Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 88: Cảnh báo của bọ cánh cứng
Hàn Tu Văn bay đến gần điện Thiên Xu, trong lòng vô cùng đắc ý. Gã thầm nghĩ, Nhược Thủy đạo quân, ta tìm được người chịu thay tội giết ông rồi, bây giờ ông cũng không cần sống tiếp nữa. Thần thức của gã khẽ động.
Lúc này bên trong phòng luyện đan, Nhược Thủy đạo quân nghe nói Dịch Khinh Trần kiếp này đã làm đệ tử của Thanh Phong trưởng lão thì cũng cảm thấy an lòng: “Thanh Phong, ta nói cho ông biết một chuyện…”
Trong nháy mắt, hai mắt ông trừng lớn, thất khiếu chảy máu, cây châm chân khí Hàn Tu Văn cắm trong người ông đột nhiên nổ tung., kinh động đến ảo ảnh thần thức của Thanh Phong trưởng lão suýt nữa thì bị tan biến.
Nhược Thủy đạo quân nhìn ông, vùng vẫy nói ra câu cuối cùng: “Là Hàn Tu Văn…”
Sự sống của ông ngừng lại.
Hàn Tu Văn bay đến cửa điện Thiên Xu đột nhiên dừng bước.
Một âm thanh truyền vào trong đầu Hàn Tu Văn: “Chưởng giáo, thần thức trên ngọc bài bản mệnh của Nhược Thủy đạo quân vừa mới tan biến. Xin chưởng giáo hãy giải quyết.”
Giọng nói bình thản phảng phất sự thương cảm. Hàn Tu Văn nhắm hai mắt. Ông ta chết rồi, Nhược Thủy cuối cùng cũng chết rồi! Từ tận đáy lòng gã cảm thấy nhẹ nhõm. Đã hai trăm năm rồi, từ khi gã tự đến Nguyên Đạo Tông bái lạy dưới cửa Nhược Thủy, Nhược Thủy đã vĩnh viễn trở thành đỉnh núi cao hơn gã. Tu vi cao hơn gã, còn dựa vào danh phận sư đồ để răn dạy gã, khiến gã chỉ có thể cung kính vâng lời.
Gã phải sống thật cẩn thận, không dám đi sai một bước. Cũng bởi vì lão bất tử này lúc nào cũng dùng một ánh mắt khó tả nhìn thẳng vào gã.
Rốt cuộc cũng có thể thả lỏng rồi. Rốt cuộc cũng không còn ai ở trên đầu gã nữa.
Một tiễn diệt trừ được Nhược Thủy, lại còn bắt được Thanh Phong trưởng lão, còn có ai dám nghi ngờ chưởng giáo Nguyên Đạo Tông như hắn chứ?
“Chưởng giáo, đã xảy ra chuyện gì vây?” Thiên Quyền trưởng lão cảm thấy sự khác thường của gã.
Hàn Tu Văn chậm rãi nhìn lại điện Thiên Xu, ánh mắt không giấu được sự đau lòng: “Ẩn Lão thủ vệ từ đường truyền âm tới, nói Nhược Thủy đạo quân đã… mất rồi.”
“Cái gì?” Thiên Quyền trưởng lão quay người định đi ra, “Là chuyện tốt mà Thanh Phong trưởng lão làm sao? Lão phu phải đích thân bắt ông ta tới viện Giới Luật!”
“Thiên Quyền trưởng lão, đừng nói thẳng ra như vậy. Chờ giam Thanh Phong trưởng lão lại đã rồi bàn bạc tiếp.” Hàn Tu Văn cũng lo lắng Thiên Cơ và Thiên Toàn trưởng lão không ngăn được Thanh Phong trưởng lão. Gã nghĩ khi Nhược Thủy chết, Thanh Phong trưởng lão sau khi phát hiện ra chắc chắn sẽ thu hồi thần thức. Gã vội vã cùng Thiên Quyền trưởng lão bay nhanh ra ngoài.
Lúc này ở bên ngoài Tù Long Trận, tâm trạng Thanh Phong trưởng lão bỗng xao động. Nhược Thủy đạo quân đột nhiên chết bất đắc kỳ tử trước mặt ông, nhất định đã có người động tay động chân với cơ thể ông ấy. Cũng chỉ có một phần tinh nguyên được tách ra của ông mới vào được Tù Long Trận. Có thể tùy ý vào trận thì chẳng còn ai khác ngoài Hàn Tu Văn. Thanh Phong trưởng lão cười khổ nghĩ, dựa vào kinh nghiệm với ánh mắt hơn bảy trăm năm của Nhược Thủy đạo quân, ông đã cảnh báo mình như vậy rồi, tại sao mình còn ôm ảo tưởng về Hàn Tu Văn chứ?
Thiên Cơ và Thiên Toàn trưởng lão mặt không cảm xúc bước ra từ trong sương mù, một trái một phải chặn đường ông lại: “Thanh Phong trưởng lão, theo chúng ta tới viện Giới Luật đi?”
“Thanh Phong trưởng lão, cái đồ gian tế mai phục tại Nguyên Đạo Tông nhà ngươi! Ngươi lại dám giết Nhược Thủy đạo quân!” Thiên Quyền trưởng lão xông ra từ Tù Long Trận, rút trường kiếm ra.
“Thiên Quyền trưởng lão chớ có xúc động.” Hàn Tu Văn ngăn cản Thiên Quyền trưởng lão, nói với Thanh Phong trưởng lão, “Ông vẫn nên ngoan ngoãn chịu trói đến viện Giới Luật điều tra thì hơn. Ông không thể đánh bại bốn người chúng ta rồi chạy khỏi Nguyên Đạo Tông được đâu.”
Họ đều có tu vi Nguyên Anh Trung kỳ, trong đó Thiên Cơ và Thiên Toàn trưởng lão có tu vi ngang bằng ông. Thanh Phong trưởng lão biết ông đã chui vào bẫy, cũng rất tự nhiên nói: “Ta nói ta không giết Nhược Thủy đạo quân, các ngươi có tin không?”
Thiên Quyền trưởng lão giận dữ nói: “Không phải ngươi thì còn ai vào đây?”
Thanh Phong trưởng lão cười lạnh nói: “Nếu ngươi có chứng cứ, chứng minh là do ta làm, lão đạo mặc cho các ngươi xử trí.”
Thiên Cơ trưởng lão nói: “Dù sao thì ngươi vẫn là kẻ đáng bị tình nghi nhất.”
Thiên Toàn trưởng lão cũng tán thành: “Vậy nên chỉ có thể mời ngươi đến viện Giới Luật, chờ kiểm chứng xong sẽ lại bàn tiếp.”
Trong lòng Hàn Tu Văn nghĩ, trực tiếp giết Thanh Phong trưởng lão luôn là tốt nhất, nhưng gã chỉ có thể tạm thời chịu đựng: “Thanh Phong trưởng lão, xin ông hãy phối hợp. Nếu điều tra ra không phải ông, Tu Văn ta nhất định sẽ bồi tội với trưởng lão.”
Thanh Phong trưởng lão khẽ đảo tròng mắt: “Ra tay đi.”
Bốn người đồng rời ra tay, Thanh Phong trưởng lão không chống cự. Bốn luồng chân khí chui vào cơ thể ông, chặn đứng kinh mạch của ông, phong bế tu vi, ngay cả thần thức cũng bị ngăn chặn. Khuôn mặt ông bỗng trở nên già nua, không khác nào một cụ già bình thường.
Đưa Thanh Phong trưởng lão rời khỏi điện Thiên Xu, sử dụng thần thức của tu sĩ Nguyên Anh cả một đường, im hơi lặng tiếng trở lại điện Bắc Thần.
Đệ tử điện Bắc Thần run lên trong lòng, đồng thời nghe được truyền âm của chưởng giáo: “Trưởng lão bàn chuyện, đệ tử điện Bắc Thần quay về chỗ ở, không đi lại lung tung.”
Điện Bắc Thần trong nháy mắt đã trống trơn không còn bóng người.
Bốn luồng sáng bay vào viện Giới Luật ở Thiên điện của điện Bắc Thần.
Đệ tử của viện Giới Luật cũng đã về phòng từ lâu. Trong điện đường rộng rãi dựng thẳng một khối bia đá khắc luật lệ trong giới tông môn.
Hàn Tu Văn lấy lệnh bài chưởng giáo ra, đưa về phía bia đá.
Phía sau bia đá lộ ra một luồng ánh sáng. Mấy người nối đuôi nhau đi vào.
Không gian rộng rãi sáng sủa, một hang đá hiện ra trước mắt. Trên không lơ lửng một khối đá lấp lánh, phát ra muôn ánh hào quang, càng làm nổi bật lên sự lạnh lẽo trong hang đá.
“Giam vào chỗ nào?” Một giọng nói già nua phiêu đãng trong không trung.
Hàn Tu Văn cúi đầu vái chào nói: “Kính mời Ẩn Lão mở nhà lao chữ Thiên.”
Một chùm sáng từ không trung bay xuống, bốn người cùng mang theo Thanh Phong trưởng lão bay xuống.
Càng bay xuống, khí lạnh và khí ẩm càng thốc thẳng vào mặt. Sau một nén hương cả đoàn dừng lại tại cửa một gian thạch thất.
Cửa đá nặng nề mở ra, trên tường khảm bảo thạch to bằng nắm tay chỉ có một cái giường đá chiếu sáng căn phòng giam rộng hơn một trượng này.
Đẩy Thanh Phong trưởng lão vào trong phòng đá, Hàn Tu Văn nhẹ nhàng lục soát tất cả mọi thứ trên người ông, lấy được nhẫn chứa đồ và túi chứa đồ của ông. Sau khi chắc rằng ông không còn đồ vật nào trên người nữa mới mỉm cười: “Tạm thời những vật này sẽ do bản tọa cất giữ. Nếu như trưởng lão trong sạch, bản tọa đương nhiên sẽ hoàn trả nguyên vẹn, sau đó sẽ tạ tội với trưởng lão.”
Cửa đá chậm rãi khép lại, ánh sáng từ bùa chú được khắc phía trên lóe lên, cắt đứt hoàn toàn liên hệ giữa Thanh Phong trưởng lão và thế giới bên ngoài.
Trở lại điện Bắc Thần, ba vị trưởng lão Nguyên Anh đều lặng đi không nói.
Cho dù Thanh Phong trưởng lão có phải gian tế của Ma Môn hay không, Nguyên Đạo Tông cũng đã mất đi hai vị cường giả Nguyên Anh, thực lực giảm mạnh. Nếu bị lan truyền ra bên ngoài thì sẽ bị xuống hạng trong ba tông bốn môn. Trong tương lai, tài nguyên được Đạo Môn phân cho cùng đan dược được Đan Tông cung cấp hằng năm cũng sẽ theo đó mà giảm xuống. Nếu che giấu chuyện Nhược Thủy đạo quân quy tiên cùng với chuyện Thanh Phong trưởng lão phản bội, đối với toàn thể Nguyên Đạo Tông đều là chuyện tốt.
“Không còn mấy tháng nữa là đến luận võ trung thu với Ma Môn rồi. Cao thủ của ba tông bốn môn đều sẽ tề tựu đông đủ tại đỉnh Thiên Khung. Việc này nên ém đi thì hơn.”
“Luận võ trung thu, làm sao giải thích được chuyện Thanh Phong trưởng lão mất tích đây?”
“Thanh Phong trưởng lão không phải đã từng tuyên bố bế quan, bỏ đi một lần rồi sao? Cứ nói ông ta rời khỏi tông môn ra ngoài vân du rồi. Ta sẽ nói cho Ẩn Lão ở từ đường biết tình hình cụ thể, giấu việc thần thức của Nhược Thủy đạo quân tiêu tan. Phong tỏa điện Dao Quang để tránh bị tiết lộ.”
“Ta tán thành đề nghị của chưởng giáo. Không thể bỏ Tù Long Trận được. Tin tức Nhược Thủy đạo quân quy tiên cũng không thể bị truyền đi. Trước hết cứ phong tỏa điện Dao Quang. Chờ đến sáng, chúng ta vào điện Thiên Xu hóa di thể của Nhược Thủy đạo quân, tìm kiếm chứng cứ.”
…
Ngay sau khi bốn người giam giữ Thanh Phong trưởng lão rời đi, một mảnh tinh nguyên mà Thanh Phong trưởng lão giấu trong điện Thiên Xu vụt bay ra. Bọ cánh cứng chui ra từ trong đất, tinh nguyên liền nhập vào thân thể của nó mà sột soạt bò ra khỏi Tù Long Trận, gấp gáp bay về phía điện Dao Quang.
Vòng phòng ngự bảo hộ bên ngoài hồ Trừng Tâm rung động, Tiêu Liên Nhi mở mắt ra.
Một con bọ cánh cứng đụng phải vòng bảo hộ. Ảo ảnh của Thanh Phong trưởng lão xuất hiện tại đầu cầu.
“Sư phụ!” Tiêu Liên Nhi kinh hãi, lập tức mở vòng bảo hộ.
“Liên Nhi.” Thanh Phong trưởng lão gọi nàng một tiếng, bóng dáng run run, dần dần biến mất, trong không trung chỉ truyền đến câu nói cuối cùng của ông: “Hàn Tu Văn đang cầm nhẫn chứa đồ của ta.”
Lúc này đại môn thạch lao của viện Giới Luật vừa đóng lại, Thanh Phong trưởng lão lập tức bị mất liên kết với mảnh tinh nguyên của mình cùng với thế giới bên ngoài. Ông chỉ kịp tới nói câu này với Tiêu Liên Nhi.
Sư phụ đã xảy ra chuyện gì rồi? Tiêu Liên Nhi nhặt bọ cánh cứng lên cho vào hộp ngọc, chạy ra khỏi hồ Trừng Tâm. Nàng không thể sử dụng chân khí, vừa chạy vừa thở dốc liên tục. Trong đầu nàng càng không ngừng vang vọng câu nói kia của Thanh Phong trưởng lão, nàng đột nhiên nhận ra, sau đó biến sắc.
Câu nói này mang đến tin tức rất lớn. Thanh Phong trưởng lão cố ý nói cho nàng biết nhẫn chứa đồ bị Hàn Tu Văn lấy mất. Tức là ông đã bị Hàn Tu Văn bắt, mới có thể bị lấy mất nhẫn chứa đồ.
Ngọc bài bản mệnh lần trước trộm đổi cũng ở trong tay của Thanh Phong trưởng lão, bây giờ lại rơi vào tay Hàn Tu Văn. Tức là Hàn Tu Văn có thể xác định được thân phận của nàng.
Tầng ý nghĩa cuối cùng, không cần nói cũng biết. Thanh Phong trưởng lão đã biết nàng là Dịch Khinh Trần.
Thanh Phong trưởng lão bảo nàng nhanh chóng trốn đi, cũng bởi vì ông không thể bảo vệ nàng.
“Sư phụ!” Tiêu Liên Nhi chạy về chỗ ở của Ứng Xuân Sơn. Bây giờ nàng không có chân khí, không chạy xa được, chỉ có thể cầu xin nhị sư huynh giúp đỡ.
Vừa tới bên ngoài rừng trúc chỗ Ứng Xuân Sơn ở, từ không trung truyền đến giọng nói của Ngọc Hòa: “Phụng lệnh chưởng giáo, phong tỏa điện Dao Quang, các đệ tử không được phép tự ý ra ngoài!”
Một tầng cấm chế bỗng chốc mọc từ dưới lên, bao phủ toàn bộ địa giới của điện Dao Quang.
Các đệ tử không biết đã xảy ra chuyện gì, nhao nhao ra khỏi chỗ ở, dồn dập lao tới chính điện.
Hư Cốc là đồ tôn của Ứng Xuân Sơn nên cũng ở gần đó. Vừa ra liền thấy Tiêu Liên Nhi: “Tiểu sư tổ! Sao người lại ở đây?”
“Sư tổ của con đâu? Huynh ấy đâu rồi?” Tiêu Liên Nhi tóm được cánh tay của Hư Cốc thì hỏi gấp.
Hư Cốc cười khổ nói: “Sư tổ tới thành Thanh Dương mua đồ cưới cho người rồi còn gì.”
May mà chưa bị tận diệt, không thể cho nhị sư huynh trở về được. Tiêu Liên Nhi nói nhỏ: “Sư đồ ngươi đều tinh thông trận pháp, ngươi có biện pháp phá tan cấm chế không? Chúng ta phải nhanh chóng đi khỏi đây.”
“Người muốn đào hôn ư? Tổ sư gia mà biết được thì không phải sẽ đánh chết con sao! Chuyện lớn như vậy mà không chịu nói tiếng nào, người nói chuyện với tổ sư gia xong cũng chạy về hồ Trừng Tâm. Mấy người sư phụ đều bắt con chờ đến khi chân khí của người khôi phục mới được đi tìm người.” Hư Cốc lầm bầm.
Tiêu Liên Nhi thở hổn hển nói: “Sư phụ không có ở điện Dao Quang, bị bọn họ bắt giữ rồi.”
“Cái gì?”
“Ngươi be bé cái mồm thôi! Nhân lúc cấm chế mới lập, các đệ tử đang ầm ĩ đòi được giải thích ở phía trước, chúng ta phải tranh thủ thời gian chuồn đi thôi. Ngươi có cách nào không?”
Hư Cốc nghe Tiêu Liên Nhi nói như vậy cũng hoảng hồn, dẫn nàng đi ra đằng sau: “Đi theo con.”
Hư Cốc ném trận cờ mà Ứng Xuân Sơn cho, cắt đứt một đoạn cấm chế. Hắn sử dụng thuật đào đất, đào một cái hố thông ra bên ngoài cấm chế, chui ra rồi quay lại ngoắc Tiêu Liên Nhi: “Tiểu sư tổ, người chui ra đi.”
Tiêu Liên Nhi nhảy xuống, dùng cả tay và chân bò qua.
Hư Cốc vội vàng chôn hố đất, thu lại trận pháp. Biết Tiêu Liên Nhi không thể dùng chân khí, hắn liền lấy ra bàn Bát Quái, cùng Tiêu Liên Nhi bay ra ngoài.
Trong bóng tối trước khi trời tờ mờ sáng, chân khí màu vàng bay trong không khí thật bắt mắt, lập tức đánh động những đệ tử điện Bắc Thần cầm trận pháp bùa chú đến để phong tỏa điện Dao Quang.
“Có người chạy khỏi điện Dao Quang!”
Thạch Thanh Phong nhìn với ánh mắt lạnh lùng, nhớ lại chuyện lần trước Hư Cốc phá tan cấm chế ra khỏi điện Dao Quang. “Nhất định là ngươi.” Chỉ có Tiêu Liên Nhi mới có thể bảo Hư Cốc cùng đào tẩu khỏi phong tỏa ở điện Dao Quang.
Bầu trời xẹt qua một tia màu tím như sao băng sáng chói, đuổi theo hướng chân khí màu vàng vừa bay đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!