Nhất Nộ Thành Tiên - Chương 87: Ôm cây đợi thỏ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
7


Nhất Nộ Thành Tiên


Chương 87: Ôm cây đợi thỏ


Translator: Nguyetmai

Linh mạch trên đỉnh Thiên Khung tỏa ra một màn sương mù, như các cô nương bung ra tấm lụa trên sông, vừa mỏng vừa trong suốt, làm cho cảnh vật tràn đầy vẻ đẹp lung linh mờ ảo.

Tiêu Liên Nhi cứ im lặng đi theo sau lưng Thanh Phong trưởng lão, biết rằng ông sẽ cho mình một lời giải thích.

Tâm trạng của Thanh Phong trưởng lão đối với Tiêu Liên Nhi giống như phong cảnh sáng sớm này vậy, đã đoán được rõ ràng lai lịch thân thế của nàng, nhưng lại không quyết định chắc chắn được rằng có nên nói rõ ra không. Cách một tầng màn mỏng, tâm trạng có khi lại tốt hơn, không có muộn phiền.

Một già một trẻ tiến vào điện Dao Quang. Tất cả các đệ tử của điện Dao Quang đã tập trung trước chính điện, ai cũng trông mong một lời giải thích từ ông.

Điện Dao Quang bị phong tỏa, trong lòng ta cũng đâu có dễ chịu gì? Thanh Phong trưởng lão chắp tay sau lưng, bước qua các đệ tử, trút hết lửa giận lên người nhị đồ đệ Ứng Xuân Sơn: “Tụ tập lại một chỗ làm gì? Chờ lão đạo ban điểm tâm cho các ngươi ăn chắc?”

Trong lòng Ứng Xuân Sơn thầm kêu một tiếng, biết sư tôn không vui thì nhanh chóng giải thích: “Sư tôn đã quay về tông môn, chúng đệ tử cũng chỉ là muốn đến thỉnh an ngươi…”

“Thôi không cần!” Thanh Phong trưởng lão ngắt lời hắn, phất tay áo tiến vào chính điện, “Ngươi tự mình đi thành Thanh Dương một chuyến, trước khi đến trung thu phải sắm được cho sư muội ngươi một bộ đồ cho ra dáng đồ cưới. Đừng có cổ hủ chỉ chăm chăm xem mấy món pháp bảo pháp khí. Mũ phượng, khăn quàng, kiệu lớn tám người khiêng, đội kèn trống đều phải chuẩn bị cho đầy đủ. Lão đạo vội về đây để lấy chồng cho đồ đệ chứ không phải chịu tang.”

Chúng đệ tử xôn xao, chẳng ai biết nội tình ra sao nhưng mặt ai cũng hiện lên ý cười. Xong lại cảm thấy tuy sư tổ thông báo chuyện vui nhưng giọng nói lại chả nghe ra tí vui mừng nào cả, thế nên cũng không ai cười nổi.

Hư Cốc gãi đầu, không kìm lòng được mở miệng hỏi: “Lấy ai vậy ạ?”

Sư phụ Đạo Minh nhẹ nhàng ho khan một tiếng, liếc nhìn Hư Cốc. Hư Cốc ngượng nghịu, đành phải âm thầm lẩm bẩm, đi về từ hướng điện Bắc Thần, không phải là lấy Thạch Thanh Phong đấy chứ?

Ứng Xuân Sơn lặng lẽ nhìn Tiêu Liên Nhi, nhìn thấy thần sắc mệt mỏi của nàng, khuôn mặt nhỏ đầy căng thẳng, không hề có bất cứ nét vui vẻ nào. Hắn thầm nghĩ trong lòng, chẳng lẽ chuyện điện Dao Quang được giải lệnh cấm có liên quan đến chuyện sư muội lấy chồng?

Hắn cũng không tiện nhiều lời, cung kính vâng dạ rồi quay đầu giải tán đám đệ tử, còn đưa mắt ra hiệu cho Hư Cốc. Trong lòng hắn vô cùng thích đồ tôn này, thuận tay giao cho Hư Cốc nhiệm vụ điều tra tin tức.

Thấy ánh mắt đó, Hư Cốc không đi đâu hết, chỉ nhìn chăm chú vào cánh cửa chính điện đang đóng chặt, đoán xem ngọn lửa trong lòng tổ sư gia có bị tiểu sư tổ dập tắt hay không.

Trong chính điện một người đứng một người ngồi. Hai cặp mắt đang trừng trừng nhìn nhau, không ai lên tiếng.

Ông biết nói với con bé thế nào đây? Thanh Phong trưởng lão vô cùng băn khoăn.

Dùng linh thảo để đổi lấy hai mươi viên đan dược từ cấp bảy trở lên ở Đan Tông đã giải quyết được mối hiểu lầm của tông môn đối với điện Dao Quang. Nhưng lời cầu hôn bất ngờ của Hàn Tu Văn khiến ông suýt thì không kịp trở tay.

Ái đồ của Hàn Tu Văn yêu thích Tiêu Liên Nhi, mà đề nghị này đúng lúc lại có thể bảo vệ cho con bé. Bất kể thế nào, Thanh Phong trưởng lão cũng không thể tưởng tượng nổi mười tám năm trước Hàn Tu Văn lại làm hại Dịch Khinh Trần.

Tuy ông nghi ngờ Hàn Tu Văn, nhưng lại càng lo lắng suy nghĩ cho tương lai của Tiêu Liên Nhi.

Minh Triệt có tâm tư với nha đầu này, Tiêu Liên Nhi cũng không có thành kiến với môn phái của Minh Triệt. Con bé tới Ma Môn tu luyện cũng không sao. Đưa Tiêu Liên Nhi đến Ma Môn để đổi lại một phần địa bàn, ông cảm thấy đây là chuyện tốt.

Nhưng ai bảo ông đoán ra được thân phận cửa Tiêu Liên Nhi cơ chứ? Minh Triệt đã nói rất rõ ràng, mạng của Dịch Khinh Trần có thể đổi lấy việc Ma Môn lui khỏi núi Hắc Ma.

Dù sao thì nhìn sắc mặt kia của Minh Triệt, ông đã cảm thấy hắn tìm Dịch Khinh Trần không phải là chuyện gì tốt rồi.

Nếu thỏa mãn tâm nguyện của Minh Triệt, ngộ nhỡ Tiêu Liên Nhi lại bị hãm hại giống kiếp trước thì sao? Nếu đến một ngày Minh Triệt phát hiện ra con bé là Dịch Khinh Trần thì phải làm sao mới được đây?

Thanh Phong trưởng lão vừa nhìn Tiêu Liên Nhi vừa nghĩ, Thạch Thanh Phong là đệ tử của Hàn Tu Văn. Chỉ cần con lấy Thạch Thanh Phong thì đời này con sẽ chỉ là Tiêu Liên Nhi mà thôi, vĩnh viễn không còn là Dịch Khinh Trần nữa. Những ân oán trần thế trước kia so với tính mạng, Thanh Phong trưởng lão vẫn cảm thấy người còn sống vẫn quan trọng hơn tất thảy.

Hơn nữa với tình hình lúc đó, điện Dao Quang vẫn còn bị phong tỏa. Nếu ông mà không đồng ý thì không chỉ việc giao ra đan dược coi như vứt xuống sông xuống biển, mà Hàn Tu Văn cùng các trưởng lão sẽ còn nghi ngờ ông lén lút qua lại với Ma Môn. Hàn Tu Văn có thể suy nghĩ cho đồ đệ của ông, ông lại không thèm suy nghĩ cho đồ đệ của mình, chỉ mong có thể đưa nàng đến Ma Môn, ông có ý gì đây?

Suy đi tính lại, cứ đồng ý trước đã.

“Liên Nhi, sư phụ không hỏi ý con trước mà đã vội đồng ý… cũng chỉ là muốn tốt cho con.” Thanh Phong trưởng lão nhìn thấy Tiêu Liên Nhi kiên cường đứng đấy, biết rằng nàng không bằng lòng nhưng chỉ có thể giả vờ không biết rõ. “Sư phụ đã nghĩ kĩ rồi. Luận võ trung thu với Ma Môn, các tông môn đều sẽ tề tựu tại Nguyên Đạo Tông, vừa vặn để tổ chức hỷ sự của hai đứa.”

Cắt đứt tơ tưởng của Minh Triệt, cũng cắt đứt cả tơ tưởng của con nữa. Ân oán kiếp trước của con cùng Hàn Tu Văn hãy để cho nó qua đi. Đời này cứ cố gắng mà sống cho tốt, thì chẳng phải là ổn thỏa hơn tất cả mọi thứ hay sao?

“Sư phụ, hôm đó con kết đan, Minh Triệt sợ họ nói con cấu kết cùng Ma Môn, lại sợ sau khi hắn đi, chưởng giáo cùng mấy người kia sẽ làm hại con nên mới đòi đổi một phần địa bàn để lấy con. Người không thèm hỏi con trước một câu xem tình hình thế nào đã vội đáp ứng lung tung gì vậy?” Tiêu Liên Nhi vô cùng bực bội và khó hiểu trong chuyện này.

Thanh Phong trưởng lão cũng khó xử. Hay là cứ nói thẳng ra?

Tình hình trước mắt tương đối phức tạp.

Giống như đứng giữa một đám đông, ngươi nhìn thấy ta, ta nhìn thấy nàng, nàng quen biết ngươi, nhưng nàng không nhìn thấy ta.

Ai cũng không biết rõ toàn bộ sự tình.

Hàn Tu Văn muốn giữ chặt Tiêu Liên Nhi trong tay. Còn Thanh Phong trưởng lão sợ Minh Triệt nhận ra Tiêu Liên Nhi là Dịch Khinh Trần, không muốn để cho Tiêu Liên Nhi qua lại với Minh Triệt nữa. Hai người họ mỗi người một tâm tư nhưng kết quả lại cùng đồng ý chấp nhận hôn sự của Tiêu Liên Nhi.

Đành đợi khi nào gặp được Nhược Thủy đạo quân đã rồi nói tiếp. Thanh Phong trưởng lão quyết định tối nay sẽ lại sử dụng bọ cánh cứng mang theo thần thức tiến vào Tù Long Trận, nói hết sự tình cho Nhược Thủy đạo quân nghe. Nếu Nhược Thủy đạo quân không đồng ý, Thạch Thanh Phong có dám ép cưới không? Từ hôn thì có làm sao? Thanh Phong trưởng lão cảm thấy giữa việc đồng ý với việc đi lấy chồng rất dễ xảy ra biến số.

“Con quay về hồ Trừng Tâm trước đi. Đã kết Kim đan thất bại rồi thì cũng nên tĩnh dưỡng một thời gian. Chờ đến khi tinh thần con tốt hơn, sư phụ sẽ nói chuyện cặn kẽ với con.” Thanh Phong trưởng lão ôn tồn nói.

Tiêu Liên Nhi lui xuống, cũng không muốn tranh cãi, nhẹ giọng đáp: “Vâng.”

Nàng trở về đến hồ Trừng Tâm, vừa bước vào viện đã nghe thấy âm thanh vụn vặt vang lên, ngẩng đầu thì thấy con cá bằng linh thạch bay trong gió. Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng chạm vào nó, uất ức trong lòng đều bùng lên: “Ta không muốn lấy huynh ấy.”

Luận võ trung thu, ba tông bốn môn có rất nhiều cao thủ Nguyên Anh, không đến lượt nàng quan tâm. Nàng cảm thấy lúc đó Minh Triệt chỉ hù dọa Hàn Tu Văn và ba vị trưởng lão mà thôi, ai ngờ họ lại tin, rồi cứ bắt nàng phải gả cho Thạch Thanh Phong. Nàng còn lâu mới tin rằng Hàn Tu Văn đã nghi ngờ mình lại có thể đối tốt với mình như vậy.

Nếu lấy Thạch Thanh Phong, vậy nàng sẽ phải dập đầu hành lễ với Hàn Tu Văn? Hắn xứng sao? Sống lại một lần cùng với sống trong cảnh uất ức là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

“Sư tôn, người chờ con với. Con đi tìm nguyên liệu luyện chế Tăng Nguyên Đan.”

Lần trước lúc Hàn Tu Văn lập Tù Long Trận, Tiêu Liên Nhi đã muốn ra ngoài vân du rồi. Bây giờ kết đan thất bại, lại còn bị ép hôn, nàng cảm thấy tính kế chuồn đi mới là thượng sách.

Nàng thu lại cá linh thạch, gỡ chuỗi chuông gió ngọc thạch xuống, đập nát từng cái không chút do dự.

Thế này thì Thạch Thanh Phong nhất định sẽ hiểu thôi.

Không thể vận dụng chân khí vô cùng phiền phức. Tiêu Liên Nhi cũng không nghĩ nhiều mà tĩnh tâm ngồi thiền, quyết định chờ chân khí khôi phục thì sẽ bỏ đi khỏi Nguyên Đạo Tông.

Đêm khuya, Thanh Phong trưởng lão lặng lẽ rời khỏi điện Dao Quang bay tới điện Thiên Xu hẻo lánh, phân ra một ít tinh nguyên nhập lên người bọ cánh cứng rồi tiến vào Tù Long Trận.

Khác với Minh Triệt lấy ra một sợi thần thức để dò xét Tù Long Trận, Thanh Phong trưởng lão tự lấy tinh nguyên của mình ra. Bọ cánh cứng bắt đầu bò sột soạt trên mặt đất.

Bọ cánh cứng nhẹ nhàng linh hoạt đi vòng trong trận, không phát động trận pháp. Nó thuận lợi xuyên qua Tù Long Trận rồi không bò nữa. Tinh nguyên biến thành ảo ảnh của Thanh Phong trưởng lão, bay về phía điện Thiên Xu.

Ảo ảnh dừng lại dưới cửa điện, thần thức của Nhược Thủy đạo quân cảm thấy Thanh Phong trưởng lão đến, phá một khe hở trong trận phòng ngự để Thanh Phong trưởng lão tiến vào.

Vào đến phòng luyện đan, ảo ảnh của Thanh Phong trưởng lão khoanh chân ngồi xuống, thở dài nói: “Suy đoán của ông thật chính xác. Khinh Trần không ở Ma Môn, mười tám năm trước con bé mất tích, nhưng thật ra hồn phách đã chuyển kiếp đầu thai rồi.”

Nhược Thủy đạo quân hừ một tiếng: “Ta đã biết từ trước rồi mà. Tên súc sinh Hàn Tu Văn kia để tiến vào Nguyên Anh Trung kỳ mà dám biến Khinh Trần thành lô đỉnh. Hồn phách Khinh Trần trốn được, chắc hẳn đã chuyển thế làm người rồi.”

“Hả!” Thanh Phong trưởng lão không sao ngờ được mọi chuyện sẽ như vậy. Trong lòng ông rối như tơ vò: “Chẳng trách con bé lại không muốn lấy đệ tử của Hàn Tu Văn.”

“Ông nói cái gì?” Nhược Thủy đạo quân kích động, “Ông gặp con bé rồi sao? Ngoại hình con bé có đáng yêu không? Tu vi như thế nào?”

“Con bé chuyển kiếp đổi tên thành Tiêu Liên Nhi, mười tám tuổi. Rất thông minh…” Thanh Phong trưởng lão cười khổ nói, “Cơ duyên tình cờ, ta đã vô tình nhận con bé làm đệ tử. Ta còn tưởng là mình gặp may, không ngờ là chính con bé cố ý muốn bái mình làm thầy.”

“Ha ha!” Nhược Thủy đạo quân cười sung sướng, thì thầm gọi tên nàng, “Tiêu Liên Nhi, Tiêu Liên Nhi. Thương thay cho sự si mê của con… Ta biết mà, nhất định con bé sẽ nghĩ cách về Nguyên Đạo Tông giết tên súc sinh kia báo thù! Thanh Phong trưởng lão, ta nói cho ông một việc…”

Lúc hai người đang nói chuyện, thân ảnh của Hàn Tu Văn cùng ba vị trưởng lão cũng hiện ra bên trong Tù Long Trận. Tù Long Trận đã che giấu hơi thở của họ khiến Thanh Phong trưởng lão ở ngoài trận cùng với tinh nguyên đang ở trong điện Thiên Xu đều không phát hiện ra được.

“Không ngờ thần thức của Thanh Phong trưởng lão lại có thể phá vỡ vòng phòng ngự bảo hộ của điện Thiên Xu! Nhất định là đã học được bí pháp của Ma Môn.”

Rõ ràng là Nhược Thủy đạo quân mở vòng phòng ngự bảo hộ cho Thanh Phong trưởng lão đi vào. Hàn Tu Văn thầm phản bác.

Mắt Hàn Tu Văn hiện lên vẻ đắc ý.

Thanh Phong trưởng lão đột nhiên rời khỏi tông môn, ngay sau đó thiếu quân Ma Môn lại đóng giả thành ông đến dò xét Tù Long Trận. Hàn Tu Văn cảm thấy giữa Thanh Phong trưởng lão và Minh Triệt không chỉ là quen biết đơn thuần mà còn rất thân thiết. Có khi Tiêu Liên Nhi cũng thông qua Thanh Phong trưởng lão nên mới quen biết Minh Triệt.

Thanh Phong trưởng lão trở lại tông môn, Hàn Tu Văn luôn cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn gã thật kỳ dị, giống như là đang dò xét gã.

Trong mấy vị trưởng lão Nguyên Anh thì Thanh Phong trưởng lão tinh thông trận pháp nhất. Gã nhớ Thanh Phong trưởng lão đã từng nghiên cứu trận đồ của Tù Long Trận. Gã cực kỳ lo rằng Thanh Phong trưởng lão có thể qua trận mà không kích thích trận pháp. Trực giác mách bảo nên gã mới mời ba vị trưởng lão Nguyên Anh vào trận chờ đợi. Cứ ôm cây đợi thỏ mà chờ đến lúc thần thức của Thanh Phong trưởng lão vào trận.

Ba vị trưởng lão đứng trong mắt trận liên tiếp thở dài.

Tận mắt chứng kiến Thanh Phong trưởng lão lặng lẽ tiến đến, ba vị trưởng lão cũng không nghi ngờ suy đoán của gã.

Hàn Tu Văn nói: “Ta lo lắng Nhược Thủy đạo quân sẽ gặp nguy hiểm. Ta cùng Thiên Quyền trưởng lão đi đến điện Thiên Xu, bên ngoài xin nhờ hai vị trưởng lão Thiên Cơ, Thiên Toàn.”

Hai vị trưởng lão Thiên Cơ và Thiên Toàn nhẹ nhàng gật đầu, im lặng ẩn vào trong trận, đi bắt Thanh Phong trưởng lão đang ở ngoài trận.

Hàn Tu Văn cùng Thiên Quyền trưởng lão ra khỏi Tù Long Trận, bay đến điện Thiên Xu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN