Nhất Nộ Thành Tiên
Chương 93: Lại trở về đỉnh Thiên Khung
Lúc bấy giờ, Lý gia bắt được Diệu Thủ Vân, đang tổ chức hôn sự nên cửa thành chỉ có hai hộ vệ thu lệ phí vào thành. Tiêu Liên Nhi dễ đàng mang theo Diệu Thủ Vân rời thành. Đến ngoài thành, nơi rừng núi không người ở mới thả hắn xuống: “Ngươi nói ngươi là tu sĩ Kim Đan mà bị gia tộc tu tiên thế tục truy đuổi thê thảm như vậy, cũng mất mặt quá rồi đấy. Không phải ngươi có mặt nạ à? Sao ngay cả cổng thành cũng không ra được?”
Diệu Thủ Vân căm phẫn nói: “Ngươi thì biết cái gì? Ta cần gấp linh thạch nên mới tới thành Song Liên bán mặt nạ. Ba tháng trước ta bán một cái mặt nạ cho đại tiểu thư Lý gia. Khi biểu diễn cho nàng ta xem, ta lỡ lộ ra gương mặt thật của mình, nàng ta liền nổi lòng háo sắc. Tu sĩ Kim Đan của Lý gia canh gác cổng thành, thần thức lớn mạnh, có thể biết ta dùng mặt nạ. Nếu như ta ra tay thì sẽ bị nhận ra pháp thuật. Ta có cách gì được chứ? Ta đâu thể lúc nào cũng ở thành Song Liên được.”
“Được rồi. Dù sao hai ta cũng thanh toán rõ ràng rồi. Ngươi nói nơi Phi Long Tủy xuất hiện đi, ta sẽ lập tức giải thông kinh mạch cho ngươi.” Tiêu Liên Nhi đùa nghịch mặt nạ huyễn thú và bao tay trong tay, nghĩ thầm có được mà chẳng mất chút công sức nào. Chỉ thiếu một ít nữa thôi, trở về tìm Minh Triệt xin xỏ, xem hắn có hay không.
“Bờ biển Thương Lãng có một nơi là Hoàng gia bảo. Trong bảo truyền tới tin tức, người của Hoàng gia ra biển tìm thấy một bộ Phi Long Tủy hoàn chỉnh, phân chia thành một trăm phần. Lúc trước ta giúp cho Hoàng gia bảo một chuyện nên họ cố ý để cho ta một phần, có điều cần trả năm vạn linh thạch. Phi Long Tủy có thể luyện chế Tăng Nguyên Đan, còn có một tác dụng là có thể luyện chế thành Dịch Dung Đan, khiến dung mạo con người thay đổi vĩnh viễn.” Diệu Thủ Vân sờ lên mặt mình, rất khó chịu nói, “Ta là người chế tác mặt nạ trứ danh, nguyên nhân lớn nhất là ta không thích gương mặt đàn bà này!”
Thấy Tiêu Liên Nhi lặng đi không nói gì, hắn giễu cợt nói: “Ngươi bỏ ngay cái ý định đánh cướp đi. Đại lục Thương Lan ngay cả tu sĩ Nguyên Anh của ba tông bốn môn tụm chung lại cũng chỉ có ba mươi người. Hoàng bảo chủ thông minh chết đi được, nhà ông ta có được Phi Long Tủy, chuẩn bị cho toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh ở đại lục Thương Lan này mỗi người một phần. Mang tặng hơn ba mươi phần, tất cả số còn lại đều bán thành tiền. Toàn bộ tu sĩ Nguyên Anh ở đại lục đã nhận đại lễ của ông ta rồi, ai dám đi cướp của ông ta nữa? Được rồi, ta nói xong rồi, ngươi có thể giải kinh mạch cho ta.”
Tiêu Liên Nhi cười nói: “Ta cũng có thể mua phải không?”
Diệu Thủ Vân cười lạnh: “Đã có chủ hết rồi, hoặc là, ngươi điều tra xem có những ai mua được rồi thì đi cướp.”
Vừa tốn sức mà còn tốn thời gian. Linh thạch không đủ năm vạn, nhưng nàng có linh thảo trong bí cảnh mà. Đây chính là đồ tốt mà linh thạch cũng không mua được. Tiêu Liên Nhi nhìn chăm chú Diệu Thủ Vân cười: “Ngươi muốn mua nhưng lại không có linh thạch. Ta muốn có, lại lười tốn thời gian đi cướp. Chúng ta hợp tác, thế nào? Ta đưa tiền, ngươi đi mua. Một bộ Phi Long Tủy chia thành một trăm phần. Một phần cũng đủ luyện Tăng Nguyên Đan và cho ngươi thay đổi dung mạo rồi.”
“Đồng ý! Mau giải kinh mạch cho ta!” Diệu Thủ Vân chẳng thèm suy nghĩ đã đồng ý.
“Ngươi thề với tâm ma đi.” Tới Hoàng gia bảo ở bờ biển Thương Lãng thì sẽ không đến kịp đại hội Đạo Ma tỷ võ trên đỉnh Thương Khung vào trung thu. Tiêu Liên Nhi không thể tới Hoàng gia bảo cùng Diệu Thủ Vân được.
“Được, ta thề với tâm ma, tuyệt đối không tham nửa kia của ngươi!”
Tiêu Liên Nhi giải kinh mạch cho hắn, lấy một hộp ngọc ra đưa cho hắn: “Linh thạch không đủ, cái này có thể đổi được một phần Phi Long Tủy của Hoàng gia.”
Diệu Thủ Vân mở ra xem, bên trong có gốc linh chi màu trắng lớn chừng bằng nắm đấm, linh khí tràn đầy, ngửi một hơi hương khí là tinh thần đã tỉnh táo. Hắn nhanh chóng đóng hộp ngọc lại: “Niên đại ba ngàn năm, bán đại cũng được mấy vạn linh thạch. Đủ rồi, ta lấy được Phi Long Tủy thì tìm ngươi thế nào?”
Tiêu Liên Nhi suy nghĩ rồi nói: “Sau khi lấy được Phi Long Tủy ngươi sẽ đi đâu?”
Diệu Thủ Vân cười bảo: “Ngươi tới dãy Vân Lĩnh ở núi Nam Thương tìm ta là được rồi.”
Sau khi hai người chia tay, Tiêu Liên Nhi phân ra một luồng thần thức tạo liên kết với mặt nạ huyễn thú, thay đổi đại thành dung nhan của một nữ tử bình thường. Tới khi nàng chạy tới ngoại sơn môn đỉnh Thiên Khung thì chỉ cách trung thu chỉ còn hai tháng.
Địa điểm đấu võ của Ma Môn và Đạo Môn được tổ chức trên quảng trường nơi Thạch Thanh Phong và Tiêu Minh Y vào tông môn trước kia. Chính giữa quảng trường đã dựng lên một đài cao. Lấy đài cao làm trung tâm, chia quảng trường thành hai nửa. Một nửa là doanh trướng của ba tông bốn môn, nửa còn lại để không, cho người của Ma Môn hạ trại.
Phía khu đất trống ngoài quảng trường, điện Luyện Khí của Nguyên Đạo Tông luyện chế ra những gian nhà xếp thành hàng, mở ra quán trà quán rượu, thu tiền thuê. Các tán tu và môn phái nhỏ ở Đạo Môn chạy tới xem trò vui, chẳng khác gì một thị trấn nhỏ phồn hoa.
Núi xanh vẫn còn đó, mà chẳng thấy cố nhân.
Từ xa vọng lại đỉnh Thiên Khung, Tiêu Liên Nhi có cảm giác như đã trải qua mấy đời. Nếu Minh Triệt có Hạt Sen Cửu Sắc thì nàng sẽ xin hắn luyện giúp một viên Tăng Nguyên Đan. Chỉ cần Nhược Thủy đạo quân xuất quan, Thanh Phong trưởng lão sẽ được cứu.
Nàng hào phóng lấy cái giá một nghìn linh thạch, thuê một tiểu viện ở vị trí Ma Môn dựng doanh trướng, lặng lẽ đợi tới trung thu.
Dùng mặt nạ huyễn thú, khuôn mặt không có gì kỳ lạ. Nàng trang điểm hệt như tán tu bình thường. Có rất nhiều tu sĩ không muốn lộ mặt, có người nhận ra Tiêu Liên Nhi dùng mặt nạ cũng không ai cảm thấy lạ lùng. Trời nóng lên, nàng cũng không tháo khăn che mặt xuống, thoải mái mỗi ngày tới quán trà, quán rượu, lắng nghe các tu sĩ bàn luận về đại hội tỷ võ.
Thời gian ngày càng gần. Nửa bên trấn nhỏ tạm thời và quảng trường phía kia đã đông nghịt tu sĩ Đạo Môn từ lâu, trong khi quảng trường doanh trướng bên phía Ma Môn vẫn trống trơn.
Trong quán trà quán rượu, nhiều tu sĩ hăng hái tán gẫu. Đệ tử chân truyền và đệ tử nội môn của Nguyên Đạo Tông cũng thường tới trấn nhỏ cùng đệ tử ba tông bốn môn ăn cơm, hoặc tới thành Thanh Dương dạo phố.
Cách trung thu chỉ còn mười ngày mà vẫn chưa thấy Ma Môn đâu. Hôm đó Tiêu Liên Nhi ngồi bên cửa sổ uống trà. Tiêu Minh Y với mấy đệ tử nội môn tu vi Trúc Cơ ở Nguyên Đạo Tông đi vào cùng với Thập Bát Liên Nữ của Minh Hương Môn.
Âm thanh lanh lảnh của Liên Nhụy vang lên: “… Ta bấm ngón tay tính ra, hôm nay đám Dương sư huynh nhất định sẽ đến quán trà này. Ta cược năm viên linh thạch.”
Liên Mặc đỏ mặt nhéo nàng: “Đồ thầy bói này!”
Các cô gái hi hi he he trêu đùa, vô cùng sôi nổi. Trông thấy Tiêu Minh Y, Tiêu Liên Nhi rũ mắt xuống, ném linh thạch lên bàn rời đi, vừa đến cửa thì liền nghe thấy phía sau truyền tới giọng nói: “Dương sư huynh, bọn muội ở đây!”
Thạch Thanh Phong với mấy đệ tử chân truyền cùng người của Vạn Thú Môn đúng lúc xuất hiện ở cửa quán trà.
Tiêu Liên Nhi không kịp trốn tránh, bỗng nhiên ánh mắt nàng và Thạch Thanh Phong chạm nhau. Nàng nhìn không chớp mắt rồi đi sượt qua người hắn, hòa vào trong đám người.
Thạch Thanh Phong sững sờ nhìn theo bóng lưng nàng, lẩm bẩm nói: “Ánh mắt giống quá… Tóc có lẽ cũng dài như vậy.”
“Thạch sư đệ, nhìn gì đấy? Vào uống trà nào!” Dương Diệc Thần kéo hắn vào.
Ánh mắt sao mà giống đến thế! Ngặt nỗi lại là một cậu thiếu niên gầy yếu. Thạch Thanh Phong mang tâm sự nặng nề đi vào quán trà.
Điện Dao Quang đóng rồi, hắn cũng không tiện tiến vào. Tiếng chuông gió hắn muốn nghe cũng rời xa hắn rồi. Thạch Thanh Phong đang nghĩ trong nhẫn chứa đồ hắn vẫn còn đặt chiếc mũ da hồ ly màu tím chưa tặng cho nàng thì trong lòng càng buồn bã.
Hắn đi về phía Tây tìm nàng mấy ngày liền. Mấy ngày đó chân khí của Tiêu Liên Nhi chưa khôi phục, đi đường sẽ không thể nhanh được. Hắn với Ngọc Kê tìm suốt dọc đường mấy lần, cuối cùng đưa ra kết luận, nàng không đi theo hướng Tây đến núi Hắc Ma.
Năm ngày sau, chắc chắn linh khí của Tiêu Liên Nhi đã khôi phục, càng khó tìm thấy nàng hơn. Biết tông môn sẽ thông báo lệnh chặn con đường phía Tây, hắn và Ngọc Kê trở về đỉnh Thiên Khung.
Nàng muốn tìm Minh Triệt, trung thu tổ chức đại hội tỷ võ chẳng phải là thời cơ tốt nhất ư? Tiện hơn nhiều so với việc phải chạy ngàn dặm đến núi Hắc Ma. Trong lòng Thạch Thanh Phong chợt hiểu, cuối cũng rõ vì sao không phát hiện thấy Tiêu Liên Nhi trên đường đi về phía Tây rồi.
“Sư huynh sao tâm sự nặng nề vậy?” Tiêu Minh Y ngồi bên cạnh hắn, đôi mắt nhìn vào mặt hắn, trong lòng liền hiểu rõ thêm vài phần, “Nghe sư phụ muội nói, Thanh Phong trưởng lão điện Dao Quang có chuyện ra ngoài ngao du. Trước khi trưởng lão đi, Tiêu Liên Nhi chẳng biết tại sao cũng mất tích. Nàng ta mới kết đan thất bại, không thể thuyên chuyển chân khí. Chưởng giáo nghi ngờ nàng ta bị người trong Ma Môn trà trộn vào tông môn sát hại hoặc là bắt đi nên đã phong ấn điện Dao Quang lại để điều tra cho rõ ra ngô ra khoai. Cùng lúc đó tông môn hạ lệnh, nhờ tu sĩ Đạo Môn giúp đỡ tìm kiếm. Huynh đang lo lắng cho nàng ta ư?”
“Nàng ấy là đệ tử chân truyền của Thanh Phong trưởng lão, xảy ra chuyện gì, chưởng giáo sẽ không ăn nói được với ông ấy.” Thạch Thanh phong biết đây là cách giải thích với người ngoài. Đợi qua cuộc tỷ võ trung thu, Ma Môn rời đi, Nguyên Đạo Tông có lẽ sẽ thông báo với Đạo Môn, xử lý Thanh Phong trưởng lão.
Trong tận đáy lòng hắn ẩn chứa một tia hi vọng cuối cùng. Trong lúc đại hội tỷ võ diễn ra, hắn hi vọng Tiêu Liên Nhi không tiếp cận Ma Môn, sau khi kết thúc cuộc tỷ võ lập tức trở về tông môn. Như vậy, cho dù Thanh Phong trưởng lão có lỗi thì sư phụ cũng sẽ mở cho nàng một con đường sống, niệm tình nàng cũng bị mê hoặc, nhiều lắm cũng chỉ phạt nàng mấy năm bế quan hối lỗi mà thôi.
Nàng nhất định sẽ tới đại hội tỷ võ, chỉ cần mình có thể tìm thấy nàng trước. Thạch Thanh Phong nghĩ như vậy, hận không thể lập tức trở về tông môn mời sư tôn ra mặt. Thần thức tu sĩ Nguyên Anh nhất định có thể dễ dàng tìm ra nàng từ trong trấn nhỏ này.
Lúc đầu Tiêu Minh Y nói cho chưởng giáo đạo quân rằng Tiêu Liên Nhi thân thiết với thiếu quân Ma Môn, chưởng giáo đạo quân tức giận đập nát bàn trà… Trong lòng nàng ta cười lạnh. Nhưng niêm phong điện Dao Quang vì Tiêu Liên Nhi ư? Nàng ta không tin.
Có điều, Tiêu Minh Y tin một điều, đó là tông môn thật sự đang tìm Tiêu Liên Nhi, có lẽ Thạch Thanh Phong cũng muốn tìm được nàng ta.
Nếu như mình là Tiêu Liên Nhi, đến đại hội tỷ võ, lại không muốn cho tông môn biết được thì sẽ làm thế nào?
Tiêu Minh Y nhỏ giọng nói: “Sư huynh, muốn ta giúp huynh tìm không? Có lẽ, cùng nhau tìm sẽ nhanh hơn đấy.”
Thạch Thanh Phong nhìn nàng ta. Tiêu Minh Y trước mắt má hồng như đào, mũi đẹp tinh xảo, hơi thở thơm mùi đàn hương, trong mắt lộ ra sự giảo hoạt, lanh lợi giống như đang nói với hắn rằng nàng ta vô cùng chắc chắn. Hắn nói không hề suy nghĩ: “Chẳng phải muội… ghét nàng ấy lắm sao?”
“Đúng vậy, muội ghét nàng ta. Nhưng muội thích huynh, muội không thể giúp huynh sao?” Tiêu Minh Y khẽ thở dài, ánh mắt chăm chú thâm tình.
Thạch Thanh Phong thì thầm: “Có lẽ nàng ấy sẽ tới đại hội đấu võ.”
Nhìn xem, rời khỏi tông môn, nhưng có khả năng xuất hiện ở đây. Vậy là có ý gì? Ý là Tiêu Liên Nhi phản bội tông môn. So với việc tới núi Hắc Ma thì ở đại hội tỷ võ tìm thiếu quân Ma Môn không phải càng dễ hơn sao?
“Muội đừng nói ra ngoài.” Thạch Thanh Phong tự biết mình lỡ lời, vội vàng dặn dò nàng ta một tiếng.
Tiêu Minh Y cười ngọt ngào nói: “Sư huynh yên tâm đi. Nếu như nàng ta tới đây thật, muốn giả vờ không quen chúng ta thì nhất định sẽ dịch dung cải trang…”
Vậy người lúc nãy chính là nàng! Ánh mắt đó và mái tóc ngắn cột lên thành búi nhỏ! Có lẽ nàng vẫn chưa đi xa. Thạch Thanh Phong đột nhiên đứng lên: “Sư muội, ta ra ngoài một chuyến, muội thay ta chào hỏi đệ tử Vạn Thú Môn nhé.”
Hắn lên tiếng chào rồi rời khỏi quán trà, đuổi theo hướng Tiêu Liên Nhi vừa mới rời đi, tìm nàng suốt cả đường.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!