Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 57: Tóc dài như tro bụi
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 57: Tóc dài như tro bụi


Translator: Nguyetmai

Minh Triệt và đại bàng Kim Sí được tám mươi mốt viên đá vây quanh, chậm rãi bay về phía đáy sườn dốc.

Tiêu Liên Nhi ở phía trên nhìn theo, thấy hắn chậm rãi tới gần cành cây màu xanh kia, dần hiểu ra hắn muốn làm gì, không khỏi buồn cười: “Liều lĩnh!”

Dải lụa Thiên Hỏa Doanh thấp thoáng ẩn hiện cử động của hai người. Thạch Thanh Phong nhắm mắt nhập định, nhưng Tiêu Minh Y lại nhìn thấy rõ. Nàng ta đứng phắt dậy, gắt lên: “Ngô sư huynh xuống sườn dốc làm gì thế kia?”

Trả lời lại nàng ta là tiếng nổ của đá ầm ầm không dứt. Thạch Thanh Phong cũng mở mắt, cùng xông về phía sát rìa khe sâu với Tiêu Minh Y.

Lúc này, giữa ngón tay Minh Triệt bắn ra một sợi chân khí cắt đứt nhánh cây màu xanh kia, đoạt vào trong tay.

Một tia sét to bằng cánh tay trẻ con vọt ra từ chỗ nhánh cây đứt gãy.

Minh Triệt nhảy lên khỏi lưng đại bàng, trở người nằm nhoài lên chỗ mỏm đá. Đại bàng Kim Sí phát ra tiếng kêu thảm thiết, đánh tới tia sét.

Ngay lập tức, tia sét va vào đại bàng Kim Sí, hóa thành vài tia sét nhỏ chừng ngón tay bao phủ lấy nó. Đoán biết được kết cục của mình, đại bàng Kim Sí giãy giụa không cam lòng, đập hai cánh tạo nên từng luồng gió xoáy, hòng thoát khỏi sự vây hãm của tia sét. Trong tiếng ồn ã, đại bàng Kim Sí tỏa ra mùi thịt nướng cháy, ngã nhào xuống đất.

Dường như cây Lôi Kiếp đã nổi giận, tia sét xông ra từ chỗ nhánh cây bị bẻ gãy không hề lui về mà điên cuồng khuấy đảo trên không.

Cây Lôi Kiếp vạn năm đã có một chút linh trí, sau khi bị thương liền tìm kiếm vật thể có sinh mệnh khắp nơi để tấn công. Minh Triệt âm thầm kêu khổ, không dám dùng pháp bảo bay lên sườn dốc, nằm trên mỏm đá phong tỏa thần thức, chờ cây Lôi Kiếp ổn định lại.

Trong đêm tối, cây Lôi Kiếp như người khổng lồ, trong tay vung chiếc roi dài màu bạc, ánh sáng chiếu rọi cả một vùng trời.

Tiêu Liên Nhi nhìn thấy Minh Triệt bám vào mỏm đá, không kìm được gọi hắn: “Huynh không sao chứ?”

Cây Lôi Kiếp vung chiếc roi sét, chẳng có ý định dừng lại, Minh Triệt không dám mở miệng trả lời, đành phải nháy mắt với nàng. Chỉ cần nhúc nhích một chút, hắn sẽ có kết cục giống như đại bàng Kim Sí, bị nướng cháy ngay.

“Hắn đang làm cái gì thế?” Nhìn thấy tia sét to bằng cánh tay trẻ con phóng ra từ nhánh cây gãy, Tiêu Minh Y hiểu ngay, Ngô Bằng đã bẻ nhánh cây kia rồi.

Tiêu Liên Nhi lo lắng nhìn Minh Triệt, đưa tay thu hồi dải lụa Thiên Hỏa Doanh, chậm rãi nói: “Ngô sư huynh đi bẻ nhánh cây xanh kia.”

