Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 58: Sự nghi ngờ của Hàn Tu Văn
Thú Hình Thiên đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh khe núi chật hẹp. Nó nằm trên đất, gầm vang như tiếng sấm rền. Từ trong hốc máu phun ra từng luồng gió tanh màu đen.
“Đi mau! Sư huynh!” Tiêu Minh Y kéo Thạch Thanh Phong lên kiếm Thôn Vân, bay lên đỉnh núi.
Nhìn thấy hai người bay đi, thú Hình Thiên chồm lên, nhảy lên đỉnh núi.
Trận Bát Hoang Âm Dương và trận pháp của Minh Triệt bày ra ngăn cách hơi thở của bọn họ. Cây Lôi Kiếp vừa gãy, trên sườn núi không còn tia sét nữa. Thú Hình Thiên có vẻ rất hài lòng về điều này, ra sức đào đất, chạy loạn, cuối cùng thỏa mãn nằm trên ngủ trên sườn núi.
Thạch Thanh Phong đờ đẫn ngồi xuống, Hư Cốc ở bên cạnh được linh khí bao bọc, giống như quả trứng, không biết lúc đột phá Trúc Cơ thành công, phát hiện Tiêu Liên Nhi chết rồi, hắn sẽ đau khổ nhường nào.
Từng giọt nước mắt rơi xuống
Một bàn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt hắn: “Sư huynh, là kẻ dịch dung* đó hại chết Liên Nhi, huynh đừng buồn.”
(*) Dịch dung: Thay đổi gương mặt.
Đúng! Là kẻ đó! Là nam nhân đã dịch dung lẻn vào bí cảnh đó! Hắn nhớ kĩ mặt của hắn ta, mày dài tới tóc mai, ánh mắt cao ngạo. Trong mắt Thạch Thanh Phong xuất hiện thần thái quyết tâm: “Ta muốn đột phá Trúc Cơ trong bí cảnh! Cho dù lối đi bị hủy, bí cảnh vẫn sẽ dừng lại ba tháng trên đỉnh Thủ Ô ở núi Phượng Dương. Sau khi đột phá Trúc Cơ thành công, tự nhiên sẽ ra khỏi bí cảnh!”
Tiêu Minh Y không muốn đột phá Trúc Cơ dưới ánh mắt gườm gườm của hung thú. Nàng ta nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Sư huynh không hề thiếu Trúc Cơ Đan. Sau khi rời khỏi đây rồi đột phá Trúc Cơ cũng được mà.”
Không, không được! Trong đầu Thạch Thanh Phong thoáng chốc nhớ tới sư tôn Hàn Tu Văn. Ngộ nhỡ… ngộ nhỡ sư tôn muốn hắn tiếp tục rèn giũa tâm trí thì sao? Bây giờ hắn phải đột phá Trúc Cơ. Hắn phải đột phá Trúc Cơ! Hắn muốn đuổi kịp tu vi của kẻ đó! Hắn muốn giết kẻ đó!
“Tiêu sư muội, ngày mai muội ra khỏi bí cảnh đi. Không ai biết được liệu ngày mai con mãnh thú kia có hủy mất lối đi hay không. Muội có tu vi Luyện Khí Sơ kỳ tầng chín, còn cách Hậu kỳ viên mãn để đột phá Trúc Cơ một đoạn rất xa. Lối đi bị hủy, muội nhất định phải Trúc Cơ trong vòng ba tháng mới có thể bình an ra khỏi bí cảnh. Ba tháng quá ngắn. Vì đảm bảo an toàn, tốt nhất muội nên rời khỏi di tích.” Hắn thu lại lưới Yên La, lấy một chiếc nhẫn Hàn Ngọc đưa cho nàng ta, “Muội hãy dùng bùa Ẩn Thân, đừng nghe người kia. Ta nghĩ nếu dùng bùa Ẩn Thân, chỉ cần cách xa một chút thì có thể tránh bị hung thú phát giác. Muội cầm theo cái này lưới Yên La này để phòng thân.”
Phải rời khỏi bí cảnh sớm thế sao? Nàng ta không cam tâm. Nhưng lỡ như ngày mai hung thú phá hủy lối đi, nàng ta không thể đạt tới Luyện Khí viên mãn, đột phá thành công Trúc Cơ trong vòng ba tháng, vậy thì sẽ chết ở chỗ này.
Tiêu Minh Y nhớ tới phần mộ chôn Tiêu Liên Nhi, nhớ tới cành cây xanh chôn cùng nàng, rất không nỡ. Chắc chắn là không thể đào mộ lên để lấy cành cây đó rồi, cho dù giờ không bị Thạch Thanh Phong phát hiện, nhưng sau này chỉ cần hắn nhìn thấy cành cây xanh đó là sẽ biết ngay. Thôi bỏ đi, chôn cùng Tiêu Liên Nhi cũng tốt. Dù sao nàng ta cũng đã chết, sẽ không bao giờ còn cản đường mình được nữa.
Tiêu Minh Y cầm chiếc nhẫn, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, chúc huynh đột phá Trúc Cơ thuận lợi. Muội chờ huynh ở bên ngoài bí cảnh.”
Mang bùa Ẩn Thân lên người, Tiêu Minh Y rời đi, không dám dùng kiếm Thôn Vân mà lặng lẽ nhảy xuống từ vách núi, ra khỏi triền đất đen.
Nàng ta bay vút về phía cổng lớn của vườn hoa, cách xa triền đất đen, thỉnh thoảng tiện tay hái một ít linh thảo và trái cây vào nhẫn chứa đồ. Đến khi ra tới cánh cửa lớn bằng bạch ngọc, nàng ta mới nhẹ nhàng thở phào, đạp lên kiếm Thôn Vân, bay hướng về phía gò núi có màn sáng màu bạc kia.
…
Đỉnh núi Thủ Ô, trưởng lão Nguyên Anh của bảy tông môn tụ họp bên ngoài lối đi, tiếc hận thở dài.
Nếu như không tiến đánh di tích thì tốt biết bao. Mới có mấy ngày, bí cảnh đã trở thành nơi nguy hiểm như vậy. Theo ước tính, các tông môn chỉ có mấy chục đệ tử chạy được ra ngoài. Đêm nay, số đệ tử thoát ra ngoài là nhiều nhất. Mỗi một đệ tử đi ra đều sẽ bị người trong tông môn vây lấy, hỏi thăm tình hình bên trong.
Nguyên Đạo Tông có bốn mươi mấy đệ tử đi ra, ai cũng muốn biết tin tức của những người khác. Lúc Tiêu Minh Y ra khỏi bí cảnh, các đệ tử Nguyên Đạo Tông cùng nhau tiến tới. Làm sao Tiêu Minh Y biết những người khác ở nơi nào, thế nên một mực lắc đầu.
Lúc này, Hàn Tu Văn đi tới. Nhìn khuôn mặt ân cần của chưởng giáo đạo quân, Tiêu Minh Y không kìm được òa khóc: “Con ở cùng một chỗ với Thạch sư huynh và Hư Cốc sư huynh. Hai người bọn họ đều đang đột phá Trúc Cơ trong bí cảnh ạ.”
Thạch Thanh Phong đột phá Trúc Cơ rồi ư? Áp chế hắn hơn bốn năm, nếu còn không đột phá Trúc Cơ thì cũng chẳng ăn nói được. Chỉ đáng tiếc, lần này thời gian tìm bảo vật trong bí cảnh quá ngắn, không biết có thu hoạch được gì không. Bình an là tốt rồi, tương lai điện Bắc Thần sẽ lại có thêm một cao thủ. Hàn Tu Văn nở nụ cười.
Giác Kính chân nhân lớn tiếng hỏi: “Ngươi có nhìn thấy bọn Lưu Nguyên của điện Thiên Quyền không?”
Tiêu Minh Y nhớ tới Tiêu Liên Nhi từng nói Lưu Nguyên và Lãnh Quyền ra tay cướp bảo vật, nhưng bản thân cũng không tận mắt nhìn thấy. Nàng ta lắc đầu: “Dạ không, chắc là Hư Cốc sư huynh có từng gặp họ đấy ạ.”
Muốn tố cáo thì để Hư Cốc nói đi, dù sao cũng không liên quan đến nàng ta.
Đạo Nhân và Đạo Ngọc của điện Dao Quang vội vàng hỏi: “Hư Cốc đang đột phá Trúc Cơ, thế Liên Nhi sư thúc thì sao? Ngươi có nhìn thấy sư thúc không?”
Tiêu Liên Nhi? Tiêu Minh Y muốn cười, nàng hít sâu một hơi nói: “Nàng ta chết rồi.”
“Cái gì?” Đạo Nhân và Đạo Ngọc kinh hãi, sắc mặt thay đổi, “Sư thúc chết như thế nào?”
Nhớ tới cái chết của Tiêu Liên Nhi cùng với sự uy hiếp của người kia, nàng ta rùng mình một cái, nhìn về phía Hàn Tu Văn: “Việc này… Thạch sư huynh cũng biết. Không bằng chờ huynh ấy đột phá Trúc Cơ ra bẩm báo với chưởng giáo đạo quân được không ạ? Tình huống quá phức tạp, nhất thời đệ tử không nói rõ ràng được.”
Chẳng lẽ còn có ẩn tình khác? Hàn Tu Văn đưa nàng ta đến nơi không có ai, cẩn thận hỏi thăm tình huống bên trong, sau đó nói: “Ngươi đi nghỉ ngơi trước đi.”
Tiêu Minh Y vừa đi, Hàn Tu Văn lập tức lấy ra ngọc bài bản mệnh của Dịch Khinh Trần ra, thần thức yếu ớt trên ngọc bài vẫn ẩn hiện. Gã cất ngọc bài đi, thất vọng không thôi: “Hóa ra không phải là nàng ta!”
Từ trong lời kể của Tiêu Minh Y, gã nhớ tới người đàn ông đến từ Ma Môn từng gây náo loạn buổi đấu giá trong thành Thanh Dương nọ, nhớ rằng lúc đó Tiêu Liên Nhi ngồi trong phòng của Thanh Phong. Cái tên đàn ông của Ma Môn đó vào bí cảnh, lại đi chung với Tiêu Liên Nhi, còn đối xử với nàng ta rất tốt. Hai người này nhất định đã sớm quen biết, sớm có cấu kết. Bốn năm trước nha đầu kia mới mười một tuổi, dáng vẻ yếu đuối nhát gan, không ngờ lại qua được mắt gã.
Không, gã nhớ rất rõ lần đầu tiên gặp Tiêu Liên Nhi, nàng trả lời gã, tuổi mụ mười một! Vì sao nàng ta không trả lời rằng năm nay mình mười tuổi mà nhất định phải nói là tuổi mụ mười một?
Một đệ tử Luyện Khí sẽ không có can đảm đi kết bạn với người trong Ma Môn, trừ khi nàng ta chính là Dịch Khinh Trần đã sống cuộc đời hai trăm tuổi. Trong lòng Hàn Tu Văn đã nhận định rằng rất có khả năng Tiêu Liên Nhi là Dịch Khinh Trần, vậy mà không ngờ Tiêu Liên Nhi đã chết, nhưng thần thức của Dịch Khinh Trần vẫn chưa biến mất.
“Ngươi không phải là nàng, vậy rốt cuộc ngươi là ai?” Hàn Tu Văn nhìn về phía Tiêu Minh Y đang ngồi khoanh chân trên sân. Nàng ta mười bốn, hay là mười lăm tuổi rồi ấy nhỉ? Vậy mà đã có tu vi Luyện Khí tầng chín rồi. Tư chất của nàng ta vượt trội như thế, không lẽ nàng ta mới là Dịch Khinh Trần?
Không, Dịch Khinh Trần không có tâm cơ như thế.
Không không, Dịch Khinh Trần có! Nếu như không có tâm cơ, làm sao nàng ta có thể giấu được một món dị bảo mà ngay cả gã cũng không biết, nhờ vậy mà sau khi tự nổ nguyên thần, mới bảo vệ được hồn phách mà trốn thoát?
Trong lòng Hàn Tu Văn cực kỳ rối bời. Ánh mắt đột nhiên lại nhìn sang những nữ đệ tử của những tông môn khác. Sao Minh Hương phái lại có nhiều nữ đệ tử xấp xỉ mười tuổi như thế chứ? Liệu Dịch Khinh Trần có thể là một trong những người đó hay không? Lúc tu vi không cao, có lẽ nàng ta sẽ sợ trở về Nguyên Đạo Tông. Nàng ta sẽ hướng tới các tông môn khác. Với hiểu biết của nàng ta, muốn thi vào tông môn khác cũng không khó. Người nào mới là nàng ta đây? Là ai?
“Hàn chưởng giáo! Tu Văn đạo quân!”
Viêm Chân đạo quân gọi liên tục hai tiếng, Hàn Tu Văn dường như không nghe thấy. Ánh mắt gã dáo dác nhìn về đám đệ tử kỳ Luyện Khí vừa chạy thoát ra ở trên sân, Viêm Chân đạo quân thở dài, lấy từ trong nhẫn chứa đồ ra một cái túi thơm.
Hơi lạnh của hương hoa tản ra, thần trí Hàn Tu Văn tỉnh táo lại, gã nhìn thấy ánh mắt ân cần của Viêm Chân đạo quân thì thở dài, cúi đầu hành lễ: “Hổ thẹn. Ta vẫn quá trẻ tuổi, lo lắng cho tiểu đồ đệ đột phá Trúc Cơ trong bí cảnh, nhất thời hoảng hốt.”
Viêm Chân đạo quân thuận tay đưa túi thơm đưa cho gã: “Bên trong chứa mấy cánh hoa sen ngọc Cửu Nhụy, hương hoa có tác dụng an thần, suy nghĩ sáng suốt, tặng cho Hàn chưởng giáo. Vào bí cảnh đều là đệ tử triển vọng của tông môn, không lo lắng sao được?”
