Nhị thiếu gia, xin anh cách xa tôi một mét
Chương 36: Không thể tha thứ
– Tao nói một là một, hai là hai. Mày có khai ra không?
=============
Duy Khánh ngồi trông Kì Hân suốt đêm. Cô nhìn vô cùng hảm hại.
2 mắt cô sưng húp, người tím bầm, đôi môi rách toạc ra. Khi ngủ cô còn khổ sở nhăn mặt.
Duy Khánh cũng thấy thương thay cho cô, cả đêm không chợp mắt ngồi cạnh cô..
Đến 2 giờ sáng, An Vĩnh Phong gọi tới, nói rằng đã tìm ra 4 nam sinh đánh Kì Hân rồi. Anh rời khỏi giường, gọi Tiểu Nguyệt đến trông cô.
=============
Tại tổ chức A.W
Duy Khánh dựa vào ghế, chân bắt chữ ngũ. Mắt anh ánh lên tia sắc lạnh, như quỷ Satan nhìn 4 người kia…
Anh tà ác nhếch môi:
– Nói, ai sai bọn mày đánh cậu ta?
4 người kia bị đánh còn thê thảm hơn Kì Hân, khóe moi dính máu ai oán ngước lên nhìn Duy Khánh:
– Không ai cả!
Duy Khánh cười khẩy, anh huýt sáo một tiếng. Lập tức có 2 trợ thủ đi ra, cầm côn đập vào tay 2 tên kia. Sau đó dùng chân ghì mạnh xuống bàn tay chúng… Tiếng hét vang vọng cả phòng tra tấn..
– Chúng mày nói ra, mau! – An Vĩnh Phong đứng cạnh Duy Khánh, túm tóc 1 tên giật ngược lên.
Tên kia cười cười, vẻ mặt bất cần đời nhìn An Vĩnh Phong:
– Khai thì chết, không khai cũng chết có phải không? Vậy thì không nên tốn công khai ra rồi!
An Vĩnh Phong bỏ tóc tên này ra, vẻ mặt không biểu cảm. Anh thú vị nhìn 4 tên kia:
– Trung thành à? Cũng chẳng làm được gì đâu… Chúng mày đánh giá thấp bọn tao quá rồi! Chúng mày cho rằng chúng mày không khai ra là bọn tao không biết sao? Đừng lầm tưởng!
An Vĩnh Phong vừa dứt lời thì có 2 trợ thủ khác khiêng 1 người đàn ông đi vào…
4 tên kia há hốc mồm, thất kinh nhìn ông ta kêu lên:
– Bang chủ!
– Đã chịu khai rồi sao? Quả nhiên là Hắc Ảnh! Nhưng rất xin lỗi. Muốn đấu với A.W? Mơ đi!
Duy Khánh vỗ vỗ vai An Vĩnh Phong, sau đó đi ra ngoài, lái xe trở về bệnh viện với Kì Hân.
Anh vừa vào phòng thì đã thấy Tiểu Nguyệt đứng một bên. Còn có… Lý Hàn Minh đang ngồi cạnh Kì Hân, dịu dàng cầm tay cô..
Duy Khánh hắng giọng, sau đó không khách khí hất cằm ra phía ngoài, ý đuổi người vô cùng rõ ràng.
Lý Hàn Minh kéo Duy Khánh ra ngoài, đến hành lang, anh buông Duy Khánh ra, sau đó không khách khí đấm một nhát vào giữa mặt anh…
Duy Khánh bị đấm mạnh đến nỗi mặt lệch sang phải, khóe môi bật máu…
Anh lau máu ở khóe môi đi, không khách khí đấm trả. Sức lực anh dùng cũng mạnh không kém Lý Hàn Minh..
Lý Hàn Minh cũng vung tay đấm anh. 2 người cứ 1 đấm lại 1 đấm, đến khi cạn sức, Lý Hàn Minh chỉ vào mặt anh:
– Mày biết bệnh của cô ấy đúng không? Vậy tại sao còn cho cô ấy học ở trường Blue?
Duy Khánh gạt tay ra:
– Chuyện của tao với cô ấy, không đến lượt người ngoài như mày xen vào!
Lý Hàn Minh đang định nói tiếp thì Duy Khánh chỉ vào phòng bệnh:
– Nếu mày muốn làm cô ấy tỉnh dậy thì cứ việc nói tiếp.
Lý Hàn Minh im lặng, thở ra một cái, sau đó quay người rời khỏi.
Tiểu Nguyệt thấy Duy Khánh đi vào, mặt tím bầm thì vội vàng gọi bác sĩ đến bôi thuốc cho anh…
===========
Ri: Chương dài nhất trong lịch sử viết :v
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!