Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 7: Thiếu niên thiên tài
“Liên Nhi! Còn đờ ra đó làm gì? Xuống xe đi!” Tiêu Minh Y nhìn nàng đầy khinh miệt, trong lòng thầm nghĩ, quả nhiên là thứ quê mùa trần tục, nhìn thấy khí thế của Tông môn đã sợ hết hồn rồi. Chờ đến khi vào trong Tông môn, nhìn các kiểu thủ đoạn của Tiên gia thì không biết còn sợ hãi đến mức nào nữa. Nghĩ tới đây, nàng ta bất giác giở giọng quở trách, “Thu cái vẻ mặt ngu xuẩn chưa trải sự đời của ngươi lại đi. Ngươi dám để cho bản tiểu thư bị mất thể diện với người ngoài, thì ta sẽ đuổi ngươi về thẳng Tiêu gia trang đấy!”
“Nô tỳ biết rồi ạ!” Tiêu Liên Nhi cố gắng kiềm chế tâm trạng kích động của mình, cúi đầu rũ mắt theo Tiêu Minh Y xuống xe.
Nơi kiểm tra đệ tử nhập môn nằm ở Ngoại Sơn Môn cả trăm trượng. Đó là một quảng trường đá xanh rất rộng lớn. Tất cả những người đi xe ngựa tới đây đều phải dừng lại ở đó rồi đi bộ vào trong.
Tiêu Minh Y đưa Tiêu Liên Nhi xuống xe, dẫn nàng đi vào.
Bên rìa quảng trường đá xanh có dựng một bức bình phong trong suốt. Chỉ vừa đặt chân vào tới quảng trường, một nguồn sức mạnh dịu nhẹ đã ập về phía Tiêu Liên Nhi. Tiêu Liên Nhi đã sớm biết đến sự tồn tại của bức bình phong này. Nàng không muốn bị kẻ khác nhận ra sơ hở, lại không muốn phải ngã chổng vó làm trò cười cho thiên hạ. Vì thế, nàng thử thò mũi chân ra, cơ thể lung lay một thoáng rồi đứng vững.
Bên cạnh trùng hợp có một người đeo túi hành trang cắm đầu cắm cổ lao vào, bị bắn ngược thẳng ra ngoài, ngã ngồi xuống đất khiến xung quanh vang lên những tiếng cười nhạo ầm ĩ.
“Không có tư chất tu tiên mà còn dám bước chân vào lãnh địa của Tiên gia à!”
“Không biết tự lượng sức mình!”
“Đúng là cái đồ chưa trải sự đời! Tưởng rằng ai cũng có thể tùy tiện bước vào được hả? Hay hắn cho rằng đây là vườn hoa nhà hắn, muốn đi thế nào cũng được?”
Những người dựa vào thực lực của bản thân để đến đây khảo sát vô cùng coi thường những gia tộc tu tiên ở lân cận núi Thanh Mục, vì họ không chỉ tranh giành suất vào làm đệ tử với người khác, mà còn được mang theo cả người hầu để hầu hạ. So sánh hai bên với nhau, đương nhiên sẽ nảy sinh ra sự đố kỵ và bất bình. Lúc này, nhìn thấy có người hầu đi cùng gia tộc tu tiên đó bị mất mặt, nên họ thỏa sức mà ném ra đủ lời châm chọc chế giễu.
“Tiểu thư!” Tiêu Liên Nhi gọi Tiêu Minh Y một tiếng đầy vẻ tội nghiệp, ấm ức.
“Đặt ngọc bài lên kết giới là có thể vào được. Thông minh chút đi!” Tiêu Minh Y không muốn bị người ta chế nhạo, lặng lẽ đưa ngọc bài chứng minh thân phận của Tiêu gia trang cho Tiêu Liên Nhi.
“Theo sát ta!” Nói xong Tiêu Minh Y bèn dẫn đầu đi trước. Khi quay lại nhìn, nàng ta thấy Tiêu Liên Nhi đã ôm túi hành trang, cúi đầu vào quảng trường theo mà không khiến bất cứ kẻ nào chú ý tới rồi. Nha đầu này coi như cũng khá thông minh. Tiêu Minh Y hài lòng, khẽ mím môi, cất ngọc bài đi.
Chính giữa quảng trường có một đám sương mù màu trắng hình bầu dục, ngưng tụ ở đó không tan.
Các đệ tử Nguyên Đạo Tông đứng duy trì trật tự nơi này, cho những người tới dự thi lần lượt đi vào trong màn sương mù kia.
Tiêu Liên Nhi biết, đây là đề thi đầu tiên: huyễn trận. Chỉ những người bước ra được khỏi huyễn trận này mới có thể đến được tấm bia đá đo lường ở quảng trường để tiến thành đề thi thứ hai: Kiểm tra tu vi và tư chất.
Tiêu Minh Y không cần kiểm tra, chỉ cần giơ ngọc bài Tiêu gia trang ra là đã được đệ tử dẫn tới tới tấm bia đá đo lường đó rồi.
Tấm bia đá đo lường hình chữ nhật, cao chừng hơn một trượng, chất đá màu xám xịt, bên trên có khảm chín đường viền đen sáng rực. Khi chân khí vỗ vào trên tấm bia đá, bia đá đo lường sẽ phát ra các tia sáng khác nhau.
Truyền thuyết kể rằng, khi mà trời đất còn chưa phân định rạch ròi, càn khôn hòa thành một thể, không có trăng sao, không có ngày đêm, không có lạnh hay nóng, tất cả đều vô cùng hỗn độn. Thế nhưng, trong sự hỗn độn đó lại tự nhiên sinh ra một nguyên khí rất tinh khiết. Rất lâu rất lâu về sau, nó đã phân tách mớ hỗn độn kia làm hai, hình thành nên trời đất, càn khôn. Sau đó, nó lại tiếp tục sinh ra vật chất Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Ngũ hành có tương sinh tương khắc, thúc đẩy sinh ra linh khí ngũ hành. Trời đất cũng từ đó mà phát triển tuần hoàn, sinh sôi không ngừng nghỉ.
Trong hàng ngàn hàng vạn chúng sinh, sau khi luyện thành công pháp, chỉ có một số người có thể dẫn dắt linh khí ngũ hành phiêu du trong trời đất chảy vào trong cơ thể mình. Số người này được coi là có tư chất tu tiên.
Trong cơ thể con người có mười hai kinh mạch liên kết toàn thân. Khi linh khí được hút vào trong cơ thể, nó sẽ xuôi theo mười hai kinh mạch này để dàn thành một vòng tuần hoàn Đại chu thiên*, số linh khí kia sẽ có thể biến thành chân khí giữ lại trong đan điền của mọi người. Luyện ra được chân khí cũng chứng tỏ đã tiến được vào kỳ Luyện Khí.
(*) Đại chu thiên là thuật ngữ chuyên dụng mà đạo gia cổ đại hay dùng, ý chỉ Trái đất quay quanh Mặt trời đúng một vòng.
Lúc này, thân thể được chân khí gột rửa liên tục, tạp chất sẽ dần dần được bài trừ, sinh ra cảm giác thay da đổi thịt. Nếu không ngừng tu luyện, chân khí sẽ từ từ gia tăng, dần dần tích đầy đan điền. Khi chân khí trong đan điền tràn đầy, nó giống như một lọ nước đã đầy, không thể tăng thêm chân khí vào nữa, thì đó chính là lúc người ta đạt được tới cảnh giới viên mãn của tầng thứ chín kỳ Luyện Khí.
Bấy giờ, nếu muốn làm đan điền dung nạp được nhiều chân khí hơn, thì sẽ phải đả thông tám dòng kỳ mạch trong cơ thể, để chân khí từ khí hóa thành dịch.
Giống như đất đai không thể không có dòng nước thấm nhuần, chân khí như dịch thể chảy xuyên qua tám dòng kỳ mạch. Kể từ đây, cơ thể con người trở nên dồi dào sức sống, nối liền với sinh khí của trời đất, đó, có nghĩa là đã đột phá kỳ Trúc Cơ thành công.
Sau khi bước vào kỳ Trúc Cơ, người ta mới chính thức trở thành một tu sĩ thực thụ, tuổi thọ tăng lên một trăm năm mươi tuổi, bắt đầu bước chân vào con đường tu tiên dài đằng đẵng.
Muốn đả thông được tám dòng kỳ mạch thì cần có một lượng chân khí cực lớn tác động liền mạch. Khi không đủ chân khí, có thể dùng Trúc Cơ Đan quý hiếm để hỗ trợ. Có rất nhiều người, hoặc là không có đan dược, hoặc là sau khi có được đan dược rồi lại không thể tác động liền mạch để đả thông kỳ mạch. Nếu vậy, họ chỉ có thể dừng lại ở kỳ Trúc Cơ, thở dài nhìn con đường tu tiên mù mịt kia, chờ đến khi hết tuổi thọ rồi qua đời mà thôi.
Còn chuyện sau kỳ Trúc Cơ thì để sau hẵng nói.
Người mà mười hai kinh mạch bị tắc nghén như Tiêu Liên Nhi, hoặc thể chất khác thường, không lĩnh ngộ được công pháp, không thể dẫn linh khí vào cơ thể, thì đều không thể tu luyện được.
Có thể dẫn được khí nhập thể, nhưng lại không thể hoàn thành được một vòng tuần hoàn Đại chu thiên, không luyện được ra chân khí thì ở trong thế giới phàm trần, chẳng qua cũng chỉ là người có sức khỏe xuất chúng hơn người bình thường khác mà thôi.
Thể chất khác biệt thì linh khí ngũ hành có thể dẫn được vào trong cơ thể cũng khác biệt, màu sắc chân khí mà họ tu luyện ra lại càng khác biệt.
Người có thể chất thuộc tính Kim tu luyện ra chân khí thường có màu vàng kim, tư chất tốt nhất thì sẽ tu luyện ra ánh sáng màu bạc.
Thuộc tính Mộc là màu xanh lục, tốt nhất là màu xanh đen.
Thuộc tính Thủy là màu xanh lam, tuyệt hảo nhất chính là màu trắng.
Thuộc tính Hỏa thường là màu đỏ, nếu phát ra ánh sáng tím thì hẳn là thể chất Hỏa tối ưu.
Chân khí của thuộc tính Thổ là màu nâu, người có thể chất cao cấp nhất sẽ là màu vàng chanh.
Phía trước hàng người, có người đánh chân khí vào. Tấm bia đo lường lập tức sáng lên, chỗ viền đen thứ ba của bia đá phát ra một tia sáng màu nâu, một tia sáng màu vàng kim.
“Thể chất Thổ Kim, Luyện Khí tầng thứ ba. Sang bên cạnh chờ đến đợt thi thứ ba đi.”
Tông Chá năm nay đã tám mươi tuổi, vì tư chất có hạn nên bảy mươi tuổi ông mới ở kỳ Trúc Cơ.
Ông ta tự biết mình không có cơ duyên, tu vi không thể nào tăng tiến được, dù có ở lại trong Trung Sơn Môn thì cũng sẽ chỉ bị người ta khinh thường mà thôi. Vì thế, ông ta dứt khoát xin ra Ngoại Sơn Môn làm việc, chịu trách nhiệm quản lý đệ tử kỳ Luyện Khí, dựa vào việc quản lý sự vụ trong Tông môn để kiếm chút linh thạch, đan dược.
Ông ta phụ trách việc kiểm tra đệ tử nhập môn đã mười năm rồi, không đếm được có bao nhiêu đệ tử tư chất bình thường như thế này, nên gương mặt ông ta đã sớm không còn cảm xúc gì nữa.
Qua được cửa kiểm tra số hai, trên mặt những người tham gia đo lường đều rất vui vẻ, bước sang bên cạnh im lặng chờ đợi.
Tiêu Minh Y nhỏ giọng giải thích cho Tiêu Liên Nhi nghe: “Nhìn thấy chưa? Luyện Khí được mấy tầng thì tấm bia kia sẽ sáng lên từng ấy vạch đen. Càng lên trên, chứng tỏ tu vi càng cao. Thể chất Thủy Mộc của ta đều là hai loại thể chất tốt nhất.”
Chân khí tính Mộc màu xanh đen và chân khí tính Thủy màu trắng, đúng là hai loại tư chất tốt nhất. Đương nhiên Tiêu Liên Nhi hiểu rõ nhưng lại không thể không giả giờ tỏ vẻ hiếu kỳ, nịnh bợ nói: “Tiểu thư lợi hại quá!”
Nàng nhớ lại kiếp trước khi mình mới tới Nguyên Đạo Tông đo lường, lúc đó nàng cũng mười tuổi, chân khí tuôn trào, tia sáng màu tím trên đá đo lường thậm chí còn vượt lên trên cả chín vạch đen kia, lao thẳng lên trời. Mười tuổi đã đạt kỳ Luyện Khí tầng thứ chín cấp viên mãn, còn là thuộc tính Hỏa tinh khiết tuyệt hảo nhất. Kết quả đo lường của nàng làm kinh động cả nội môn, được sư tôn cũng mang thể chất thuộc tính Hỏa nhận thẳng vào làm đệ tử cuối cùng của người.
Kiếp này, thuộc tính của nàng sẽ là gì nhỉ? Tiêu Liên Nhi có thể cảm nhận được linh khí ngũ hành bay trong không khí, nhưng không biết sau khi đả thông được kinh mạch rồi, nàng có thể hấp thụ được loại linh khí nào vào trong cơ thể.
Ngay khi nàng đang mải suy nghĩ liên miên, trước mắt chợt sáng rực lên. Vạch đen thứ chín trên đỉnh tấm bia đá đo lường tỏa ra một tia sáng màu tím rất bắt mắt.
Ồ! Luyện Khí tầng thứ chín! Còn là thể chất hệ Hỏa tuyệt hảo nhất!
Mọi người đến tham gia đo lường đều chưa quá mười lăm tuổi. Ở lứa tuổi này có thể đạt tới Luyện Khí tầng thứ chín, có nghĩa là rất có khả năng sẽ có thể đạt tới Trúc Cơ trước năm hai mươi tuổi. Mọi người đều biết Tu Văn đạo quân, chưởng giáo đương nhiệm của Nguyên Đạo Tông đã tới Trúc Cơ ở tuổi hai mươi, mất thêm mười năm nữa đã kết đan rồi, là thiên tài có thể đếm được trên đầu ngón tay của đại lục Thương Lan. Lẽ nào cậu thiếu niên này sẽ vào kỳ Trúc Cơ còn sớm hơn cả chưởng giáo đạo quân ư? Mọi người ở quảng trường đều không khỏi trầm trồ kinh ngạc.
Tất cả mọi ánh mắt đều tập trung về phía cậu thiếu niên đang đứng trước tấm bia đá.
Cậu thiếu niên đang ở tuổi phát triển, vóc dáng hao gầy, mặt mũi thanh tú. Tóc của hắn búi thành búi tóc đạo sĩ rất gọn gàng cẩn thận trên đỉnh đầu, gài thêm một cây trâm ngọc trắng.
Hắn mặc một chiếc áo đạo sĩ bằng gấm màu lam nhạt có thêu hoa văn chìm ở vạt phải, hông thắt một dải lụa cùng màu, trên dải lụa có dắt một cây tiêu ngọc màu xanh biếc. Sắc mặt hắn rất bình tĩnh, như thể hoàn toàn không hề để ý thấy những tiếng trầm trồ vang lên xung quanh là dành cho mình.
Tông Chá đứng bật dậy khỏi ghế, kích động la lên: “Luyện Khí tầng thứ chín, thể chất hệ Hỏa tuyệt hảo nhất! Sư đệ tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Ta tên là Thạch Thanh Phong, năm nay mười bốn tuổi.” Nghe thấy sư thúc phụ trách đo lường gọi thẳng mình là sư đệ, thiếu niên nở nụ cười nhẹ tênh, ngỡ như một bông ngọc lan xinh đẹp bung nở.
Mới mười bốn tuổi thôi à! Tông Chá phấn khích xoa tay. Không ngờ năm nay mình lại có thể đo lường ra một thiên tài.
Nếu được vị trưởng lão hoặc chân nhân nào nhìn trúng thu làm đệ tử chân truyền, biết đâu lại cao hứng thưởng cho mình vài viên đan dược cao cấp ấy chứ. Chưa biết chừng tu vi của ông ta cũng có thể đột phá rào cản, tiến vào Trúc Đan Trung kỳ thì sao.
Tông Chá cũng không còn tâm trạng nào mà kiểm tra những người còn lại nữa, trong lòng chỉ ngong ngóng muốn đưa cậu thiếu niên này vào nội viện để tranh công mà thôi: “Sư đệ không cần phải khảo hạch nữa đâu, đích thân ta sẽ đưa đệ vào Trung Sơn Môn.”
Vào thẳng Trung Sơn Môn cũng có nghĩa là có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn. Nếu tương lai có thể kết đan hoặc được vị chân nhân hay trưởng lão của viện nào đó nhận làm đồ đệ, thì có thể sẽ được bước thẳng vào Nội Sơn Môn, trở thành đệ tử được coi trọng nhất trong Tông môn.
Đẳng cấp ở Nguyên Đạo Tông được phân định rất rõ ràng. Mỗi một cấp, điều kiện tu luyện và các tài nguyên được cung cấp ở trong Tông môn cũng sẽ khác nhau một trời một vực. Có thể trực tiếp trở thành đệ tử nội môn, tốc độ tu luyện sẽ càng cách biệt xa hơn với đệ tử ngoại môn. Những người đến đo lường ở quảng trường đều hâm mộ đến đỏ cả mắt.
Thạch Thanh Phong thoáng chần chừ, sau đó lễ phép hành lễ với Tông Chá, nói: “Đa tạ sư thúc đã đánh giá cao. Nếu Tông môn đã quy định muốn nhập môn phải thông qua ba cửa kiểm tra, thì đương nhiên Thanh Phong phải tuân thủ đúng, không dám trái lệ. Giờ đã qua cửa kiểm tra thứ hai rồi, hy vọng sư thúc có thể cho ta thi nốt cửa cuối cùng.”
Thạch Thanh Phong vừa nói xong những lời này, mọi người đều chợt cảm thấy rất có cảm tình với hắn.
Với tu vi và tư chất của hắn thì hoàn toàn có thể không cần kiểm tra nữa, nhưng hắn vẫn kiên quyết muốn giống mọi người.
Tông Chá sững sờ, mặt cười tươi rói, làn da nhăn nheo khô quắt cũng hiện lên những nếp nhăn sâu hoắm: “Thạch sư đệ không kiêu ngạo, không vội vàng lại lễ phép thế này, quả là anh hùng xuất thiếu niên! Mời đứng sang bên cạnh chờ một chút.”
Nói rồi ông ta lại quay sang la lên: “Những người chưa tiến hành kiểm tra tranh thủ thời gian đi!”
Đoàn người xếp hàng lần lượt bước lên đo lường, tu vi cao nhất không quá Luyện Khí tầng năm. Tiêu Liên Nhi không cần phải kiểm tra, ngoan ngoãn đi theo sau Tiêu Minh Y.
Đợt kiểm tra thứ ba phải đủ một trăm người, phân từng nhóm để tiến hành. Những người đã kiểm nghiệm tư chất xong đều đứng chờ bên cạnh.
Tiêu Minh Y kiểm tra xong, không nghĩ ngợi gì kéo Tiêu Liên Nhi chạy về phía Thạch Thanh Phong.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!