“Hắn dựa vào đâu mà bẻ nhánh cây đó chứ?” Tiêu Minh Y cảm thấy tim gan đau đến mức run rẩy. Đó là của nàng ta cơ mà! Nàng ta đã sớm muốn có nó rồi! Nàng ta có thể chất Thủy Mộc tốt nhất, trời sinh có cảm giác mãnh liệt với hai loại thuộc tính này. Lần đầu tiên nhìn thấy nhánh cây xanh kia, nàng ta đã muốn có nó, dựa vào dâu mà Ngô Bằng dám bẻ đi chứ?

“Tại sao hắn lại không thể bẻ nó? Vật vô chủ, ai giành được thì là của người nấy. Nếu Tiêu sư tỷ muốn thì sao không đi lấy từ sớm?”

Tiêu Minh Y nhất thời tức giận, chỉ tiếc bản thân đã không ra tay sớm hơn. Nhưng cũng lại cảm thấy may mắn, nếu đổi lại là mình đi lấy cành cây xanh kia thì không biết là có thể tránh được sét đánh hay không nữa. Nàng ta cười lạnh một tiếng, nói: “Hắn có từng nghĩ rằng, hắn tạo ra động tĩnh lớn như vậy sẽ kinh động đến hung thú không? Hắn có nghĩ cho sự an nguy của chúng ta không?”

Minh Triệt còn đang nằm trên mỏm đá, chưa thoát khỏi nguy hiểm, lại nghe Tiêu Minh Y tỏ vẻ đạo đức cao mà trách cứ mình. Tiêu Liên Nhi châm chọc nói: “Đã bảo ngươi rời đi từ sớm, ngươi sống chết muốn ở lại, còn trách được ai?”

Thạch Thanh Phong nhíu mày nói: “Liên Nhi, sao muội có thể nói Tiêu sư muội như vậy? Ta ở lại là muốn chăm sóc cho muội và Hư Cốc. Tiêu sư muội vì tình đồng môn nên không chịu bỏ rơi chúng ta, muội không cảm ơn muội ấy mà còn…”

Tiêu Minh Y quay đầu nhìn về phía Thạch Thanh Phong, ấm ức cúi đầu.

Chẳng trách không lên tiếng phản bác, nghe thấy tiếng của Thạch Thanh Phong, Tiêu Liên Nhi mới biết hắn cũng đến đây.

Ánh mắt của nàng nhìn chăm chú Minh Triệt dưới vách đá, nàng cười khẽ: “Thạch sư huynh, để ta nói cho huynh biết. Từ đầu ta đã lợi dụng nàng ta để vào Nguyên Đạo Tông, nha đầu Thủy Tâm bên cạnh nàng ta có thể nói là do ta mà chết. Thật ra lúc mới bắt đầu, ta vẫn luôn muốn báo đáp phần ân đức này. Sau khi vào tông môn, ta giúp nàng ta trồng cúc Sí kiếm điểm cống hiến, ngay cả cơm cũng không được ăn no, trong lòng ta oán trách, ta có bao giờ khóc lóc kể lể với huynh không? Bốn năm trước, ta được sư phụ nhận làm đồ đệ, Tiêu sư tỷ đợi ta bên ngoài vườn thuốc một đêm chỉ vì muốn giết ta, ta cũng có nói cho ai biết không? Bốn năm trước, tại lầu Túy Tiên thành Thanh Dương, Tiêu sư tỷ và Phù Tuyết chân nhân âm thầm ngáng chân, muốn làm ta mất mặt, trong buổi đấu giá ta cũng không tranh giành kiếm Thôn Vân mà nàng ta muốn. Vừa vào bí cảnh, nàng ta lấy cớ nói mình trượt tay, ngay trước mặt mấy trăm đệ tử của ba tông bốn môn tát ta một cái, cuối cùng ta cũng không hề đánh lại đúng không? Nghe nói Ngô Bằng mất tích, nàng ta mật báo cho Vạn Thú Môn, nói là ta giết hắn để cướp bảo vật, muốn Vạn Thú Môn tính sổ với ta, nhưng lúc ở trên đỉnh núi ta vẫn cho các người vào trận để tránh hung thú. Ta lợi dụng nàng ta để vào Nguyên Đạo Tông, sau những chuyện này, ta không còn nợ nàng ta nữa. Cảm ơn nàng ta ư? Nàng ta thật sự ở lại vì ta và Hư Cốc sao? Nàng ta là vì huynh. Bản thân huynh cảm kích nàng ta thì cũng thôi, huynh đừng kéo ta vào được không? Biết ta ghét nhất loại người nào không? Cái loại quân tử khiêm nhường, dịu dàng như ngọc. Đúng, huynh chính là loại người ấy!”

Thạch Thanh Phong nắm chặt hai bàn tay, quay người rời khỏi bờ khe sâu.

Lúc hắn đi qua người nàng cũng không nhìn nàng lấy một cái. Sắc mặt Tiêu Minh Y trắng bệch, nàng hét to: “Ngô Bằng vì lòng lam nhất thời mà đặt mọi người vào vòng nguy hiểm, ngươi nói những chuyện này thì có thể xóa bỏ tội lỗi của hắn chắc?”

“Yên tâm đi Tiêu sư tỷ, nếu như hung thú tới, ta sẽ dụ nó đi, sẽ không làm liên lụy các người đâu.”

“Nhớ kĩ lời ngươi nói đấy, đừng làm liên lụy người khác!” Tiêu Minh Y cười lạnh nói: “Muốn lấy bảo vật, cũng cần phải có cái mạng mới được!” Nói xong liền quay người trở lại bên Thạch Thanh Phong, nàng ta còn muốn nói thêm gì đó, nhưng cuối cùng lại cúi đầu xuống, khoanh chân ngồi bên cạnh.

Tiêu Liên Nhi cúi đầu nhìn, Minh Triệt ngẩng đầu tươi cười. Nàng nghĩ một tu sĩ Nguyên Anh như hắn, chỉ vì lấy một nhánh cây cho nàng mà nhếch nhác đến mức này thì trong lòng cảm động, nở nụ cười với hắn: “Ta chờ huynh lên.”

Nghe câu nói đó, nụ cười trên khuôn mặt Minh Triệt lại sáng thêm mấy phần, nhưng khi nó ở trên gương mặt xấu xí của Ngô Bằng thì rất buồn cười, làm cho Tiêu Liên Nhi phải phì cười.

Lúc này, tiếng gầm như sấm từ xa đến gần, thú Hình Thiên đã phát hiện ra động tĩnh trên triền đất đen, chỉ trong chốc lát, nó đã ở bên dưới triền đất.

Tiêu Minh Y hoảng hốt nhìn: “Sư huynh, làm sao bây giờ?”

Thạch Thanh Phong lạnh nhạt nói: “Lúc trong doanh trại trên đỉnh núi thế nào, thì giờ cứ thế ấy!”

“Sư huynh, huynh trách ta ư? Ta… Ta đối với nàng ta… Phải, ta hận nàng ta, ta ghét nàng ta, chỉ cần nghĩ tới một nô tỳ cao cao tại thượng, còn cướp đi trái tim của huynh thì ta lại hận nàng ta! Huynh ghét ta lắm đúng không? Huynh mắng ta thế nào cũng được, nhưng đừng đối xử với ta như vậy.” Nước mắt Tiêu Minh Y lã chã rơi xuống.

“Ân oán giữa muội và nàng ấy… đã không còn nữa. Tiêu sư muội, Liên Nhi đã không còn nợ muội nữa. Ta không ghét muội. Ta chỉ ghét chính ta.” Trên mặt Thạch Thanh Phong không nhìn ra được một chút cảm xúc nào, “Là Ngô Bằng tự ý bẻ nhánh cây, không ai muốn gây chú ý cho hung thú cả. Đợi tránh qua hết đêm nay, ngày mai chúng ta rời khỏi đây.”

Trong lòng Thạch Thanh Phong đau đớn, nếu như không phải đang ở trong nguy hiểm, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Dưới sườn núi, thú Hình Thiên đã ngừng lại, trong bụng truyền đến tiếng rống ầm ầm, sóng âm đánh vào làm cho lưới Hàn Ngọc Yên nhẹ nhàng dập dờn. Nó bực bội đi qua đi lại, cuối cùng bước lên dốc núi, tia sét đang lơ lửng trên không đánh lên người nó, nổ tung. Thú Hình Thiên lại gào thét ầm ĩ, lui ra ngoài, hiển nhiên nó sợ những tia sét này.

Nó quơ móng vuốt lên với vẻ không cam lòng, tùy tiện đào lấy đá núi, bùn đất và cây cối ném lên triền đất đen.

Tia sét hợp lại thành nhóm, đánh lên triền đất đen, nổ tung. Ánh sáng trắng chớp giật, đất trời sáng rực lên rõ như ban ngày.

Trong tiếng gầm rú, thú Hình Thiên như đang xả ra sự tức giận, cứ đi vòng quanh sườn dốc, hất văng vô số đất đá và cây cối. Tiêu Liên Nhi thấy một tảng đá to bay về phía cây Lôi Kiếp.

Chỉ mới bẻ gãy một nhánh cây xanh mà cây Lôi Kiếp đã nổi giận rồi. Nếu như tảng đá này va trúng nó… Nàng rùng mình, Minh Triệt sẽ bị sấm sét của cây Lôi Kiếp đánh tan thành từng mảnh mất.

Nàng không kịp nghĩ nhiều, giơ dải lụa Thiên Hỏa Doanh bay về phía không trung, dùng hết toàn bộ chân khí đánh vào tảng đá đó.

Tảng đá bị Tiêu Liên Nhi đánh bay, lực đánh vào quá lớn nên đẩy nàng về hướng cây Lôi Kiếp, không chờ nàng né tránh, roi sét đã quấn lấy nàng.

“Liên Nhi!” Minh Triệt kinh hãi.

Toàn thân Tiêu Liên Nhi dại đi, ngoại trừ thần thức và tư duy thì nàng không cảm thấy sự tồn tại của thân thể nữa. Roi sét hất văng nàng lên không trung. Nàng cảm thấy mình giống như một cọng cỏ khô trên mặt nước, nước chảy bèo trôi, không có sức vùng vẫy.

Ánh sáng của tia sét làm nàng lóa mắt, trên không thoắt hiện muôn vàn mảnh vụn ký ức. Nàng sẽ chết nữa ư? Lần này, lan Hàn Tinh trong cơ thể sẽ còn che chở cho hồn phách của nàng chứ? Nàng không biết.

Nàng nhìn thấy Thạch Thanh Phong. Tiêu Liên Nhi cười xin lỗi. Nàng thích chàng trai trẻ này, thích sự ngây thơ và chân thành, thích sự lương thiện và dịu dàng của hắn. Nàng từ chối và đối xử lạnh lùng với hắn là sợ sẽ có một ngày hắn phát hiện ra mình là Dịch Khinh Trần, là thê tử của chưởng giáo Nguyên Đạo Tông, là sư nương của hắn. Đến lúc đó, hắn phải làm thế nào đây? Sẽ chỉ càng khó xử hơn, càng đau lòng hơn mà thôi.

Ánh mắt vội vàng đảo qua gương mặt Tiêu Minh Y, nàng không có thời gian nhìn nàng ta.

Nàng tìm bóng dáng Minh Triệt, muốn dùng thần thức nói cho hắn biết, nàng chính là Dịch Khinh Trần, người mà hắn muốn tìm. Chắc không cần phải nói nữa rồi nhỉ? Hồn phi phách tán rồi, rốt cuộc hắn cũng không cần vất vả tìm kiếm nữa. Nàng nhìn nhánh cây trong tay hắn, nghĩ thầm, cuối cùng mình vẫn không đủ nhẫn tâm, vẫn dễ dàng mềm lòng như vậy. Chỉ vì một nhánh cây, đúng là thiệt thòi…

Thạch Thanh Phong hét to một tiếng: “Đừng mà!” Hắn định bay về phía Tiêu Liên Nhi nhưng thắt lưng lại bị Tiêu Minh Y ôm chặt: “Sư huynh! Sư huynh! Vô ích thôi!”

Khóe mắt Minh Triệt trừng lớn như sắp nứt, mấy cây đinh ngọc trên ngực liên tục bắn ra. Tu vi Nguyên Anh ngay lập tức trở lại cơ thể. Hai luồng sáng vàng kim bắn ra từ hay hắn, va mạnh vào thân cây Lôi Kiếp.

Một tiếng “rắc” vang lên, cây Lôi Kiếp bị ánh sáng vàng kim đánh gãy, đổ ầm lên mặt đất. Trong nháy mắt khi nó ngã xuống, tia sét phát ra từ phần cành bị gãy liền biến mất. Minh Triệt vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì trên không lại có một tia sét đánh xuống. Hắn nghe tiếng, ngẩng đầu lên.

Trời đất đều trắng xóa. Giữa cổ tay Tiêu Liên Nhi bốc lên một làn sáng, vòng tay bằng gỗ đen lập tức vỡ nát, dải lụa Thiên Hỏa Doanh cũng hóa thành những mảnh vải vụn, lác đác trôi nổi. Nàng từ không trung rơi xuống.

Minh Triệt ngơ ngác nhìn theo, nghe thấy một tiếng “phịch”, miệng lập tức hộc ra máu tươi.

Đinh ngọc áp chế tu vi đã bị ép ra khỏi lồng ngực, khôi phục tu vi của tu sĩ Nguyên Anh. Áp lực của bí cảnh lập tức đè lên người Minh Triệt như một ngọn núi.

Bình thường không phải con bé này thông minh lắm sao? Sao lần này lại ngốc như vậy?

Nàng, không phải lúc nào cũng chỉ biết lợi dụng hắn để chiếm lợi hay sao? Cớ gì nàng lại chẳng màng tính mạng cứu hắn chứ?

Hình như nàng đã từng cười, có gì đáng cười chứ? Cười một tu sĩ Nguyên Anh toàn năng như hắn, mà ngay cả nàng cũng không cứu được sao?

Nàng muốn nói với hắn điều gì? Nàng muốn nói điều gì?

Đầu óc Minh Triệt rối bời. Khuôn mặt hắn trở nên méo mó, hắn nhìn chăm chú Tiêu Liên Nhi rơi xuống mặt đất, bước chân di chuyển khó khăn về phía nàng.

Bên cạnh có hai bóng người bay xuống, Thạch Thanh Phong ngỡ ngàng nhìn Tiêu Liên Nhi nằm trên mặt đất.

Tiêu Minh Y kêu lên, bịt miệng lại.

“Liên Nhi!” Thạch Thanh Phong quỳ xuống. Chỉ một cái chớp mắt, một cái chớp mắt mà thôi, thế mà nàng lại biến thành một thi thể cháy đen như than thế này là sao? Hắn muốn đưa tay chạm vào nàng, bàn tay vươn tay ra lại thu về như bị điện giật, “Liên Nhi! Muội nói chuyện đi! Muội trả lời ta một tiếng…”

Nàng ghét hắn thì cứ ghét, chỉ cần nàng sống lại là được. Thạch Thanh Phong hối hận rồi. Tại sao hắn lại rời đi chứ? Tại sao hắn lại không đứng bên cạnh nàng? Nếu hắn ở bên cạnh nàng, hắn nhất định sẽ ngăn cản nàng, không cho nàng đi. Cả người Thạch Thanh Phong run rẩy, nước mắt vô thức tuôn rơi.

“Đừng… chạm vào nàng ấy.” Từ trong cổ họng Minh Triệt nói ra mấy chữ. Trái tim của hắn đập một cách khó khăn, hô hấp cũng khó khăn, lục phủ ngũ tạng bị áp lực của bí cảnh chèn ép. Tu sĩ Nguyên Anh mạnh bao nhiêu, phản phệ liền mạnh bấy nhiêu.

Thạch Thanh Phong quay người tung một chưởng đánh lên mặt hắn, hắn không có cách nào tránh được.

Minh Triệt không lên tiếng, chậm rãi tiến lên trước một bước.

Thạch Thanh Phong lại đá một cước, hét lên: “Là ngươi! Là ngươi hại chết nàng ấy!”

Áp lực nặng như núi khiến hắn không bị Thạch Thanh Phong đá bay, nhưng cũng làm cho lưng của hắn cong thành lưng tôm. Trên lưng như bị cả một ngọn núi đè lên, chân hắn mềm nhũn khuỵu xuống. Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào Tiêu Liên Nhi, trong tay đột nhiên lật ra một thanh chủy thủ, cắm phập vào ngực. Tinh khí và máu trào ra từ lồng ngực, áp lực thoáng chốc giảm đi. Hắn tung một chưởng đánh xuống mặt đất, cả người xông tới phía trước.

Thạch Thanh Phong ngỡ ngàng nhìn hắn.

Minh Triệt rơi xuống bên cạnh Tiêu Liên Nhi. Nàng như bức tượng hình người được khắc từ than, ngay cả nụ cười bên môi kia vẫn sinh động như thật. Hắn quỳ một gối xuống, cầm nhánh cây xanh như ngọc bích nhẹ nhàng cài trên tóc của nàng.

Tóc dài như tro, vừa chạm vào đã gãy vụn. Trong lòng cũng truyền đến tiếng rắc, tựa như có thứ gì đó vụn vỡ. Đôi mắt Minh Triệt đỏ như máu, hắn nghe được giọng nói đang run rẩy của mình: “… Ba trăm năm, ta chỉ từng làm một chuyện ngu xuẩn này thôi.”

Đôi bàn tay vô hình trên không ghì trĩu vai hắn, hắn vùng vẫy ngẩng đầu lên, gân xanh nổi đầy trên trán và cổ. Hắn nhìn chăm chú cây Lôi Kiếp bị gãy thành hai đoạn, dùng sức rút chủy thủ ra khỏi ngực.

“Ngươi cút đi!” Thạch Thanh Phong giận dữ xông tới, đá về phía Minh Triệt một cước.

Máu tươi từ trong miệng Minh Triệt trào ra. Hắn mượn lực của cú đá này ném chủy thủ trong tay ra. Ánh sáng vàng kim lóa mắt hiện lên, bùn đất xung quanh và Tiêu Liên Nhi đồng loạt bị đào xới, văng lên thân cây Lôi Kiếp gãy lìa. Bùn đất xung quanh cuồn cuộn, trong nháy mắt, một phần mộ lớn được hình thành dưới khe sâu.

Minh Triệt làm xong chuyện cuối cùng, không chống cự với áp lực của bí cảnh được nữa. Thân thể hắn nổ tung, bản thể Nguyên Anh thực thụ xông ra khỏi thân thể, bay lên không trung.

“Sư huynh, mặt của hắn! Huynh nhìn mặt hắn kìa! Hắn không phải Ngô Bằng!” Tiêu Minh Y hét lên.

Thạch Thanh Phong lẩm bẩm nói: “Bản thể Nguyên Anh, hóa ra hắn là tu sĩ Nguyên Anh!”

Trên không, hình ảnh Minh Triệt càng lúc càng mờ nhạt, như một ảo ảnh, hắn quay đầu lại, ánh mắt lướt qua phần mộ cao cao, lại nhìn Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y: “Đừng đụng vào mộ của nàng ấy! Bằng không, ta sẽ diệt Nguyên Đạo Tông!”

Âm thanh lạnh như băng vang vọng trên không trung, bóng người trên bầu trời đột nhiên biến mất.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN