Nhẹ nhàng chạm vào trái tim em... - Chương 18-2: Đi chơi (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
114


Nhẹ nhàng chạm vào trái tim em...


Chương 18-2: Đi chơi (2)


Cô còn đang suy nghĩ về cái kí hiệu kì lạ kia thì bất chợt giọng nói nguy hiểm của anh vang lên:
– Có lẽ lần này tôi nên dạy dỗ em một chút. Kẻo sau này lại không dạy được.
– Anh định làm gì? Bỏ tôi ra.
Cô tiếp tục ở trên vai anh mà vùng vẫy. Anh cố tình lơ đi lời cô nói cũng như hành động phản kháng của cô mà tiếp tục “đe doạ”:
– Vậy em muốn tôi thay đồ cho em bằng cách nào? Lần lượt từng thứ hay một nhát xé cho nhanh gọn?
– Tên khốn khiếp! Buông ra!
– Được thôi.
Anh không thương tiếc thả phịch người cô xuống đất làm cả người cô ê ẩm rồi nói:
– Tôi cho em năm phút để thay đồ. Nếu để tôi làm, thì không biết tôi sẽ làm gì với em đâu. – Anh cúi xuống ghé sát tai cô thì thầm – Em phải tự biết rằng dục vọng của tôi rất lớn. Để tôi nhìn cơ thể quyến rũ mời gọi đó của em, em nghĩ tôi sẽ làm chuyện không bằng cầm thú gì với em, tiểu Băng?
Nụ cười ma mãnh nguy hiểm bất chợt hiện lên. Anh xoay người rồi đi ra ngoài. Đây rõ ràng là đang uy hiếp cô. Lập tức vận dụng “chiêu thức” thay quần áo siêu tốc, chưa đến ba phút sau cô đã bước ra ngoài. Vừa bước ra cô đã thấy anh mặc đồ y chang mình, chỉ khác quần màu sẫm hơn và áo phông màu trắng.
Ặc! Cô nhớ mình đâu có kiểu đồ đôi như thế này, còn cùng một kí hiệu dì dị trên áo nữa chứ!
Aida, thật khiến anh đau lòng mà, vẻ mặt này của cô rõ ràng là không thích cái áo này a~. Uổng công anh cho thợ may với nhà thiết kế kí hiệu giỏi nhất thế giới làm ra chỉ duy nhất hai cái áo kiểu này cho anh và cô. Đáng buồn đáng buồn!
Lại quay sang cô, mặc đồ đôi kiểu này sẽ bị người ta hiểu nhầm chết mất, cô với anh không phải một đôi mà.
Nhưng cô không hề nhận ra trong thâm tâm bản thân có chút vui vẻ bất thường.
Anh kéo cô ra ngoài bắt xe bus. What? Mặc thế này chưa đủ nổi hay sao mà anh còn muốn đi tuyên bố chủ quyền nữa. Bước lên xe chưa kịp tìm chỗ thì một cô bé con đã chủ động đứng dậy nhường chỗ cho hai người và tranh thủ nhảy xuống ngồi bên cạnh một cậu bé khác, trước khi xuống còn không quên ném lại cho hai người một câu: “Hai anh chị thật đẹp đôi đó!” Ngay sau đó, người xung quanh cũng thì thầm ngưỡng mộ. Cô nghe được, mắng thầm anh, xấu hổ chết cô rồi!
– Thiên à…
– Hửm?
– Có thể trước khi đưa tôi đến nơi đặc biệt đó, anh cùng tôi đến phố An Niên được không?
– Để làm gì?
– Anh nhớ nhóc Hải đã được tôi cứu một lần không?
– À, là cái cậu nhóc đã “se duyên” cho chúng ta đó hả? Đương nhiên là nhớ rồi. Nhưng liên quan gì ở đây?
– Thì nhóc đó mời tôi đến nhà nó… “hậu tạ” gì đó…
– Ừm, tuỳ em, tôi không ý kiến. Nhưng đừng bắt tôi đợi quá lâu. Tôi sẽ phạt em đó!
Cái cung cách bá đạo này của anh ảnh hưởng cực mạnh đến tâm hồn thiếu nữ bị nhồi nhét cả đống ngôn tình của cô, mà tâm hồn thiếu nữ của cô theo như nhận xét của cô bạn thân của cô thì cô đã cuồng nam chính phúc hắc yêu nghiệt đến phát điên lên rồi. Lúc này anh như vậy khiến bản chất bạch thỏ của cô bùng phát. Cô khẽ nói:
– Biết… biết rồi!
Băng tự nhiên trở nên ngoan ngoãn như thế khiến Thiên suýt không kiềm chế được bản thân. Rõ ràng mới hôm kia còn cường ngạnh đè anh xuống dưới, hôm nay lại đột nhiên biến thành bạch kiểm nghe lời bất thường. Người anh chọn, quả nhiên thú vị!
Ở đường Trần Lãm, phố An Niên…
– Đi mấy vòng rồi mà có thấy cái biệt thự nào màu vàng đâu?
Cô bất lực lẩm bẩm, nhóc này định chơi cô à?!!
Cô hết cách, bèn túm đại một người qua đường có vẻ là dân ở khu phố này mà hỏi:
– Cô gì ơi, cho cháu hỏi chút, biệt thự vàng ở đâu ạ?
– À, cháu tìm biệt thự Vàng hả? Là cái biệt thự màu trắng kia đó.
– Hả? Nó màu trắng, sao lại gọi là biệt thự Vàng ạ?
Cô bày ra dáng vẻ ngốc ngếch. Thiên ở đằng sau cười khổ, tên là do người đặt cơ mà. Với lại thật ra anh biết cái biệt thự đó ở đâu, nhưng vì cô không hỏi nên anh cũng coi như là không biết vậy…
– Thôi cô bận lắm. Chào cháu nhé.
– Dạ…
Băng đứng trước cổng căn biệt thự, đầu còn vang lại lời của Thiên cùng bộ mặt đầy ám khí: “Tôi cho em đúng 29’59s để nhận cái gọi là “hậu tạ” của cậu nhóc đó! Trễ một giây là đừng trách tôi!”
“Tinh-toong…”
Cô bấm chuông trước cổng căn biệt thự, nhìn kĩ thì căn này có vẻ bé hơn căn của bố cô “một chút” thì phải. Nhóc Hải nhanh như cắt nhận ra cô qua camera an ninh, phóng vèo vèo cái xe đạp mini ra cổng đón cô:
– Chào mừng “chị đại” đã tới!
– Em chu đáo quá rồi. Đâu cần phóng xe nhanh như thế dễ ngã lắm đó!
– “Chị đại” lo lắng rồi! Xe em có gắn hệ thống bảo hộ tốt nhất thế giới mà. Nhanh lên, bố mẹ em đang mong lắm đó, vì em báo trước rồi.
– Thế còn chị của em thì sao?
– Ủa, sao chị biết em có chị?
Nhóc Hải ngạc nhiên. Cô giơ tờ giấy ra:
– Chị chỉ đoán thôi. Vì em không thể viết đẹp như thế này được. Mà chị em không có nhà sao?
– Chị ấy mới sáng sớm đã phóng xe ra khỏi nhà. Chắc là lại “theo giai” rồi! – Cậu nhóc ấm ức nói – Thế mà em mới vừa bảo “kết” một cô bạn là chị ấy phản đối rồi bảo là em còn nhỏ chưa neen học cái thói “mê gái” kiểu đó. Có công bằng không cơ chứ?
Cô bật cười, cậu nhóc này đúng là dễ thương mà. Tự nhiên cô lại thắc mắc, không biết năng lực tiềm ẩn của cậu nhóc này là gì nhỉ, nó vẫn chưa bộc phát ra sao.
Lần này không đụng mặt Kin khiến cô cảm thấy khá thoải mái. Hơn nữa khi gặp bố mẹ cậu nhóc, cũng không như cô tưởng tượng.
Bố cậu nhóc, cũng chính là Triệu lão đại, không quá cứng nhắc và nghiêm khắc như cô nghĩ mà vô cùng điềm đạm và sắc bén. Vừa gặp cô, Triệu lão đại đã âm thầm đánh giá, quả không hổ là phượng hoàng của Lâm gia, có tố chất!
Mẹ cậu nhóc, thân phận không quá đặc biệt, là tiểu thư con nhà danh giá gả vào Triệu gia. Triệu phu nhân chuẩn mực là người phụ nữ đoan trang tinh tế của hiện đại, rất niềm nở chào đón cô. Bà đối xử với cô thoải mái đến mức cô cũng phát ngại.
Còn về phần hậu tạ, đương nhiên họ không chuẩn bị tiền, vì họ biết rất rõ tính cách người Lâm gia, giúp người tuyệt đối không phải vì tiền. Lâm gia trọng dụng tài năng và nhân cách hơn tiền bạc.
Triệu phu nhân bảo nhóc Hải đưa cho cô một hộp quà:
– Ủa? Cái gì vậy?
– Mẹ em bảo là đồ hậu tạ đó. Chị mở ra đi!
Cô mở hộp quà ra. Mùi bơ, sữa, socola quyện vào nhau toả ra thơm thơm. Nhóc Hải nhảy lên hít hà:
– “Chị đại” ơi cho em một cái đi!
– Được rồi!
Cô đưa cho cậu nhóc một cái bánh…
– Hải Béo, con ăn chưa đủ sao?
Giọng Triệu phu nhân êm ái vang lên bên tai cậu nhóc, khiến cậu giật thót mình.
– A mẹ, mẹ…
Cậu nhóc lắp ba lắp bắp, rất muốn nói con là Hải Bell không phải Hải Béo, nhưng vì cái bánh còn cắn dở đành ngậm miệng lại vậy.
Triệu phu nhân mỉm cười hoà nhã:
– Đây là điểm tâm cô tự làm đó. Cháu thử rồi cho cô nhận xét nha!
– Dạ…
Cô nếm thử một miếng rồi nói, hơi ngập ngừng:
– Bánh cô làm rất ngon, tuy nhiên…
– Cháu cứ nói!
Triệu phu nhân ánh mắt mong chờ, như nói rằng cô đừng khiến bà thất vọng.
– Tuy nhiên bánh nướng hơi quá giờ một chút nên phần vỏ bánh cứng hơn bình thường. Đối với loại bánh này vỏ bánh nên mềm mới là chuẩn. Nếu nướng kém thời gian chuẩn đi tầm từ một đến hai phút rồi lấy ra phủ khăn bông lên tầm năm phút vỏ bánh sẽ mềm hơn. Đây là ý kiến riêng của cháu mong cô đừng giận.
– Không sao…
Triệu phu nhân nghĩ thầm: “Con bé này nhanh nhạy thật, còn nói năng có thiện cảm nữa chứ! Chả bù cho con bé Kin. Lần nào nó làm bánh không cháy khét mù mịt cũng cứng gãy răng.”
Bà nói tiếp:
– Hôm nay cháu ở lại nhà cô ăn bữa cơm nha.
– Dạ… – Cô nghệt mặt, lời nói của anh lại vang vọng lại lần nữa – Thôi ạ! Đến giờ cháu phải đi rồi. Cảm ơn cô về hộp điểm tâm ạ. Cháu chào cô.
Cô nhanh chóng chạy đi. Tên biến thái đó chỉ cho cô có nửa tiếng kém một giây thôi a~
Triệu phu nhân tiếc nuối nói với chồng mình:
– Anh à, con bé từ chối mất rồi!
– Để lần sau anh nhất định bắt con bé ở lại, em đừng suy nghĩ nhiều quá.
Triệu lão đại mỉm cười với vợ mình, nhưng trong lòng thầm tiếc rẻ “Con bé đúng là người có cốt khí. Chỉ tiếc lại là con của đối thủ không đội trời chung với ta, Trùm Lâm Thiết Khải…”
Cô vừa chạy đến nơi đã thấy dáng vẻ mất kiên nhẫn của anh. Anh đâu biết rằng một phút xa người ta yêu lại kéo dài như cả thế kỉ chứ. Vừa nhìn thấy cô anh đã nói luôn:
– Em trễ của tôi 23 giây rồi!
– Ai ai, xin lỗi mà. Đây coi như là quà chuộc tội được không?
Cô giơ hộp bánh đến trước mặt anh. Nhưng bị anh bơ đẹp.
– Thôi mà!
Cô đang định năn nỉ thì giọng nói không cảm xúc của anh lại vang lên:
– Tự tay đưa cho tôi ăn đi!
Hoá ra anh cũng có mặt dễ thương, má hơi hồng lên rồi. Cô cũng không đôi co với anh nữa mà đưa cho anh một cái bánh socola…
Anh đưa cô đến một nơi khiến cô thật không muốn vào.
– Đây là cái nơi đặc biệt mà anh nói đó hả?
– Em không thích sao?
– Không phải…
Đúng thế, không phải không thích mà còn là căm thù kia. Công viên giải trí! Nơi đã từng hù doạ tâm hồn trẻ thơ của cô. Công viên giải trí! Nơi tiếp tay cho cha cô chọc cô đến phát khóc. Công viên giải trí! Nơi cô bị cha cô cho vào bóng rồi tung xuống hồ. Công viên giải trí! Nơi không ai xót thương cô khi cô bị treo vào đu quay ngựa gỗ xoay vòng vòng. Công viên giải trí! Cô hận, cô hận! Cô đã từng gào lên với cha cô rằng cô sẽ không bao giờ vào cái nơi quái quỷ đó với ông nữa.
Anh kéo cô đi chơi đủ trò trong công viên. Chủ yếu là những trò cảm giác mạnh để xả stress. Những lúc ghê rợn anh còn tranh thủ nắm tay cô. Nhưng cô không phát hiện ra.
Cô đột nhiên cảm thấy anh thật là tốt bụng, không như cha cô, chỉ giỏi hù doạ. Chơi được một nửa cô cùng anh đi ăn trưa. Ăn xong nghỉ một lát anh lại kéo cô vòng quanh hết công viên. Chiều, sau khi thử đủ mọi trò cảm giác mạnh có, nhẹ nhàng có, anh tiếp tục phận sự kéo cô đi mua kem. Cả hai đến quầy kem trong một chiếc xe, gặp cô bán hàng vô cùng nhiệt tình. Anh và cô đều gọi cùng một loại. Cô lập tức ngớ người ra, còn anh thì mỉm cười. Cô bán hàng nói luôn:
Hai cô cậu đang yêu nhau hả? Ở trung tâm công viên đang có một cuộc thi cặp đôi đấy! Cặp thắng sẽ ngân được phần thưởng lớn…
– Phần thưởng đó là gì vậy?
Cô sáng mắt lên, cũng chẳng thèm thanh minh cho cái danh người yêu kia nữa, thanh minh rồi ai tin chứ.
Cô bán hàng lại cười đầy bí ẩn đáp:
– Tham gia rồi sẽ biết.
Cô hừ nhẹ, có chút không hài lòng, nói vậy cũng bằng không. Cô quay sang phía anh:
– Loại kem này… – Cô ngừng lại một chút – Anh nói chúng ta đã từng gặp nhau. Vậy chẳng lẽ anh chính là thằng nhóc tinh quái mười năm trước?
Đáy mắt cô lộ ra vẻ bất ngờ không hề che đậy…
_____________________
Tác giả: Tại chương trước vội quá nên đăng được hơi ít.
Chương này mình đăng bù cho các bạn nà ^.^
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN