Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 8: Tu tiên cũng cần phải ăn cơm
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
148


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 8: Tu tiên cũng cần phải ăn cơm


Translator: Nguyetmai

Lúc này, Thạch Thanh Phong đã biến thành một giọt nước đường thơm ngọt. Mọi người kiểm tra xong đều quây quanh, muốn lôi kéo làm quen với hắn. Dù sao, có được mối quan hệ thì sau này chuyện gì cũng dễ dàng.

Nguyên Đạo Tông có hàng vạn đệ tử ngoại môn, mấy ai có thể gây dựng quan hệ được với đệ tử nội môn cơ chứ? Ít nhất lôi kéo làm quen được với Thạch Thanh Phong, sau này có bị bắt nạt, lôi tấm chiêu bài Thạch Thanh Phong này ra, ít nhiều gì cũng sẽ khiến người ta kiêng dè.

Tiêu Liên Nhi liếc nhìn Tiêu Minh Y, thầm nghĩ, tuy đại tiểu thư có kiêu ngạo thật, nhưng cũng không hề ngu ngốc.

Khó khăn lắm Tiêu Minh Y mới chen được vào trong đám người. Nàng ta thở hổn hển, ngẩng đầu nhìn Thạch Thanh Phong, cười ngọt ngào: “Thạch ca ca, huynh lợi hại thật đấy! Thể chất của muội là thuộc tính Thủy Mộc, mười tuổi rồi mà mới Luyện Khí tầng ba. Huynh có thể chỉ bảo cho muội được không?”

Thạch Thanh Phong đang mỉm cười hàn huyên cùng những người tới làm quen, đột nhiên nghe thấy một giọng nói non nớt mềm mại gọi mình là ca ca. Hắn cúi đầu xuống nhìn, là một tiểu cô nương trắng trẻo như cục bột, mặc một chiếc váy đỏ rực, đôi mắt long lanh kia nhìn đáng yêu không tả nổi. Hắn bất giác nhẹ giọng nói với nàng ta: “Trong Tông môn có cả vạn đệ tử, sư huynh không phải là người giỏi nhất đâu. Thể chất của ta và muội khác nhau, công pháp tu luyện cũng khác nhau, làm sao sư huynh chỉ bảo cho muội được chứ?”

Tiêu Minh Y hơi mếu máo: “Trong lòng của Minh Y, Thạch ca ca cực kỳ cực kỳ lợi hại luôn ấy! Công pháp khác nhau, nhưng huynh cũng có thể chỉ bảo cho muội một chút bí quyết tu luyện mà!”

Dáng vẻ tủi thân yếu ớt này khiến lòng Thạch Thanh Phong mềm nhũn cả ra: “Sau này nếu sư huynh có thời gian, nhất định sẽ cùng thảo luận với sư muội.”

Tiêu Minh Y kinh ngạc, vui mừng nhìn hắn, cười tít mắt nói: “Muội tên là Tiêu Minh Y, sau này ca ca không được quên muội đâu đấy.”

Thạch Thanh Phong mỉm cười gật đầu: “Một tiểu sư muội đáng yêu như thế này, sư huynh sẽ không quên đâu.”

Hắn ngẩng đầu, nhìn thấy Tiêu Liên Nhi đi theo Tiêu Minh Y, bèn thuận miệng hỏi một câu: “Tu vi của vị tiểu sư muội này thế nào?”

Không chờ Tiêu Liên Nhi kịp nói gì, Tiêu Minh Y đã nhanh miệng đáp ngay: “Kinh mạch của muội ấy bị chặn cứng không thể tu luyện được, là nha hoàn tới đây để hầu hạ muội thôi.”

Ồ, thì ra là gia tộc tu tiên lân cận núi Thanh Mục đưa tới để làm đệ tử tạp dịch à? Đã không thể tu luyện, thì những đệ tử tạp dịch bình thường trong Tông môn cũng vẫn có địa vị cao hơn nàng ta. Trên mặt Thạch Thanh Phong thoáng hiện lên vẻ thương hại. Thấy Tiêu Liên Nhi sắp vùi cả đầu vào trong túi hành trang, giọng điệu của hắn càng dịu dàng hơn: “Dùng thân thể phàm trần vào Tông môn, ăn nhiều gạo tiên, rau tiên, hít thở thật nhiều linh khí gột rửa toàn thân, cũng có thể cường thân kiện thể, gia tăng tuổi thọ đấy.”

Thiếu niên này có tư chất đáng kinh ngạc, toát lên phong thái công tử dịu dàng như ngọc. Chiếc áo gấm màu lam nhạt trên người hắn, cùng với chiếc tiêu ngọc bích nơi thắt lưng kia đều khiến Tiêu Liên Nhi vô thức nghĩ đến Hàn Tu Văn, nên từ đáy lòng nàng bỗng sinh ra cảm giác bài xích với hắn. Nàng như không hề nghe thấy, chẳng nói một lời, vẫn cúi đầu rụt cổ ôm chặt túi hành trang như một tiểu nha đầu nhà quê mới tới.

Mấy người vây quanh Thạch Thanh Phong lấy lòng hắn nhìn thấy nàng như vậy thì không kìm được lên tiếng trách mắng: “Không biết phép tắc gì cả! Không nghe thấy sư huynh đang nói chuyện với ngươi à?”

“Đúng thế, đến một câu cảm ơn mà cũng không biết đường nói.”

“Đưa theo một nha đầu quê mùa thế này tới làm gì vậy không biết!”

Tiêu Minh Y chợt cảm thấy rất mất mặt, lại không muốn để lại ấn tượng xấu trước mặt Thạch Thanh Phong, nên vội vàng nói: “Liên Nhi là cô nhi, bằng tuổi muội. Từ nhỏ muội ấy đã hầu hạ muội rồi. Nếu không đưa muội ấy vào Tông môn, muội sợ trong nhà sẽ có người ức hiếp muội ấy.”

Nàng ta chắn trước mặt nha hoàn nhỏ mà mình mang tới, môi mím thật chặt, khuôn mặt nhíu lại như cái bánh bao nhỏ. Nhìn dáng vẻ của nàng ta, mọi người đều thấy trong lòng mềm nhũn, đồng loạt xin lỗi Tiêu Minh Y: “Tiêu sư muội lương thiện thương người, chúng ta vốn không nên so đo với người phàm tục mới phải.”

Thạch Thanh Phong lại dặn dò Tiêu Liên Nhi: “Sư muội chăm sóc quan tâm đến muội như thế này cũng là cơ duyên của muội. Tông môn là vùng đất giàu linh khí, dẫu sao cũng sẽ rất khác với chốn phàm tục. Muội cố gắng hầu hạ tận tâm, sau này ắt sẽ có vận may của riêng mình.”

Khuyên bảo ân cần, ôn hòa lễ độ, nhưng Tiêu Liên Nhi càng nghe lại càng bùng lửa giận. Nếu nàng vẫn còn tu vi ở kỳ Nguyên Anh, chắc chắn nàng sẽ túm lấy thằng nhãi này đè xuống đất, sau đó ra sức mà đánh, vừa đánh vừa chửi: “Này thì nhã nhặn lịch thiệp này! Này thì lễ độ dịu dàng này!”

Sướng biết bao nhiêu cơ chứ!

Nhưng giờ thì nàng chỉ có thể ảo tưởng mà thôi… Nàng chậm rãi lên tiếng nói: “Nhờ lời chúc phúc của công tử, nhất định Liên Nhi sẽ trân trọng cơ duyên này, tận tâm hầu hạ tiểu thư.”

Chẳng biết vì sao, Thạch Thanh Phong lại nghe ra sự châm chọc và lạnh lùng từ lời nói của nàng. Hình như cô bé này rất không thích hắn thì phải! Hắn chăm chú nhìn kỹ lại, thì Tiêu Liên Nhi vẫn ôm túi hành trang, cúi thấp đầu như trước. Thạch Thanh Phong thầm nghĩ, chắc chắn là cảm giác của hắn sai rồi. Một cô bé gầy gò nhút nhát như vậy sao có thể châm chọc mình được chứ?

Cứu vãn được thể diện, lại được mọi người khen ngợi, trong lòng Tiêu Minh Y rất thỏa mãn: “Thạch ca ca, muội đi Tông môn báo danh trước đây. Huynh nhớ tới ngoại môn thăm muội nhé.”

Nhận được câu trả lời chắc chắn của Thạch Thanh Phong, nàng ta nhanh chóng kéo Tiêu Liên Nhi quay người rời đi.

Tiêu Minh Y cầm ngọc bài của Tiêu gia trang đến thẳng bàn đăng ký, trở thành đệ tử ngoại môn. Nàng ta lĩnh túi chứa đồ có ngọc bài thân phận, quần áo này nọ, rồi được đệ tử đón tiếp đưa vào nơi ở của Ngoại Sơn Môn.

Đỉnh Thiên Khung chiếm vài trăm dặm, giữa Tiền Sơn Môn và Ngoại Sơn Môn là những nhà viện được xây chi chít, dày đặc.

Tông môn cung cấp điều kiện tu luyện cực kỳ tốt.

Tuy đệ tử rất nhiều, nhưng mỗi người đều có thể được phân một tiểu viện tứ hợp riêng biệt.

Tiểu viện còn được thiết lập trận pháp phòng ngự riêng, để tránh cho các đệ tự bị ngoại cảnh tác động trong lúc tu luyện.

Vào tiểu viện, Tiêu Minh Y chọn ở trong phòng chính. Nàng ta ngả lưng xuống giường, phân phó Tiêu Liên Nhi: “Sáng sớm đã phải dậy, mệt chết ta mất thôi. Ta ngủ một lát, ngươi đi tới nhà ăn mua cơm đi, nhân tiện nghe ngóng chút tin tức xem thế nào.”

Trong túi chứa đồ của đệ tử mới nhập môn có ngọc bài thân phận. Trên ngọc bài đó có một trăm điểm cống hiến, còn có một miếng linh thạch hạ phẩm, một lọ mười viên Dưỡng Khí Đan hạ phẩm cấp một, một quyển “Giải nghĩa ngũ hành dưỡng khí”.

Tiêu Liên Nhi là đệ tử tạp dịch, không có linh thạch và Dưỡng Khí Đan. Trên ngọc bài của nàng chỉ có một trăm điểm cống hiến. Túi chứa đồ và ngọc bài đều cần phải dùng chân khí để tra xét, nàng chỉ có thể đựng đồ chứ không dùng được. Tiêu Minh Y cũng vui vẻ cuỗm luôn cả túi chứa đồ của nàng.

Mỗi ngày Tông môn cung cấp hai bữa cơm rau, chỉ cần tốn hai điểm cống hiến là có thể mua được một phần cơm ăn no ăn ngon rồi. Nếu muốn gọi món thịt linh thú hoặc yêu thú, thì phải tốn mười điểm cống hiến.

Muốn mượn công pháp trong Tàng Thư Lâu về để đọc, hay đổi các đồ thiết yếu cho tu luyện cũng đều cần phải tốn điểm cống hiến và linh thạch. Một trăm điểm cống hiến và một miếng linh thạch vốn dĩ không đủ để dùng. Thế nên, một tháng sau, đệ tử sẽ cần phải tiếp nhận nhiệm vụ Tông môn để kiếm điểm cống hiến hoặc linh thạch, những kẻ không có gia cảnh giàu có hay lười biếng thì chỉ có thể để bụng đói thôi.

Xem dáng vẻ của Tiêu Minh Y thế này, hẳn là muốn tiêu hết điểm cống hiến của nàng trước. Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, nếu muốn có được linh thảo thuộc tính Hỏa, chắc mình phải nghĩ biện pháp khác rồi.

Nàng cúi đầu cụp mắt đáp một tiếng, đổi bộ quần áo của đệ tử tạp dịch rồi xách hộp cơm đi ra khỏi tiểu viện.

Kiếp trước do tư chất và tu vi cao được nhận thẳng vào làm đệ tử chân truyền nên Tiêu Liên Nhi chưa từng ở lại ngoại môn. Thế nhưng, Nhược Thủy đạo quân cho rằng làm nhiệm vụ Tông môn cũng là một cách tu luyện, nên trước khi Tiêu Liên Nhi kết đan, nàng cũng thường làm các loại nhiệm vụ. Nàng cũng rất quen thuộc với vị trí của các tòa nhà trong Tông môn như nhà ăn, điện Công Tích hay Truyền Kinh Đường.

Đi tới nhà ăn, nàng chỉ mua một phần cơm, tiêu tốn hai điểm cống hiến.

Một bát cơm to, một đĩa rau xào chay to, đủ để một người đàn ông ăn no, cũng vừa đủ với lượng ăn của hai bé gái. Tiêu Liên Nhi thầm nghĩ, tiết kiệm được chút nào hay chút đó vậy.

Chắc chắn Tiêu Minh Y sẽ bảo nàng đi kiếm điểm cống hiến, để nàng ta tranh thủ thời gian tu luyện. Thay vì để Tiêu Minh Y nhận nhiệm vụ giúp nàng, chi bằng nàng tự mình chọn còn hơn. Tiêu Liên Nhi lượn một vòng qua điện Công Tích, cuối cùng cũng tìm được nhiệm vụ mà mình muốn nhận. Nàng quen đường quen lối đưa ngọc bài của mình ra nhận nhiệm vụ trồng linh thảo, lĩnh thẻ nhiệm vụ rồi xách hộp cơm đi về nơi ở.

Tiêu Minh Y đã tỉnh rồi. Thấy nàng về, nàng ta không khỏi càu nhàu: “Sao ngươi đi lâu thế? Ta sắp chết đói rồi đây này.”

“Ta đi tới nhà ăn rồi lại đi một vòng thăm dò tin tức theo ý của tiểu thư. Lần sau ta sẽ không chậm trễ nữa.” Tiêu Liên Nhi xách hộp cơm lên, bày hết thức ăn ra bàn.

“Ngươi chỉ mua những thứ này cho ta ăn thôi sao? Có phải ngươi tiếc rẻ chút điểm cống hiến kia của ngươi không? Ngươi đừng quên rằng, ngươi là nha hoàn của ta, tất cả mọi thứ của ngươi đều là của ta!” Vừa nhìn thấy bữa cơm, Tiêu Minh Y đã cáu giận quát.

“Tiểu thư bớt giận!” Tiêu Liên Nhi biết ngay sẽ có màn này mà. Nàng cúi đầu đáp, “Nô tỳ đâu dám hà khắc với tiểu thư. Sư huynh ở nhà ăn nói là ăn cơm canh phàm tục dễ sinh ra tạp chất. Những món cơm tiên gạo tiên này nhìn thì thanh đạm vậy thôi, nhưng thực ra rất giàu linh khí, thích hợp nhất cho những người tu tiên ăn. Bình thường các đệ tử cũng đều ăn cơm như thế này thôi ạ.”

“Thật sao?” Nghe vậy, bụng Tiêu Minh Y cũng kêu rột rột, nàng ta ngồi xuống ăn một miếng cơm.

Hạt gạo tiên mịn màng như trân châu, trơn mịn, bóng bẩy, vừa vào miệng đã thấy vị thơm ngọt. Một luồng linh khí nhàn nhạt bay từ dưới bụng lên, cơ thể thoải mái như mùa đông được ngâm mình trong suối nước nóng vậy. Tiêu gia trang đến linh thạch còn thiếu thốn, lấy đâu ra gạo tiên cho Tiêu Minh Y ăn chứ. Lần đầu tiên ăn cơm gạo tiên, Tiêu Minh Y nheo mắt lại, cực kỳ thỏa mãn nói: “Ngon quá đi mất!”

Nàng ta bỏ đi sự hoài nghi của mình, sung sướng ăn cơm.

Bụng dần dần chướng lên, cơm và rau vẫn còn thừa lại một nửa non. Tiêu Minh Y vẫn chưa hết thèm: “Chỗ còn lại ngươi cầm lấy ăn đi.”

“Đa tạ đại tiểu thư ban thưởng.” Tiêu Liên Nhi nghĩ một chút rồi quyết định nói với nàng ta, “Nô tỳ thấy nhà ăn cũng có món thịt, nhưng một phần thịt cần phải tốn mười điểm cống hiến cơ ạ.”

Tiêu Minh Y trừng mắt nhìn nàng: “Thế sao ngươi không mua?”

Tiêu Liên Nhi tỏ ra rất khó xử: “Nô tỳ nghe nói là đệ tử mới vào Tông môn, chỉ có tháng đầu tiên là được phát một trăm điểm cống hiến thôi, sau này không có nữa. Không phải nô tỳ không nỡ tiêu, nhưng mà nếu mua thịt rồi thì đến cơm bình thường cũng sẽ không đủ điểm mua nữa.”

“Hả?” Nghe vậy Tiêu Minh Y mới lo lắng, “Linh thạch mà cha cho ta, ta dùng để mua tài luyện tu luyện. Ta còn muốn mua một món pháp khí vừa tay mình nữa. Lẽ nào cứ bắt ta ăn chay suốt thế này sao? Rồi sẽ có lúc tiêu sạch điểm cống hiến mất, sau này phải làm sao bây giờ?”

Nàng ta khẽ nheo mắt lại, đột nhiên biến sắc nói: “Có chuyện gì ngươi mau nói cho hết đi. Bản tiểu thư đưa ngươi đến Tông môn là để ngươi hầu hạ bản tiểu thư. Đến chuyện cơm nước của ta mà ngươi cũng không làm được ổn thỏa thì ngươi còn được cái tích sự gì nữa?”

Phải rồi, nếu bảo cô nuôi nha hoàn, thì cô sẽ thà giết ta luôn cho xong phải không? Tiêu Liên Nhi chửi thầm trong bụng, rồi nhẹ nhàng nói: “Người đừng vội lo lắng. Nô tỳ đã nghe ngóng hết rồi. Đệ tử ngoại môn có thể nhận nhiệm vụ Tông môn ở điện Công Tích để kiếm điểm cống hiến. Nô tỳ đã đi tới đó nhận nhiệm vụ trồng linh thảo rồi. Mỗi tháng sẽ có hai trăm điểm cống hiến. Ăn cơm xong, nô tỳ sẽ xách chút nước suối về pha trà rồi đi ra ruộng thảo dược xem thế nào.”

Tiêu Minh Y cầm ngọc bài của nàng đặt lên trên mi tâm, dùng thần thức để kiểm tra xong, sắc mặt vẫn không tốt hơn chút nào: “Sao lại chọn trồng cúc Sí? Lẽ nào ngươi không biết thể chất của ta thuộc tính Thủy sao? Loại thảo dược thuộc tính Hỏa này hoàn toàn không có chút tác dụng nào đối với ta!”

“Do nô tỳ vô dụng!” Tiêu Liên Nhi làm ra vẻ oan ức, “Sư huynh trong điện Công Tích nói, không có chân khí thì nô tỳ không xới được cả linh thổ. Chỉ có trồng cúc Sí là không cần đến chân khí, chỉ tốn thời gian nhiều hơn thôi… Hơn nữa, nhiệm vụ này cũng có điểm cống hiến nhiều nhất.”

“Thôi được rồi được rồi, sao ta lại đi mang một thứ ăn hại như ngươi đến đây cơ chứ! Sau này mỗi tháng nộp cho ta hai trăm điểm cống hiến, thiếu một điểm nào, ta sẽ ném ngươi về Tiêu gia trang đấy! Từ ngày mai không cần ngươi phải đi mua cơm nữa, ta ăn thừa tất nhiên sẽ để lại cho ngươi.” Nàng ta chuyển hết toàn bộ điểm cống hiến của Tiêu Liên Nhi sang ngọc bài của mình.

Nghĩ đến chuyện mỗi tháng Tiêu Liên Nhi còn có thể kiếm cho mình hai trăm điểm cống hiến, thừa ra chút linh thảo mình cũng có thể cầm đi đổi đồ, sắc mặt Tiêu Minh Y mới bớt u ám hơn.

Nàng ta cảm thấy linh khí trong bữa cơm hôm nay nhiều hơn một cây linh thảo mà nàng ta dùng rất nhiều, không tranh thủ ngồi thiền tu luyện thì quá lãng phí. Vì vậy nàng ta phất tay: “Ta phải tu luyện, ngươi pha trà xong thì đi ra vườn thảo dược đi.”

“Vâng!” Tiêu Liên Nhi dọn hết cơm rau thừa vào trong hộp cơm, đóng cửa phòng lại cho Tiêu Minh Y.

Quay về phòng ở của mình, nàng nhanh chóng ăn hết chỗ cơm đó, trong cơ thể dâng lên luồng linh khí mỏng manh, tinh thần cũng hơi rung động, chỉ tiếc là hiện giờ nàng vẫn chưa thể tu luyện được.

Đang nghĩ vậy, thì nàng lại một lần nữa cảm giác thấy có hiện tượng lạ trong đan điền.

Nàng thầm kiểm tra xem, hạt cát nhỏ kia lại bắt đầu từ từ chuyển động rồi, dược lực chặn cứng kinh mạch lại bị nó hấp thụ tiếp thêm hai sợi nữa.

Hấp thụ nhiều hơn hôm qua một sợi dược lực sao?! Trong lòng Tiêu Liên Nhi thoáng nảy ra một suy nghĩ, lẽ nào nguyên nhân là do linh khí chiết xuất ra từ bữa cơm gạo tiên hôm nay? Nàng hít một hơi thật sâu, cảm nhận được linh khí dày đặc đang ngập tràn trong không khí. Nếu thực sự là vậy, tiếp tục dùng thêm linh thảo thuộc tính Hỏa, nàng tin rằng đả thông kinh mạch toàn thân chỉ là chuyện một sớm một chiều mà thôi.

Nghĩ vậy, Tiêu Liên Nhi cảm thấy cơ thể mình tràn trề sức sống, không chờ được nữa, muốn đi xem ngay năm mẫu thảo dược của mình. Nàng vội vàng đi lấy nước về pha trà, báo với Tiêu Minh Y một câu rồi chạy ra vườn thuốc.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN