Nhị thiếu gia, xin anh cách xa tôi một mét
Chương 20: Trường mới
=======
Một lúc sau, Kì Hân tự nhủ một nghìn lần rằng nhất định phải nhịn, tuyệt đối phải nhịn. Lúc này chưa thể báo thù, sau này chắc chắn còn cơ hội. Cô mặc đồng phục, sau đó đi xuống tầng.
Duy Khánh vẫn ngồi ở dưới, chân phải gác lên bàn, thoải mái ngả người ra ghế sofa chém Zoombie. Anh cũng mặc đồng phục giống như cô. Quần màu da, áo sơ mi trắng, áo khoác ngoài màu đen. Caravat thắt lỏng, nhìn vào có phần lười biếng nhưng cực kì thu hút.
Kì Hân mím môi, im lặng nhìn anh, kiên nhẫn chờ đợi.
Duy Khánh như có cảm ứng, ngẩng đầu lên, 4 mắt nhìn nhau.
– Cô ăn tạm cái gì đi. Bây giờ muộn lắm rồi.
Cô nhìn đồng hồ. Bây giờ đã là 7 giờ 30…
Kì Hân vớ tạm lấy một chiếc bánh mì, sau đó đi ra phòng khách lại không thấy Duy Khánh đâu… Cô gãi đầu gãi tai một lúc mới cầm cặp sách lên, khóa cửa bằng vân tay rồi ra ngoài.
Kì Hân mở cửa sau của chiếc Bugatti Veyron màu trắng, cúi người bước vào trong. Đến lúc đóng cửa lại mới thấy được diện tích chỗ ngồi của mình…
Duy Khánh vô cùng bá đạo ngồi ở giữa ghế, bắt chân chữ ngũ. Thấy cô đi vào thì liếc mắt một cái, cũng không hề có ý định nhường đường.
Kì Hân bất đắc dĩ ngồi xuống, cố gắng thu hẹp diện tích chỗ ngồi của mình. Cả người cô gần như dí sát vào cánh cửa. Nhìn vô cùng thảm…
Duy Khánh không hề xem vào mắt, thản nhiên ngả người ra đằng sau nhắm mắt dưỡng thần.
– Anh có thể ngồi lui ra được không? – Kì Hân hít thở sâu một hơi, sau đó chậm rãi mở miệng. Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh! Nhẫn, phải tuyệt đối nhẫn! Trong bụng cô lại nghiến răng nghiến lợi phỉ nhổ anh ta.
Duy Khánh không hé răng nửa lời, mặc kệ cô nói gì.
Kì Hân thấy anh ta không trả lời, lại còn phô ra vẻ mặt “tôi không ngồi lui ra, cô làm gì được tôi” thì vô cùng tức tối quay mặt sang một bên.
Còn chuyện tự tiện đổi giới tính của cô, cô còn chưa nói đến nha~ Anh ta làm như vậy không sợ bố mẹ anh ta đưa lên thớt rồi trảm sao?
Kì Hân thở dài một hơi, ngồi sát vào cửa xe.
Cô thật sự không muốn chạm vào anh ta.
…
Xe chầm chậm đi qua cổng, dừng lại ở giữa ngay sân trường. Duy Khánh không nói một lời, mở cửa đi xuống. Cô cũng lật đật đi xuống theo, giương mắt ếch nhìn xung quanh.
Khuôn viên trường này vô cùng rộng, không phải là trường quí tộc chứ?
Trường gồm có tổng cộng 6 dãy nhà. Mỗi dãy đều cao lớn sừng sững, sơn xanh nhạt đầy sức sống. Kiến trúc hiện đại, năng động. Quả thực không tệ.
Kì Hân tò mò hỏi:
– Đây là trường nào vậy?
Duy Khánh đang đi thì quay người lại, trong mắt ánh lên một tia quỷ dị, nhếch mép nói:
– Trường nam sinh Blue.
Trường nam sinh Blue?!
Anh a vừa nói là trường nam sinh sao? Là trường nam sinh đó!…
Mà cô lại bị bệnh sợ đàn ông…
Anh ta có phải là cố tình làm như vậy để bức chết cô không? Cô sẽ bị mất máu đến chết đó a~ Cô còn trẻ, còn tường lai đang đón chờ phía trước, cô còn chưa báo thù mà, không thể chết sớm như vậy được!…
Duy Khánh mặt ngựa! Duy Khánh lợn đực! Đồ đại biến thái, siêu cấp biến thái! Ta nguyền rủa ngươi chết không toàn thây! Được rồi, cứ chờ đấy! Ta sẽ khiến người phải quỳ xuống khóc lóc vang xinh bổn cung đây tha mạng! Cứ chờ đấy!
Kì Hân 2 chân mềm nhũn,, đứng im tại chỗ.
– Thế nào? Không đi sao? Nếu cô không đi, tôi sẽ tăng thời hạn lên 1 năm nữa!
Mặc kệ, một năm cũng được. Không sao cả không sao cả!…
– Cô không đi? – Duy Khánh nhướng mày.
Kì Hân gật gật đầu…
– Cô đã không đi, vậy thì…
Duy Khánh nói xong thì chậm rãi đi về phía cô, nhẹ nhàng ôm ngang người cô theo kiểu công chúa, điềm tĩnh bước về phía trước.
– Anh bị điên à? Thả tôi xuống!
– Cô ngậm miệng lại! – Anh trừng mắt, giọng nói sặc mùi cảnh cáo.
Kì Hân bị dọa thì ngoan ngoãn im miệng, mặc kệ anh ta thích làm gì thì làm.
Cô bây giờ phải bàn mưu tính kế, trốn khỏi sau cũng chưa muộn…
Trường nam sinh?
Chỉ cần bị phát hiện là nữ thì sẽ bị đuổi học, đúng không?… Hắc hắc… cô có cách rồi!…
=============
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!