Kiều Tam đang ăn bữa khuya ở quầy hàng bên ngoài, vừa nghe anh em tốt nói vậy, hắn thiếu chút nữa đem mấy thứ trong miệng phun ra ngoài.
“Ông chủ, não của cậu bị hỏng rồi à?” Kiều Tam không hiểu, “Cho dù bây giờ cậu muốn quan hệ đồng tính, cậu cũng không nên làm thụ chứ. Chậc chậc, tôi thấy giống rồi.”
“Giống cái gì?”
“Tôi nghe nói có một loại gọi là Công 0*. Không phải là nói cậu chứ?”
(*Chỉ những người vẻ ngoài rất rất nam tính như công vậy, nhưng lại thành bên… khi tham gia mối quan hệ.)
“Này tôi nói cậu đó, đừng có nói đông nói tây với tôi, chỉ một câu thôi, có thể tìm đến cho tôi không?”
“Tìm?” Kiều San nghĩ nghĩ, liền nói: “Được, vậy tôi đi tìm, cậu chờ đó.”
Trong vòng ba ngày, công mà Kiều Tam tìm được đã thành công dụ dỗ tiểu thụ về nhà của anh ta. Tên tiểu thụ này tự nhiên chính là cái đuôi nhỏ phiền phức của Hứa Vi Kha, Hứa Niệm.
Việc này như vậy mà làm, làm xong là xong chuyện. Tiểu thụ thế là có được ‘công’, mà Hứa Vi Kha hắn cũng sẽ kết hôn sinh con, bách niên hảo hợp.
Ba giờ sau, gạo sống cũng nấu chín thành cơm rồi. Hắn còn đang lo lắng về điều gì? Nhưng hắn vẫn không yên tâm, thế nên bèn gọi điện thoại cho Kiều Tam.
“Lão Kiều, tình hình bây giờ thế nào?”
Đầu dây bên kia có tiếng thở dốc dồn dập: “Ông chủ, họ lại ra ngoài rồi.”
“Lại đi ra? Cậu làm gì mà thở dữ vậy?”
“Không phải, là vừa rồi,” Kiều San dừng lại, hít một hơi, “Có một người ăn mày dắt theo một con khỉ đến xin tiền.”
“Sau đó thì sao? Cậu đem cả câu nói cho hết đi.”
“Người đó dắt tiểu thụ của cậu chạy rồi.”
“Chạy rồi? Hắn ta keo kiệt đến thế à, lão Kiều? Không phải”, Hứa Vi Kha cau mày, “Hai người bọn họ nắm tay nhau rồi? dắt nhau chạy?”
Kiều Tam biểu thị mười phần bất đắc dĩ: “Ồ, ông chủ, cậu mang tiểu thụ của mình tặng đến trên giường của người ta, mà cậu vẫn quan tâm đến việc họ có nắm tay nhau hay không? mà cậu thấy đấy, bây giờ họ đang đi bộ dưới cầu, ánh đèn lấp lánh, vô cùng lãng mạn.”
“Lãng mạn cái m*ng cậu! Tôi không thấy được, cậu gửi định vị cho tôi, bây giờ tôi đi đến đó xem xem.”
“Cậu đừng tới đây,” Kiều Tam nói đùa, “Bây giờ cậu đến làm phiền người ta như vậy, có thật sự ổn không đó?”
“Xí, chuyện này là chủ ý của tôi, tôi nói dừng lúc nào thì dừng lúc đó.”
“Tôi nói này anh trai ơi,” giọng điệu của Kiều Tam lúc này thay đổi, “đừng nói là tôi không nói với anh, loại chuyện tình cảm này vốn là thuận theo ý trời, không phải là vòi nước, cậu nói mở là mở, nói tắt thì tắt được. Cậu có nhớ khi còn học đại học không? Cậu nói với tôi rằng chân Hứa Niệm bị thương rất nặng. Cậu đã chăm sóc người ta, mỗi ngày từ sáng đến tối, đối với người ta tốt bao nhiêu, bây giờ cậu ấy một lòng muốn ở bên cậu, lẽ nào đây không phải là ý trời à?”
“Nói cái gì mà ý với không phải ý trời? ý trời không phải là cưới vợ sinh con à?”
“Cũng không nhất định, cậu nghe theo bản thân mình đi, ý trời mà cậu đã nói là một cái cớ cho sự bất lực của cậu thôi. Tôi hiện tại ở trong điện thoại nghe ra được cậu căng thẳng hơn ai hết đó.”
“Cậu m* nó đừng nói nhảm nữa, cậu ấy là nam, có***, tôi một chút ham muốn đối với cậu ấy cũng không có, tôi m* nó còn đặc biệt thấy phiền nữa.”
(***带把子: ý nói cơ quan sinh dục của nam giới)
“Cậu bình tĩnh trước đi, đừng lỗ mãng.”
Hứa Vi Kha thở dài một hơi. hắn xoa xoa thái dương của mình, nhưng cảm thấy lông mày của mình ngày càng nóng.
Hình như hắn sai rồi, thật sự làm sai rồi, cái đuôi là của hắn, kéo nó ra có bao nhiêu đau đớn chứ?
“Định vị, gửi cho tôi định vị nhanh lên, cậu tại sao luôn thích nói chuyện phiếm thế, hiện tại, liền, ngay lập tức, gửi cho tôi!”
“Nếu tôi gửi cho cậu, cậu tối nay sẽ đưa tiểu thụ về nhà à?”
“……”
“Được thôi, tôi hiện tại liền ngay lập tức gửi cho cậu, ah, đừng gấp.”
Đây là lần đầu tiên Hứa Vi Kha chạy băng băng vì một người trong đêm như thế này, tim hắn đập rất nhanh.
“Hứa Niệm!”
Hứa Niệm quay đầu lại, vẻ mặt phi thường bình tĩnh, cười đáp: “Vi Kha.”
“Đi bộ thì đi bộ, hai người nắm tay cái gì?” Hứa Vi Kha xông lên thét.
“Nắm tay?” Hứa Niệm nghi ngờ nhìn hắn, giơ tay lên, “Em không có nắm tay.”
“Không có?”
Như vậy không tốt rồi, Hứa Vi Kha biết mình bị lừa, vậy thì hắn chỉ có thể tương kế tựu kế, “Cậu cùng tôi trở về.”
“Ồ.”
Ném ‘xì dầu* công’ ở dưới cầu, hai người một trước một sau trở về nhà.
*(xì dầu hay nước tương: ngoài tên gọi là nước chấm thông thường thì ngôn ngữ mạng bên Trung còn chỉ những người không liên quan đến câu chuyện, không quan tâm sự việc xảy ra,…t nghĩ chắc nói ảnh như từ người qua đường không quan trọng mà bên mình hay dùng á.)
“Vi Kha, đưa tay của anh cho em,” Hứa Niệm vừa nói vừa kéo Hứa Vi Kha ngồi xuống ghế sô pha.
“Làm gì?”
Hứa Vi Kha nhìn cậu lấy từ trong túi quần ra một lọ chất lỏng nhỏ, bôi một chút lên ngón tay, chuẩn bị bôi lên người hắn.
“Bị côn trùng cắn, không ngứa sao?”
“Cho nên,” Hứa Vi Kha không nhiều lời, “cậu biết người đó do tôi tìm được?”
“Ừm, em biết,” Từ Niệm gật đầu.
“Vậy cậu còn theo hắn về nhà? làm cái gì?”
“Anh tò mò à?”
“Có hôn môi gì không?” Hứa Vi Kha rốt cuộc phát hiện bản thân mình có thể không biết xấu hổ như vậy.
Hứa Niệm ngay lập tức phủ nhận: “Đương nhiên là không, em muốn để lần đầu tiên, còn mỗi cái lần đầu tiên về sau này đều cho anh.”
Theo lý mà nói thì đây có thể được coi là một lời tỏ tình, Hứa Vi Kha nên cảm thấy xấu hổ và đỏ mặt, nhưng thực tế thì không.
“Tôi có thể sẽ không có ý nghĩ muốn hôn cậu,” hắn nói như thế.
“Vậy thì em sẽ đợi cho đến khi anh có nó,” Hứa Niệm nheo mắt cười.