Hàn Tu Văn cảm ơn một tiếng, cất túi thơm vào trong ngực, ngửi hương hoa, đầu óc tỉnh táo hơn.
Cho dù Dịch Khinh Trần còn sống trở về, nàng ta cũng sẽ không có chứng cứ, sẽ không ai tin lời tố cáo của nàng ta cả. Đúng, trở về thì sao nào? Gã thay đổi nét mặt, tấm ngọc bài bản mệnh bị gã bóp vụn, vung xuống khắp đỉnh Thiên Khung.
Ngàn Hoa Nhập Mộng, không phải người trong Ma Môn thì không thể giải được, nàng ta mất tích hơn bốn mươi năm, chắc chắn là bị Ma Môn mê hoặc tâm trí, sa vào cảnh tượng ảo của Ma Môn nên mới đứng ra nói phu quân của mình giết mình… Gánh nặng suốt mười năm qua trong lòng Hàn Tu Văn coi như được xóa bỏ. Gã rất cảm tạ sự xuất hiện của kẻ trong Ma Môn tại hội đấu giá ở thành Thanh Dương đó, nếu không phải kẻ đó sử dụng Ngàn Hoa Nhập Mộng, sao gã có thể nghĩ tới điều này chứ?
Gã khôi phục lại vẻ ung dung tao nhã, cùng trưởng lão Nguyên Anh của ba tông bốn môn bàn bạc về tình hình bên trong bí cảnh.
Lời kể của Tiêu Minh Y khiến cho các trưởng lão có được một cái nhìn mới mẻ về hung thú. Bảy vị trưởng lão Nguyên Anh cùng thống nhất đưa ra quyết định.
Sau nửa canh giờ, các tông môn chọn ra bảy đệ tử Luyện Khí, mang theo hạc truyền âm, một lần nữa vượt qua lối đi tiến vào bí cảnh.
Bảy người đứng vững trước cửa lối đi, mấy trăm con hạc giấy được thả ra. Âm thanh của trưởng lão các tông môn ung dung truyền khắp bí cảnh: “Hung thú đã quay về di tích, trước khi trời sáng mới được ra ngoài. Các đệ tử trong môn nhanh chóng rời khỏi bí cảnh, nếu không cách nào thoát thân thì hãy tìm chỗ đột phá Trúc Cơ. Trong vòng ba tháng, nếu đột phá Trúc Cơ thành công trước khi bí cảnh biến mất, tự nhiên sẽ rời khỏi bí cảnh an toàn.”
Nghe được thanh âm của chưởng giáo chưởng môn nhà mình, hào quang của pháp bảo lấp lóe sáng lên trong rừng rậm, các đệ tử thi nhau rời khỏi chỗ ẩn thân, chạy điên cuồng về phía cửa lối đi.
Lãnh Quyền vẫn cứ cười ngớ ngẩn, được đại đệ tử Phong Trảm của Kiếm Tông đỡ lấy, chạy vội tới cửa lối đi.
Vừa mới buông tay, Lãnh Quyền lại muốn quay người chạy về phía rừng rậm. Phong Trảm vội vàng túm chặt cánh tay của gã ta, xông đến trước mặt bảy vị đệ tử, hô to: “Ai là người của Nguyên Đạo Tông? Lãnh sư đệ đã bị dọa đến ngớ ngẩn mất rồi! May là ta còn nhận ra hắn, dẫn hắn theo, nếu không đã làm mồi cho thú dữ rồi.”
Trùng hợp người của Nguyên Đạo Tông tiến vào bí cảnh chính là Dư Quang của điện Bắc Thần, hắn nhận ra Lãnh Quyền. Nhớ lại năm xưa Lãnh Quyền dùng kiếm Vong Tước mạnh mẽ chém gãy Ưng Trượng của mình, vậy mà bây giờ lại có bộ dạng ngu đần này, mọi hận thù trước kia đã sớm tan thành mây khói. Hắn nói cảm ơn, đỡ lấy Lãnh Quyền rồi nhanh chóng rời khỏi lối đi.
Gần đến lúc trời sáng, không còn đệ tử nào đến trước lối đi nữa. Tiếng gầm của thú Hình Thiên vang lên bên trong di tích. Nó lại ra khỏi Vườn hoa Thiên Thần lần nữa, chuẩn bị kiếm ăn.
Tên đệ tử cuối cùng đã bày ra ảo trận trước khi rời khỏi lối đi, gò núi biến mất, nơi này biến thành một mảnh đất bằng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!