Vi Kha
Thật muốn cùng anh đi bộ trong tuyết yên tĩnh trong giông bão.
Cải biên từ <<Cảnh Ngoại*>> của Cố Thành
(tạm dịch)
*(Cảnh ngoại: biên giới bên ngoài có thể gọi là hải ngoại)
—–
“Vi Kha, em nhớ anh, nhớ anh, rất nhớ anh…” Giọng nói nhẹ nhàng của Hứa Niệm ở đầu dây bên kia lặp lại. Hứa Vi Kha hiện tại buồn ngủ không chịu được, nghe được một nửa liền ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại trời còn chưa sáng, Hứa Vi Kha xoay người.
Điện thoại bị mặt hắn đè lên, vẫn còn trong cuộc gọi: “Vi Kha, anh tỉnh rồi? Điện thoại của anh không cúp…”
“Ừm…” Hứa Vi Kha không kiên nhẫn càu nhàu, âm u nói một câu: “Cút đi ngủ đi.”
“Được rồi,” đầu dây bên kia trả lời ngay lập tức, “Vậy anh cúp điện thoại đi, em đi ngủ ngay đây, ngủ ngon.”
Hứa Vi Kha khó khăn mở một mắt liếc nhìn màn hình, mới 3 giờ rưỡi sáng nên hắn ném điện thoại sang một bên rồi lại ngủ thiếp đi.
Hứa Vi Kha có một cái đuôi nhỏ, cậu ấy tên là Hứa Niệm, vứt thế nào cũng không vứt được.
Ngày hôm sau lại là một ngày bình thường, như một cốc nước sôi*, Hứa Vi Kha cùng ông chủ của mình đi làm việc, một thành phố từ quận phía đông chạy phủ đến quận phía tây, cuối cùng quay trở lại quận phía đông.
(*theo mình hiểu thì mỗi sáng một cốc nước rất tốt cho sức khỏe, nó là một việc không thể thiếu á, nên ở đây chắc là chỉ việc này là ảnh phải làm như bình thường á. là hiểu phiến diện của mình thôi, cầu cao nhân giúp đỡ.)
Nửa đêm trở về đã là mười một giờ, Hứa Vi Kha mệt mỏi ném chiếc cặp tài liệu của mình đi, cả người cũng ngã trên ghế sô pha mềm mại.
Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác. Đôi khi hắn thực sự muốn từ bỏ, cái gì cũng không làm, chỉ lặng lẽ nằm đó, buồn ngủ thì ngủ, ngủ đủ thì dậy, tiêu dao tự tại.
Nhưng cuộc sống, nó một chút cũng sẽ không đối tốt với hắn.
“Vi Kha!”
Hứa Vi Kha vừa nằm xuống chưa được hai phút thì bị một thân thể lao lên.
“Linh Tử,” hắn lập tức nắm lấy cánh tay của Dương Linh, không cho cô cọ loạn, thậm chí còn muốn đẩy cô ra.
Nhưng Dương Linh không chịu khuất phục vẫn cứ vùi đầu vào cổ hắn.
“Vi Kha,” cô dịu dàng nói, “Ôm em lên giường.”
“Em quên rồi s……”
“Em không quên,” Dương Linh ngắt lời hắn, “Em biết anh là một người đàn ông truyền thống, em chính là thích điểm này của anh. Trên thế giới này đàn ông giống như anh đã không còn nhiều nữa rồi, em yên tâm về anh, mới để anh ôm em, có được không? có được không?”
Cuối cùng Hứa Vi Kha vẫn mềm lòng, ôm cô kiểu công chúa như ôm ngọc lên giường.
Ban đầu hắn không có tâm tình đó, nhưng hôm qua các anh em đã cho hắn xem một bộ phim, trong bộ phim đó chính là diễn như vậy, vì thế hắn rất tự nhiên cúi đầu xuống che môi cô.
Mọi thứ diễn ra rất tự nhiên, cái gì mà quan niệm truyền thống đều bị hắn bỏ lại, cửu tiêu vân ngoại*. Chỉ cần tối nay đem chuyện này hoàn thành, hắn nghĩ vậy.
(*lên chín tầng mây, ý nói không để ý gì nữa á)
Nhưng trước khi loại thân mật này đốt lên ngọn lửa nhỏ, Hứa Vi Kha toàn thân nổi da gà. Không biết có phải hắn bị ma nhập hay không, nhưng hắn luôn cảm thấy có một đôi mắt thò ra khỏi tủ để nhìn mình.
Hắn biết đây chỉ là tâm lý có vấn đề, không phải là lên giường à, chẳng lẽ ông trời còn đang nhìn hắn chằm chằm sao?
Hơn nữa nam nữ quan hệ là chuyện đương nhiên, Hứa Vi Kha đã làm sai chuyện gì, hắn không hiểu. Cuối cùng vẫn không vượt qua được một cửa của chính mình, nâng mặt của Dương Linh, chậm rãi kéo cô cách ra một khoảng.
Không đợi hắn mở miệng, đối phương đã vội hỏi: “Anh còn muốn đợi đến sau khi kết hôn phải không?”
Hắn hổ thẹn gật đầu, do dự: “Linh Tử, em… em về trước đi, muộn như vậy rồi.”
Dương Linh có chút ủ rũ nhìn hắn, “Anh không thể cho em ở đây một đêm sao? Chúng ta hẹn hò hai năm rồi, anh còn chưa ngủ cùng với em.”
“Linh Tử, anh… nhà em sống đây gần như vậy, vẫn là nên về trước đi.” Hứa Vi Kha nhấn mạnh.
Nếu thật sự muốn nói ra sự thật, giờ phút này hắn thật sự muốn nôn, không biết vì sao, ngực lại khó chịu đến hoảng.
Hắn muốn đợi bạn gái đi về, mở tủ quần áo ra xem thử xem bên trong có thứ gì thú vị không, hay đơn giản đó chỉ là tâm lý hắn không thoải mái sinh ra ảo giác.
Vì vậy, hắn tiễn cô rời đi, nghi ngờ bước đến cửa tủ và mở ra.
Ngay lúc đó, hắn choáng váng, những câu chửi thề không thể không thốt ra khỏi miệng: “HỨA NIỆM, TÔI Đ* MẸ CẬU! cậu trốn trong tủ quần áo tôi làm gì? cậu có phải muốn ăn đập hay không?”
“Vi Kha,” Hứa Niệm khoan khoái như không có chuyện gì xảy ra, vươn vai, “Anh biết mẹ em không còn nữa mà, nên anh đ* em đi.”
“Cút!” Hứa Vi Kha giả vờ lười để ý đến cậu. Nhưng khi hắn mắng ai đó, hắn cảm thấy tốt hơn nhiều.
“Chị Linh Tử đi rồi? Tối nay em ở lại được không?”
Tại sao Hứa Vi Kha cần trả lời? Hắn bước đến cửa sổ và nhìn xuống, “Làm thế nào cậu vào đây được? Tòa nhà của tôi cao năm tầng. Cậu là người nhện hay Venom?”
“Em không làm anh sợ chứ?” Hứa Niệm không quan tâm, làm nũng, “Anh trừng phạt em đi, em có thể làm việc nhà cho anh, giặt giũ, nấu cơm em đều biết.”
“Cậu không phải là phụ nữ thì thật uổng phí.” Hứa Vi Kha vừa nói vừa cởi quần áo rồi đi thẳng vào phòng tắm.
Hứa Niệm đi theo sát phía sau, giúp hắn lấy quần áo, vênh váo nói: “Ai nói người có thể giặt giũ, nấu nướng nhất định phải là phụ nữ, anh có biết 90% đầu bếp nổi tiếng trên thế giới đều là nam giới không?”
“Được được được, nói không lại cậu,” Hứa Vi Kha mở vòi sen, ngẩng đầu lên đón nước chảy xuống, “Phiền nhất là loại văn nhân như cậu, cái gì cũng nói được, cái gì cũng biết làm.”
Hứa Niệm đưa sữa tắm cho hắn, “Em không phải là văn nhân, em chỉ đọc nhiều hơn anh vài cuốn sách mà thôi.”
Khi Hứa Vi Kha ra khỏi phòng tắm, Hứa Niệm đã ngủ quên trên ghế sô pha trong phòng khách.
Nửa đêm gió thổi qua, Hứa Vi Kha đang mê man ngủ say, liền nghe thấy trong phòng khách có tiếng nức nở yếu ớt. Hắn có chút lo lắng, mò mẫn rời giường.
“Này,” Hứa Vi Kha trầm giọng dựa vào khung cửa, “Khóc cái gì?”
Giọng nói vang vọng trong góc phòng khách trống trải.
Hứa Niệm quay lại nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, nghẹn ngào nói: “Em không sao, khóc xong em có thể ngủ rồi.”
“Nói.”
“Thật sự không sao, chỉ là nửa đêm tỉnh lại có chút khó chịu.”
“Có chuyện gì?”
“……”
“Hửm?”
“Chính là… em vừa mới nghe nói anh và chị Linh Tử sắp kết hôn…”
Đúng vậy, từ tốt nghiệp đến đi làm, từ tình yêu đến hôn nhân, không phải tất cả đều được coi là điều hiển nhiên sao? Hắn Hứa Vi Kha cũng sắp tới hàng ba rồi, hắn vẫn là một lão xử nam, đây mới là chuyện không bình thường đó?
Nhưng tại sao hắn lại phải nói những lời này, trước tiên hắn phải nghĩ cách, đem cái đuôi làm phiền người khác này ném đi đã.
– —–
Bản gốc bài thơ:
Nhiều ngọn đèn lấp lánh như vậy
Remy
Anh muốn cùng em đi bộ trong tuyết yên tĩnh trong giông bão.
Cố Thành là một trong những nhà thơ Trung Quốc đi tiên phong trong phong trào “mông lung thi”, bài này được ông viết ở Stockholm trên đường đến Châu Âu. Kiến thức rộng, không khí thân thiện, thoải mái của nước ngoài, so với tình hình trong nước đang thay đổi cùng thế giới văn học phức tạp lúc bấy giờ khiến Cố Thành cảm thấy tự do, hạnh phúc hơn.
Nhưng ông là một người có tâm lý sống một mình, không quen thuộc thế giới, khi tiếp xúc cái mới cũng khiến ông lo lắng, sợ hãi.
Ngọn đèn lấp lánh ví như cuộc sống xã hội.
Giông bão như những khó khăn, và ông hy vọng có thể trong sạch, sống thật với bản thân với trái tim mình như tuyết, không bị giông tố cuốn lấy, ông muốn cùng Remy có thể bình yên đi qua những khó khăn mới trong cuộc sống xã hội như thế.
Có người nói Remy là biệt danh của vợ ông Tạ Diệp, người vợ luôn đồng hành cùng ông trong cả lúc vinh quang lẫn thất bại khó khăn. Nhưng chuyện tình cảm của họ lại kết thúc bằng việc Cố Thành nhớ thương người khác, giết vợ rồi treo cổ tự tử.