Nhị thiếu gia, xin anh cách xa tôi một mét
Chương 19: Âm mưu biến thái
============
Buổi sáng, cả thành phố bị tiếng hét như lợn chọc tiết của một cô gái làm cho náo loạn…
Kì Hân vừa ngủ dậy, vào nhà vệ sinh nhìn chính mình trong gương thì hét lên một tiếng, sau đó cả người phát hỏa chạy sang phòng Duy Khánh, đập cửa bùm bùm. Cả người tỏa ra sát khí ngập trời, cột khói đen sì từ trên đầu cô không ngừng bốc cao. Mặt cô đen thui, nghiến răng nghiến lợi làm động tác khởi động chân, giống như chuẩn bị đánh nhau..
– Mẹ Kiếp!! Đồ thối tha! Mau mở cửa ra!
“Cạch”
Cửa vừa mở, cô đã hung hăng lao lên phía trước, dữ dằn túm tóc người mở cửa, nắm tay giơ lên cao, phẫn nộ giáng xuống…
Một đấm chuẩn bị hạ xuống gò má nam nhân nọ bỗng chốc khựng lại trong không trung. Kì Hân đơ người vài giây. Hình như… có gì đó sai sai?
– Đồ mặt ngựa, anh…
– Cô bị điên à? Mặt ngựa của cô trong phòng kia kìa…- An Vĩnh Phong gào lên, thù hằn nhìn Kì Hân. Vết thương trên mặt anh chưa khỏi, cô ta còn muốn hủy dung nhan của anh sao?…
Kì Hân nghe thấy thì nắm đấm buông xuống hẳn. Vẻ “bà la sát” lập tức bị thay thế bởi vẻ mặt “con nai vàng ngơ ngác”.
1 giây sau…
“Phụt!”
Trên mặt An Vĩnh Phong dính máu mũi của cô…
Duy Khánh từ trong phòng đi ra, túm Kì Hân vào phòng rồi đóng sập cửa vào.
An Vĩnh Phong đực mặt đứng ngoài cửa, sau đó xì một hơi. Đúng là đồ cọp cái. Vừa mới mở mắt ra đã xông vào đánh đấm rồi. Còn tên Duy Khánh kia nữa. Còn nói anh sang đây có thứ thú vị cho anh xem, còn được miễn làm việc một tháng?
Thứ thú vị gì chứ? Rõ ràng là lấy anh làm bia đỡ đạn. Đúng là tiểu nhân, tiểu nhân mà!
========
– Lợn đực, anh làm cái quái gì thế?
Kì Hân thù hằn lườm Duy Khánh, nghiến răng kèn kẹt. Hình tượng con nai vàng lập tức bị đập bỏ, thay bằng vẻ bà la sát chuẩn bị giết người..
Trông cô lúc này không khác gì con trai. Mái tóc dài ngang lưng cắt ngắn đi. Mái tóc cô phải nuôi lâu lắm mới có thể dài được như thế..
Cô yêu thương nó như con, ăn nhiều cũng chỉ là để nuôi nó lớn lên, bây giờ lập tức bị cắt bỏ..
Con yêu của mẹ, sự sống của mẹ, sinh mệnh của mẹ…
Mẹ nhất định sẽ trả thù cho con, yên tâm, mẹ nhất định không để con chịu ủy khuất. Nhất định mẹ sẽ thay con trả thù!
Trả thù, trả thù, trả thùuuuuuuuu!
Còn có, cả người cô bây giờ phải gọi là phẳng lì như sân bay…
Mặt Kì Hân lại đen đi mấy phần, giống như bị than đen bôi lên, vô cùng khó coi..
Đồ biến thái… anh ta đã làm gì với cô thế này?
Duy Khánh bình thản ngồi xuống.
– Đây là hình phạt dành cho cô đó!
Kì Hân đực mặt ra, lại ngơ ngác thêm một lần nữa:
– Chứ không phải là đi học sao?
– Phải như thế mới đi học được. – Anh ngồi xuống giường, cầm điện thoại thản nhiên chém Zoombie, hoàn toàn không coi cô vào trong mắt.
Kì Hân bực mình quay ngoắt sang một bên.
– Cô còn không về phòng chuẩn bị đi học đi? Đồng phục cùng sách vở tôi để trong phòng cô rồi. Mau đi đi…
– Này, ai cho anh cái quyền tự quyết định đấy hả?
Duy Khánh cười cười, giơ lên bản hợp đồng, từ tốn nhả từng từ:
– Điều 2- Hợp đồng 3 năm 105 ngày làm vợ chồng. Cô không muốn phải tăng thêm 10 ngày chứ?
Kì Hân nghe thấy từ tăng 10 ngày thì rụt cổ lại, đành nghiến răng nghiến lợi hậm hực đi về phòng mình.
Được thôi, Kì Hân này không phải là người dễ đụng. Hôm nay cô tha cho hắn một mạng.
Không sao cả, quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Duy Khánh, đồ lợn đực, ngươi cứ chờ đấy!
========
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!