kiếm, từng chiêu vô cùng tàn nhẫn, bóng kiếm bắn ra hơn ba thước.

“May mà vận khí của con tốt, rút được thẻ trắng. Nếu không, lên đài con cũng chỉ có thể chạy trối chết.” Tiêu Liên Nhi chậc lưỡi nói.

“Tiểu đồ đệ của ta có thể vào hạng ba cũng là tăng thể diện cho sư phụ rồi! Khà khà!”

Đang lúc hai sư đồ nói chuyện, bỗng truyền đến tiếng ưng kêu, ảo ảnh của Hắc Ưng hiện rõ ra bị mũi kiếm chém thành hai đoạn. Dư Quang phun ra ngụm máu tươi, ngã xuống võ đài.

“Hay lắm!” Thiên Quyền trưởng lão đứng lên, cười ha ha.

Nhận được một tiếng tán thưởng của tổ sư gia, mặt mày Lãnh Quyền tràn đầy vẻ vui mừng.

Còn lại ba người, tranh hai suất còn lại. Không cần rút thăm, ba người Thạch Thanh Phong, Lãnh Quyền và Tiêu Liên Nhi cùng nhảy lên võ đài, xem người nào có thể cầm cự được lâu hơn.

Lãnh Quyền không hề nghĩ ngợi, đâm thẳng kiếm về Tiêu Liên Nhi. Rất đơn giản, chỉ cần ép nàng xuống võ đài, đan dược chắc chắn sẽ nằm trong tay hắn ta.

Bóng trắng vụt qua trước mắt, Tiêu Liên Nhi cầm dải lụa Thiên Hỏa Doanh dịch chuyển đến một góc khác trong võ đài, ngượng ngùng cười nói: “Ta không đánh lại huynh, ta chỉ có thể trốn thôi.”

Lãnh Quyền vung lên hoa kiếm, nói: “Chân khí của sư muội đã hao hết rồi, muội có thể tránh đến đâu? Bỏ cuộc đi.” Nói xong, kiếm của hắn ta liền quét về phía Tiêu Liên Nhi.

Thân thể Tiêu Liên Nhi nhoáng lên, lại vọt đến một góc khác.

Thạch Thanh Phong nhàn rỗi đứng ở giữa sân. Trên võ đài một người đuổi, một người chạy. Nhìn thấy cảnh tượng này, các vị đệ tử phía dưới cười phá lên.

Lãnh Quyền nóng nảy nói: “Sư muội, muội còn không chịu nhận thua, coi chừng bị thương đấy!”

Kiếm thế của hắn ta biến đổi, ba mươi sáu nhát kiếm khí hợp thành một kiếm võng bao phủ toàn võ đài. Cho dù Thạch Thanh Phong không động thủ, hai người cùng đụng phải kiếm khí thì e rằng người đầu tiên bị quăng xuống lôi đài chắc chắn là Tiêu Liên Nhi.

Nàng ném tấm bùa kiếm khí mà Thiên Quyền trưởng lão vừa tặng nàng ra.

Bên trong tấm bùa này có chứa bảy mươi hai nhát kiếm khí của Thiên Quyền trưởng lão. Tia kiếm màu vàng óng, không ngừng xoay tròn xung quanh nàng.

Kiếm khí của Lãnh Quyền lơ lửng trước mặt Tiêu Liên Nhi, không đánh vào được.

Tia kiếm của tu sĩ Nguyên Anh không phải là thứ mà đệ tử kỳ Luyện Khí có thể công phá được.

“Cái này… Cái này… Cái này…” Thiên Quyền trưởng lão dở khóc dở cười, quay đầu nói với Thanh Phong: “Đồ đệ này của ông hiếu thuận thật đấy!”

Trong lòng Thanh Phong rất vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại trách móc: “Đứa nhỏ này thật không hiểu biết, bùa chú của trưởng lão Nguyên Anh sao có thể lãng phí như vậy được chứ!”

Đúng thế, phù bảo rất khó mà có được, chỉ có thể dùng được ba lần. Để không bị đánh xuống đài mà Tiêu Liên Nhi đã dễ dàng sử dụng một lần mất rồi.

Lãnh Quyền tức nghẹn họng. Đợi những tia kiếm kia biến mất, hắn ta hét lớn một tiếng: “Sư muội, tiếp thêm một kiếm nữa của ta đi.”

Tối đa hai đợt công kích nữa thôi là Tiêu Liên Nhi không còn cách nào chống cự được nữa.

Kết quả là, bùa chú đã sử dụng hết. Lúc Lãnh Quyền tiếp tục tấn công, cây trâm ngọc trên tóc Tiêu Liên Nhi phát ra một luồng ánh sáng tím, đánh văng kiếm khí của Lãnh Quyền ra.

Lãnh Quyền nổi nóng: “Để ta xem sư muội có bao nhiêu pháp bảo!” Kiếm sau ác liệt hơn kiếm trước.

Bộ giáp mềm cùng lắm cũng chỉ bảo vệ cho nàng không bị thương thôi, kết giới phòng hộ thì phải truyền chân khí vào mới được. Tiêu Liên Nhi liên tục ném Dưỡng Khí Đan vào miệng, trong lòng thầm căm hận vì nàng chỉ có thể áp chế tu vi xuống Luyện Khí tầng một.

Thạch Thanh Phong biết nàng chạy trốn rất vất vả. Lúc chạy lướt qua trước mặt hắn, tóc mái trên trán nàng mướt mồ hôi dính hết cả vào trán. Tay Thạch Thanh Phong siết chặt lại, ánh mắt hắn khăng khăng nhìn xuống đài, giả vờ như không nhìn thấy. Không phải Thanh Phong trưởng lão không cho phép hắn bám lấy Tiêu Liên Nhi sao? Hắn muốn để ông ấy nhìn thấy, muốn để sư tôn nhìn thấy, hắn không hề bám lấy nàng.

Lãnh Quyền chém một kiếm xuống. Thân pháp Tiêu Liên Nhi hơi đờ đẫn, toàn thân bị kiếm quang bao phủ.

Thấy Thạch Thanh Phong vẫn thờ ơ đứng đó, nàng thầm thở dài. Dựa vào pháp bảo và đan dược có thể kiên trì đến giờ đã không dễ dàng rồi. Không giành được đan dược, sau này nàng sẽ nghĩ cách tìm cho sư phụ sau vậy. Nàng đứng im tại chỗ, không né tránh nữa.

Kiếm khí đánh bay sợi tóc của nàng, trên mặt nàng không một chút sợ hãi.

Xuyên qua Lãnh Quyền đang nhảy vọt lên không trung, Thạch Thanh Phong nhìn thấy ánh mắt Tiêu Liên Nhi rất bình tĩnh, không thèm nhìn hắn một chút nào. Tim hắn chợt nhảy lên. Nàng sẽ không để ý đến hắn nữa. Đột nhiên hắn bối rối, sợ hãi, không kìm được chặn trước người nàng. Một ngọn lửa màu tím vọt ra, đan thành lưới, đón lấy kiếm của Lãnh Quyền.

Một người là tím rực rỡ, một người là ánh vàng lấp lóe. Vào khoảnh khắc chạm phải nhau, hào quang lập tức bung ra tứ phía.

Ngọn lửa tím không ngừng bắn ra từ đầu ngón tay của Thạch Thanh Phong, tạo thành một cái lưới lớn, ném về phía Lãnh Quyền.

Không ngờ Thạch Thanh Phong lại đột nhiên động thủ. Sơn Hà Võng mang theo tất cả sức mạnh hủy diệt đập vào mặt. Lãnh Quyền bay lên không tránh né, chờ đến khi lấy lại tinh thần thì người đã bị ép rơi xuống võ đài.

Các đệ tử há hốc miệng.

Vốn cho rằng viên đan dược đã chắc chắn trong tay, Thiên Quyền trưởng lão trợn mắt há mồm, sau đó hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo bỏ đi. Chúng đệ tử điện Thiên Quyền đều giữ im lặng đi theo sau lưng ông rời khỏi điện Bắc Thần.

Tiêu Liên Nhi ngơ ngác nhìn Lãnh Quyền dưới võ đài, không ngờ nàng thắng rồi ư? Nàng vui vẻ nhảy lên: “Sư phụ, con thắng rồi!”

Lãnh Quyền nghe thấy giọng nói reo hò đó, tức giận ngẩng đầu hỏi: “Thạch Thanh Phong! Vì sao ngươi lại giúp muội ấy!”

Thạch Thanh Phong hỏi ngược lại: “Lãnh sư đệ, vậy tại sao ta phải giúp đệ?”

Giúp điện Dao Quang hay giúp điện Thiên Quyền đối với Thạch Thanh Phong cũng đều như nhau cả. Dù sao điện Bắc Thần cũng chỉ có thể lấy được một viên đan dược mà thôi. Lãnh Quyền không còn gì để nói, lạnh lùng liếc nhìn Thạch Thanh Phong rồi xoay người rời đi.

Tiêu Liên Nhi vô cùng vui vẻ, kiếm được món hời lớn rồi. Vốn dĩ nàng tưởng rằng Thạch Thanh Phong sẽ không ra tay giúp mình, không ngờ hắn vẫn đứng về phía nàng. Trái tim chợt mềm đi, nàng hành lễ với Thạch Thanh Phong: “Đa tạ sư huynh!”

Nụ cười dịu dàng sâu tận trong đáy mắt, nàng thực sự rất vui vẻ. Thạch Thanh Phong vừa ra tay giúp đỡ nàng, lại giống như vừa bỏ được hòn đá trong lòng xuống. Hắn cố gắng không nở nụ cười, nghiêng người tránh đi nói: “Hắn phá hoại trượng Ưng của Dư sư điệt. Ta chỉ giúp Dư sư điệt xả giận thôi, muội không cần cảm ơn ta.”

Trong nháy mắt, Tiêu Liên Nhi nhớ đến hắn từng chặn mình ở trong rừng, nói đến vị đường muội đáng thương kia. Nàng bĩu môi, lí nhí như tiếng muỗi kêu: “Lại viện cớ!” Nói xong nàng dùng dải lụa Thiên Hỏa Doanh dời xuống dưới đài, chạy về phía Thanh Phong trưởng lão: “Sư phụ! Liên Nhi giành được một viên đan dược cho người rồi.”

Thanh Phong vui vẻ cười không ngậm được miệng: “Liên Nhi muốn gì nào? Sư phụ sẽ mua cho con!”

Tiêu Liên Nhi nghiêm túc nói: “Sư phụ, con muốn bế quan.”

Thanh Phong thổn thức không thôi: “Tốt lắm. Có chí khí!”

Trưởng lão của các điện cầm đan dược lần lượt rời đi. Đám người ở điện Dao Quang cũng vui vẻ ra về.

Thạch Thanh Phong mỉm cười bước xuống võ đài.

“Tiểu sư thúc! Đa tạ người báo thù cho ta!” Trượng Ưng của Dư Quang bị Lãnh Quyền phá hủy, trong lòng cũng không thoải mái. Quay qua quay lại, Thạch Thanh Phong đã đánh Lãnh Quyền xuống võ đài khiến Dư Quang phấn chấn hẳn lên.

Thạch Thanh Phong vỗ vai Dư Quang, ngẩng đầu thấy mặt sư tôn không hề vui vẻ gì, lòng hắn khẽ run lên. Không lẽ sư tôn không thích hắn giúp Tiêu Liên Nhi sao? Hắn vội tới hành lễ: “Sư tôn.”

Hàn Tu Văn liếc nhìn hắn, lạnh nhạt nói: “Nếu như trên đài không phải là Lãnh Quyền mà là Dư Quang thì ngươi cũng sẽ đánh Dư Quang xuống đài, để con bé ấy thắng, đúng không?”

“Sư tôn!” Thạch Thanh Phong không nghĩ Hàn Tu Văn sẽ nói mình như vậy. Hắn vội vàng quỳ xuống: “Đệ tử không dám!”

“Có gì mà ngươi không dám!” Nói xong, Hàn Tu Văn phất tay áo bỏ đi.

Thạch Thanh Phong sợ hãi ngẩng đầu. Tại sao chứ? Tại sao giúp Tiêu Liên Nhi lại chọc giận sư tôn như vậy?

Ngọc Hòa chân nhân đỡ Thạch Thanh Phong lên, thở dài nói: “Không phải sư tôn không tin ngươi. Thiên Quyền trưởng lão thua quá oan uổng. Có thể sẽ oán hận điện Bắc Thần chúng ta. Dù sao năm điện trong nội môn, chỉ có điện Thiên Quyền là không thắng được một viên đan dược nào. Sư tôn lại là chưởng giáo đạo quân, khó tránh sẽ bị người ngoài hoài nghi người xử sự bất công. Ngươi đã là đệ tử chân truyền của sư tôn, nên suy nghĩ cho sư tôn vài phần, cách xa Tiêu sư muội ở điện Dao Quang một chút.”

“Tiểu sư muội ở điện Dao Quang yếu đuối như vậy, tu vi mới là Luyện Khí tầng thứ nhất. Tiểu sư thúc cũng không nỡ ra tay với nàng ấy. Không giống với Lãnh Quyền, tướng ăn thật khó coi. Hắn ta đã Luyện Khí tầng tám rồi mà còn đuổi đánh tiểu sư muội! Có biết xấu hổ nữa không?” Dư Quang không phục lên tiếng bênh vực.

Ngọc Hòa trừng mắt liếc hắn: “Câm miệng! Tài nghệ không bằng ai lại còn chửi bới Lãnh sư điệt! Phạt ngươi úp mặt vào tường ba ngày!”

Dư Quang ủ rũ cúi đầu vâng một tiếng.

Tỷ thí kết thúc, mọi người dần giải tán. Thạch Thanh Phong cúi đầu yên lặng trở về gian phòng của mình.

“Nếu người trên đài không phải là Lãnh Quyền mà là Dư Quang, ngươi cũng sẽ đánh Dư Quang xuống võ đài để con bé ấy thắng, đúng không?”

Hắn ngã nhào lên giường, đấm mạnh xuống giường: “Ta không có, ta không có, ta không có!!!”

Nếu trên đài là đồng môn của mình, hắn có để nàng thắng không?

Không, không, hắn tuyệt đối sẽ không để sư tôn thất vọng, để đồng môn chê cười mình. Hắn nhất định sẽ đánh bại nàng! Hắn tuyệt đối sẽ không để nàng thắng!

Nhưng lúc đó trên võ đài lại là đệ tử của điện khác mà. Lãnh Quyền muốn đoạt đan dược, vì sao lại không ra tay với mình chứ? Rõ ràng hắn ta ức hiếp nàng có tu vi thấp mà. Vì sao hắn không thể giúp nàng nào? Hắn đã làm sai gì chứ? Điện Thiên Quyền không giành được đan dược là do tài nghệ của đệ tử nhà họ không bằng ai, tại sao lại trách sư tôn xử sự bất công được?

Thạch Thanh Phong ấm ức không nói nên lời.

Kể từ hôm đó, nếu không tu luyện Sơn Hà Võng ở vườn thuốc thì hắn sẽ ra tông môn làm nhiệm vụ. Khi gặp lại Tiêu Liên Nhi đã là chuyện của bốn năm sau rồi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN