Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 92: Mỹ nam như ngọc
Nghe Diệu Thủ Vân muốn bắt mình làm bia đỡ, Tiêu Liên Nhi giật mình, trong tay cầm chắc cành cây xanh. Tu vi đấu không lại nhưng cũng không có đạo lý giơ tay chịu trói. Nào ngờ thân pháp của Diệu Thủ Vân nhanh hơn nàng, lao vun vút đến đứng trước mặt nàng. Hắn chỉ một ngón tay vào nàng, gào to: “Diệu Thủ Vân! Cuối cùng gia cũng tìm được ngươi rồi! Phát tài rồi! Bắt được ngươi là có thể lĩnh năm trăm linh thạch tiền thưởng, ha ha!”
“Khốn nạn!”
Tiêu Liên Nhi có ý nhắc nhở, vốn tưởng Diệu Thủ Vân sẽ đội ơn, cho nàng mượn mặt nạ huyễn thú dùng cũng được. Không ngờ bị Diệu Thủ Vân giá họa, nhất thời nảy sinh cảm giác như tự bê đá đập vào chân mình.
Nhưng mà Diệu Thủ Vân vừa hô lên như vậy, bốn phía đã có mười mấy người chạy tới. Đám người xông vào tiệm tạp hóa cũng đuổi tới, hét rát cả họng: “Bắt được người mang mũ che mặt thì Song Liên Lý gia sẽ thưởng năm trăm linh thạch!”
Nàng chính là người mang mũ che mặt. Mười mấy người nghe thấy Song Liên Lý gia treo thưởng liền bay như điên cuồng về phía Tiêu Liên Nhi.
Nhìn thấy Diệu Thủ Vân khoanh tay, ánh mắt đắc ý xem náo nhiệt, Tiêu Liên Nhi không có sức lên tiếng giải thích. Cây xanh vung lên, một chùm sét nhanh chóng đánh về phía Diệu Thủ Vân.
Diệu Thủ Vân quay người chạy: “Linh thạch cho các ngươi kiếm đấy! Ta đây có việc, không kiếm tiền thưởng nữa!”
Tiêu Liên Nhi đâu dễ dàng cho hắn chạy thoát, không có ý đánh hắn bị thương, chỉ cho hắn nếm mùi pháp thuật ngăn cản mà thôi.
Tu vi của Diệu Thủ Vân cao hơn Tiêu Liên Nhi, nhưng muốn thoát khỏi sự cản trở của nàng thì cũng cần chút thời gian. Thấy đám người phía sau đuổi theo càng lúc càng gần, hắn không thể không dùng thần thức truyền âm hỏi: “Tiên tử, chúng ta cùng trốn được không?”
“Người bị kẻ khác truy bắt là ông chứ không phải ta! Vì sao ta phải trốn chứ?” Tiêu Liên Nhi tức cười.
Diệu Thủ Vân vừa chạy vừa tránh nói: “Ta bán rẻ cho ngươi mặt nạ huyễn thú.”
“Đồng ý”. Tiêu Liên Nhi đáp ứng ngay. Nàng thi triển một vài pháp thuật hệ Thủy mới lĩnh ngộ ra được. Rất nhiều bọt nước trong suốt ôm lấy tia sét không ngừng đánh xuống sau lưng. Một khi có tu sĩ đến gần, bọt nước lại vỡ, hóa thành ngàn vạn lưỡi phi đao trong suốt, bắn về những kẻ chỉ vì năm trăm linh thạch mà đuổi tới.
Kẻ địch đều là tán tu kỳ Trúc Cơ. Người Lý gia thành Song Liên vừa đuổi vừa gào, tu sĩ nhảy ra truy đuổi ngày càng đông. May mà không có tu sĩ Kim Đan đuổi theo, hai người quẹo qua góc đường, trượt xuống mặt đất.
Tiêu Liên Nhi ném trận cờ ra, che giấu hành tung của cả hai, nhìn đám người trên đỉnh đầu bay qua. Đợi đến thanh âm ồn ào tìm người dần dần đi xa, nàng mới nói với Diệu Thủ Vân: “Ông nói rồi đấy, mặt nạ phải bán rẻ cho ta.”
Diệu Thủ Vân nhìn chăm chú vào chiếc nhẫn chứa đồ bên hông nàng, nhớ lại nàng định dùng một vạn linh thạch mua mặt nạ huyễn thú, biết ngay gặp được dê béo: “Cây xanh trong tay ngươi là pháp bảo gì? Dùng một vạn linh thạch mua mặt nạ, không lẽ ngươi là đệ tử của ba tông bốn môn?
Cây xanh đã được Tiêu Liên Nhi cất vào vòng Thiên Cơ từ lâu, trong nhẫn chứa đồ bên hông chỉ để một vài viên linh thạch làm cảnh. Đề phòng rơi vào trong tay kẻ khác mà không thấy túi trữ đồ sẽ nghi ngờ nàng vẫn còn bảo bối trữ đồ khác.
“Ngươi biết thì tốt. Nếu như lừa ta, ngươi sẽ thê thảm lắm đó. Ta dùng một vạn linh thạch mua mặt nạ của ngươi, ngươi cũng không bị thiệt thòi.”
Đệ tử của tông môn lớn có khác, tán tu bình thường chẳng dám trêu chọc.
Diệu Thủ Vân thu hồi ánh mắt đang nhìn vào nhẫn chứa đồ bên hông nàng. Hắn cực kỳ không nỡ lấy từ trong ngực ra một tấm da trong suốt: “Một vạn linh thạch bán cho ngươi.”
Tiêu Liên Nhi lại rất sảng khoái, trả cho hắn linh thạch. Nàng lấy miếng da trong suốt trên tay đắp lên mặt, phân ra một luồng thần thức đi vào, liền lập tức sinh ra phản ứng với mặt nạ: “À, không đúng, mặt nạ huyễn thú không phải có thể thay đổi theo ý mình à? Cái này của ngươi chỉ biến được một loại, liệu có đáng giá một vạn linh thạch không đấy?”
Diệu Thủ Vân thở dài nói: “Ngươi không hiểu rồi. Không phải mỗi mặt nạ huyễn thú làm ra đều có thể thay đổi theo ý mình, đây là chiếc mặt nạ cuối cùng rồi đấy. Hay là, ngươi dùng chiếc mặt nạ lão già trên mặt ta nhé? Thân hình của ngươi cũng đâu giống lắm.”
Thôi bỏ đi, chỉ cần không giống bản thân mình là được rồi.
Mua bán xong đường ai nấy đi, Diệu Thủ vân nhìn bóng lưng Tiêu Liên Nhi, đắc ý cười: “Đệ tử của đại môn phái thì vẫn phải chịu thua tiểu gia ta thôi.”
Tiêu Liên Nhi trở về nhà trọ. Nàng ngưng tụ nước thành chiếc gương, đeo mặt nạ lên, trong gương xuất hiện gương mặt của một chàng trai thanh tú. Đôi mắt vẫn là của nàng, ẩn chứa sương khói lượn lờ. Chàng trai trong gương cũng toát ra nét quyến rũ phong tình.
Nàng thắt ngực lại, trên người đổi sang nam trang. Tóc dài tới cổ được buộc cao lên hết phía sau. Lúc này nàng lại có thêm mấy phần khí thế anh hùng. Nhìn giống như một nam nhân ẻo lả, nhưng đã khác một trời một vực với bản thân ban đầu rồi. Tiêu Liên Nhi rất hài lòng: “Một vạn linh thạch rất đáng!”
Ngày hôm sau, nàng rời khỏi quán trọ, chuẩn bị ra khỏi thành trở về núi Thanh Mục.
Cổng thành tụ tập một đám người mặc trang phục hộ vệ. Lúc vào thành nàng đã gặp qua rồi, trong lòng cũng không coi là chuyện lớn. Đợi lúc nàng đến gần, đám thị vệ đưa tay ra ngăn cản nàng lại: “Đạo hữu làm phiền vén khăn che mặt lên, chúng ta đang tìm người. Tuyệt đối sẽ không làm khó, xin hãy thứ lỗi.”
Hình như có tu sĩ trà trộn vào trong thành cướp của nhà giàu. Trong lòng Tiêu Liên Nhi nghĩ vậy, không muốn thêm nhiều chuyện bèn vén khăn che mặt lên.
“Chính là hắn!” Một tu sĩ Kim Đan chỉ vào Tiêu Liên Nhi nói, “Hắn dùng mặt nạ huyễn thú.”
Đám hộ vệ rầm rầm xông tới bao vây lại. Là một đám tu sĩ Trúc Cơ, dẫn đầu là ba tu sĩ Kim Đan. Biết mình không đánh lại được, Tiêu Liên Nhi bĩnh tĩnh nói: “Các ngươi có phải nhận nhầm người rồi không?”
Giọng nói trong trẻo, vừa nghe đã biết là con gái. Tiêu Liên Nhi cố ý không đè thấp giọng để đóng giả tiếng đàn ông, muốn bọn chúng biết nàng không phải là người bọn chúng muốn tìm.
“Người cần tìm chính là ngươi. Đi theo chúng ta một chuyến được chứ?” Tu sĩ Kim Đan khách khí nói.
Tiêu Liên Nhi nhấc tay lên, lấy mặt nạ xuống: “Ta nói, các ngươi nhận lầm người rồi.”
Ai biết được đối phương thấy gương mặt thật của nàng thì ý mừng trong mắt càng sâu, kìm nén sự phấn khởi: “Chúng ta không nhận nhầm người, mời đi cùng chúng ta trở về!”
Kẻ ngốc cũng biết là nàng bị Diệu Thủ Vân chơi rồi. Khuôn mặt này của mặt nạ huyễn thú lại dễ dàng bị người có thần thức lớn mạnh nhìn ra như thế, Diệu Thủ Vân hãm hại mình ngay tại cổng thành Song Liên, chắc chắn là muốn rời khỏi thành nhân lúc hỗn loạn. Tiêu Liên Nhi dùng thần thức đảo một vòng, quả nhiên phát hiện trong đám người muốn ra khỏi thành có người dùng mặt nạ, là tu vi Kim Đan Sơ kỳ. Trong lòng đã nắm chắc, nàng gật đầu, mặt không cảm xúc nói: “Các ngươi là người của Lý phủ thành Song Liên phải không?”
“Đúng, xin mời! Chủ nhân nhà chúng ta tìm người đã ba tháng rồi.”
Tiêu Liên Nhi bất ngờ bay lên, bay xuống trước mặt Diệu Thủ Vân. Diệu Thủ Vân ngơ ngác, lại không tiện ra tay, cứ la hét muốn chạy ra ngoài thành: “Ngươi ngăn cản ta làm gì?”
“Không dẫn ta đi trốn cùng, ta sẽ vạch trần ngươi!” Tiêu Liên Nhi dùng thần thức uy hiếp nói.
Thấy đám người cổng thành đang nhìn về phía mình, Diệu Thủ Vân giậm chân một cái, sờ lấy tiểu phi đao, giơ tay vung ra rồi thừa dịp bay ra ngoài thành.
“Hắn mới là Diệu Thủ Vân!” Tiêu Liên Nhi từ phía sau bay lên, chỉ vào Diệu Thủ Vân quát to.
Nhìn thấy ánh đao, đám hộ vệ cùng nhau tiến lên, ba tên tu sĩ Kim Đan gia nhập vào đám tu sĩ Trúc Cơ, kết thúc cuộc chiến không có bất ngờ. Diệu Thủ Vân bị phong ấn kinh mạch, bị hai tên to lớn nhấc lên, hắn nghiêng đầu liếc nhìn Tiêu Liên Nhi, ánh mắt hết sức thê lương, dùng thần thức truyền âm nói: “Ngươi cứu ta với, ta sẽ cho ngươi mặt nạ huyễn thú thật!”
“Ngươi lợi dụng ta, hãm hại ta, ta còn tin ngươi được chắc?” Tiêu Liên Nhi xoa cổ tay dùng thần thức trả lời.
“Ta thề với tâm ma đấy.”
Ái chà, lại còn thề với tâm ma cơ đấy? Không lấy được mặt nạ, một vạn linh thạch của mình chẳng phải đổ xuống sông xuống biển hay sao? Tiêu Liên Nhi cười đi theo hàng ngũ, nói với tu sĩ Kim Đan: “Hôm qua nghe người trong phủ nói, bắt được Diệu Thủ Vân sẽ được thưởng năm trăm linh thạch à?”
Cái tên tu sĩ Kim Đan kia mừng rỡ nói: “Vừa nãy đã đắc tội, tiên tử đừng giận. Mời đi cùng chúng ta đến Lý phủ một chuyến, chắc chắc có thể lấy được tiền thưởng, nhân tiện còn có thể uống ly rượu mừng.”
Lý phủ bắt Diệu Thủ Vân làm con rể? Tiêu Liên Nhi cười. Đối phương thấy mình rõ ràng là con gái mà lại mừng rỡ như điên. Không lẽ Diệu Thủ Vân là nam nhưng lại có tướng mạo nữ tính?
Thế lực Lý gia xếp hàng đầu ở thành Song Liên. Tin tức bắt được Diệu Thủ Vân truyền về phủ, mới một canh giờ, Lý gia liền treo lụa đỏ, đốt trăm ngàn pháo bông, mở to cửa phủ mời khách vào uống rượu mừng.
Tân nương tử dáng người dũng mãnh, ngoại hình cũng xem như đoan chính, cởi mở trò chuyện với các khách mời. Hộ vệ dẫn Tiêu Liên Nhi đến bên cạnh tân nương tử, đại cô nương Lý gia hào phóng vẫy tay: “Dẫn nàng ta đến phòng thu chi.”
Tiêu Liên Nhi nhận được linh thạch, nghe thấy hậu viện cách một bức tường loáng thoáng truyền đến tiếng Diệu Thủ Vân quát: “Đừng đụng vào ta…”
Nàng dùng thần thức qua thăm dò, nghe thấy nha đầu đang khuyên hắn: “Cô gia, người bỏ mặt nạ xuống rồi thay hỉ phục lên đi!”
“Ta không lấy! Đừng đụng vào ta!”
Tiêu Liên Nhi phì cười. Nàng ra khỏi Lý gia, đi vòng qua sân sau vắng lặng không người ở, trèo tường đi vào rồi thả thần thức ra, chọn một nơi không có người đi qua, ung dung đến gần phòng tân hôn. Bên trong, Diệu Thủ Vân vẫn đang giãy giụa, bốn nha đầu tu vi Luyện Khí cười duyên đang hầu hạ hắn thay đồ. Vì là hậu viện nên trong ngoài phòng tân hôn đều là nữ tử, ngay cả người ở tu vi Trúc Cơ cũng không có. Tiêu Liên Nhi nhẹ nhàng từ cửa sổ nhảy vào, bốn nha đầu chưa kịp lên tiếng thì đã bị nàng đánh ngất.
“Mau giải kinh mạch cho ta!” Quần áo Diệu Thủ Vân bị cởi ra một nửa, nhếch nhác chẳng ra sao.
“Dừng! Chẳng phải ngươi đã thề với tâm ma rồi sao? Trước tiên đưa mặt nạ cho ta đã.”
Diệu Thủ Vân chần chừ một lúc, lấy mặt nạ và bao tay xuống. Trong tay hắn nắm lấy đồ vật trong suốt đưa cho Tiêu Liên Nhi: “Chỉ có duy nhất một cái này là có thể tùy ý thay đổi gương mặt mà thôi, ngươi cầm đi.”
Nhìn thấy dung mạo thật sự của hắn, Tiêu Liên Nhi hít vào một hơi khí lạnh: “Ngươi là nam hay là nữ?”
Hàn Tu Văn, Thạch Thanh Phong, Minh Triệt có thể gọi là tuấn tú, nhưng vừa nhìn đã là biết đàn ông. Còn gương mặt này của Diệu Thủ Vân thì đủ để làm chúng sinh điên đảo.
Tiêu Liên Nhi nhận lấy mặt nạ và bao tay, truyền chân khí vào kinh mạch của hắn, ném tấm mặt nạ da ban đầu cho hắn: “Ngươi dùng cái này đi.”
Sắc mặt Diệu Thủ Vân thay đổi: “Hừ, hãm hại ta mà ngươi còn muốn chạy à? Mặt nạ đưa cho ngươi rồi, ta không coi là làm trái lời thề tâm ma.”
Vừa mới chuyển chân khí vào thì cơ thể đã mềm oặt ra. Hắn biết Tiêu Liên Nhi có thủ đoạn khác, sợ nàng lấy được mặt nạ rồi thì không cứu mình nữa, vội vàng nói: “Nếu ngươi xuất thân từ tông môn lớn, vậy chắc ngươi cũng muốn có Phi Long Tủy nhỉ?”
Đột nhiên nghe thấy ba chữ Phi Long Tủy, mắt Tiêu Liên Nhi sáng lên: “Là một trong những nguyên liệu của Tăng Nguyên Đan?”
Diệu Thủ Vân bị nhấc lên, dáng vẻ thấy chết không sợ: “Cứu ta ra khỏi thành, ta sẽ nói cho ngươi biết.”
Biết được nơi có Phi Long Tủy thì bốn loại nguyên liệu quý hiếm của Tăng Nguyên Đan chỉ còn thiếu Hạt Sen Cửu Sắc nữa thôi. Tiêu Liên Nhi cười xốc hắn lên, dùng thần thức dò đường, tránh được người Lý gia, chạy thẳng đến cổng thành.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!