Thời Lục không từ chối.
Cô nói trước với Hứa Túc Dã rồi, kêu anh những ngày tết Nguyên Đán không cần xuất hiện.
Hứa Túc Dã biết rõ, cô không muốn cho người khác biết quan hệ của bọn họ. Mặc dù trong lòng anh khó chịu, nhưng ngoài mặt vẫn coi như không có chuyện gì mà đồng ý.
Ngày Tết Nguyên Đán đó, hai chị em Vân Tam Đông và Trì Việt đều tới.
Ngày thường trong nhà quạnh quẽ, ngay lập tức có sinh khí, cũng không lộ ra sự trống rỗng như vậy nữa.
Nhìn tủ giày để đang bày dép lê dành cho nam, Trì Việt hỏi một câu: “Sao lại có nhiều dép lê cho đàn ông vậy?”
Vân Tam Đông cầm đôi dép lê dành cho nam mới lên, đặt ở trước mặt em trai và Trì Việt, hạ giọng nói: “Được rồi anh trai. Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Thời Lục mắc bệnh sạch sẽ, nên cô cách cô cùng ba người bọn họ ăn lẩu là: Ba người bọn họ một nồi lẩu, một mình cô ăn một nồi nhỏ
Cô cũng không biết nói cái gì, nên chỉ yên lặng nghe bọn họ nói.
Trong quá trình ăn uống chung với mọi người, Thời Lục luôn có vẻ một người một cõi. Nhưng Vân Tam Đông không bận tâm chút nào, cùng một người kỳ quái như cô làm bạn cũng đã được bốn năm rồi.
Ăn xong, Thời Lục đi phòng bếp ép nước trái cây, Vân Lục Hàn cũng tiến vào giúp cô ép nước.
Vân Tam Đông phát hiện ngăn kéo có đinh ốc bị lỏng, nên muốn giúp cô vặn chặt lại, liền hỏi Thời Lục có tua vít không.
Thời Lục nói dụng cụ đều đặt ở trong kho chứa đồ bên cạnh, bảo cô tự mình đi lấy.
Vân Tam Đông đấy cửa kho ra, đi vào bên trong tìm.
Không bao lâu, lại truyền đến giọng nói kinh ngạc của Vân Tam Đông: “Mạo Mạo! Sao nhà cậu lại nhiều đồ vật kỳ lạ như vậy?”
Động tác của Thời Lục dừng lại, lúc này mới nhớ đến những đồ vật mà cô để trong kho
“Làm sao vậy?” Vân Lục Hàn hỏi.
Thời Lục lắc đầu, cắt trái cây xong rồi cho vào máy xay, ấn xuống nút xay “Không có gì.”
“Đồ vật gì lại kỳ lạ như vậy?”
Trì Việt nghe thấy động tĩnh, liền nhanh chóng đặt điều khiển TV xuống, rồi đi vào nhà kho với Vân Tam Đông.
Vân Tam Đông đứng ở trước một cái tủ, rồi đôi mắt trợn tròn, há to miệng, hiện ra bộ dạng kinh ngạc.
Trì Việt tò mò đi qua, phát hiện trong ngăn tủ có một cái rương, bên trong là dụng cụ đầy đủ các loại.
Cưa điện, rìu, khoan đục, dây thừng,… Đều là dụng cụ không thường thấy được đặt trong một cái rương.
“Mạo Mạo, có phải cậu khai phá sở thích làm nghề thợ mộc không?” Sự khiếp sợ của Vân Tam Đông nhanh chóng qua đi, rất nhanh đã tự mình tìm được lý do giải thích hợp lý.
Thời Lục không trả lời, mà hỏi lại: “Tìm được tua vít chưa?”
“A, tớ quên mất. Giờ tớ sẽ đi tìm.” Vân Tam Đông ném chuyện nhỏ này ra sau đầu, tiếp tục ở trong phòng tìm tua vít.
Trì Việt nhìn thấy một rương bày đủ loại công cụ, ánh mắt anh ta hơi lóe lên.
Anh ta liền bước lên trước kiểm tra, phát hiện đều là đồ mới, có lẽ là mới mua gần đây.
Chỉ là nhiều công cụ vậy, không biết có tác dụng gì.
Thừa dịp Vân Tam Đông không chú ý, Trì Việt liền chụp tấm ảnh về chiếc rương kia rồi gửi qua cho Hứa Túc Dã.
Trì Việt: [Trong nhà Thời Lục có một số đồ, anh biết không?]
Hứa Túc Dã: [Biết]
Trì Càng: [Anh cẩn thận một chút, tôi sẽ mau chóng khuyên cô ấy đi bệnh viện]
Hứa Túc Dã: [Đừng ép cô ấy]
Trì Việt: [Có phải anh đang nghĩ rằng tôi đang nói đùa, đúng không? Tôi đang nói thật]
Hứa Túc Dã: [Anh đừng ép cô ấy]
Trì Việt: [Không muốn sống nữa à?].
Lần này, Hứa Túc Dã không trả lời.
______
Sau khi bọn Vân Tam Đông rời đi, Thời Lục cũng gọi Hứa Túc Dã về.
“Bóng đèn trong kho bị hỏng rồi.” Cô lười biếng dựa vào trên ghế sofar sửa sang lại tư liệu, lúc nói chuyện cũng không có nhìn về phía anh.
Hứa Túc Dã dừng ở phía sau cô hiểu rõ: “Để anh đi sửa.”
Anh thay xong đèn mới, rồirửa tay sạch sẽ, sau đó đi đến cạnh cô một lần nữa.
“Có việc?” Thời Lục lạnh nhạt hỏi.
Đúng thật là Hứa Túc Dã có chuyện muốn hỏi.
Vừa rồi, anh nhìn thấy Vân Lục Hàn từ camera giám sát, anh đã lập tức nhận ra.
Vì sao Thời Lục lại mời cậu ta tới đây? Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?
Mấy câu hỏi này không ngừng hiện lên trong đầu anh, nếu không tìm ra đáp án. Nó sẽ biến thành cái gai vĩnh viễn trong lòng anh.
Do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn là sự chiếm hữu của anh đối với Thời Lục chiếm ưu thế. Anh nhịn không được mà hỏi ra: “Lúc trước ở trường học, cậu ta đưa quần áo cho em, người nghe tọa đàm cùng em, là ai?”
Động tác của Thời Lục dừng lại, tầm mắt từ trên màn hình rời đi, nhìn về phía anh.
Cô nhướng mày, giọng nói không vui không buồn: “Anh đang trách tôi?”
“Không có, anh chỉ là muốn biết.” Hứa Túc Dã dịu dàng nhìn cô. Đôi mắt giống như đống lửa ướt át, anh vừa im ặng lại nặng nề, khiến cho người khác cảm thấy không quá thoải mái.
“Anh còn muốn biết cái gì?”
Lúc này, không đợi Hứa Túc Dã trả lời, Thời Lục tự mình nói: “Muốn biết chúng tôi có hôn môi không, có tình không, đúng không?”
Hứa Túc Dã đứng ở dưới bóng đèn, mũi thẳng tắp, môi hơi mím lại, anh nói: “Đúng.”
“Chúng ta chia tay 4 năm, tôi từng có bao nhiêu người đàn ông bên cạnh, anh cũng muốn biết sao?”
Hứa Túc Dã nhíu mày.
Thời Lục tiếp tục nói: “Hứa Túc Dã, là anh tự mình đồng ý chia tay. Hiện tại, đi tới cục diện bối rối như thế này thì có ý nghĩa gì?”
Lúc vừa nói xong, Thời Lục đã cảm thấy hối hận.
Cô vẫn duy trì tư thế đầu ngẩng cao, quai hàm siết chặt, trông có vẻ cao cao tại thượng, nhưng thực tế là cô đang lừa gạt, tim cô đang đập rất nhanh.
Thời Lục không muốn chịu thua, cũng không nghĩ sẽ cúi đầu trước mặt ở Hứa Túc Dã. Cô cũng không muốn mình thừa nhận, thật ra cô rất để ý đến chuyện bốn năm trước.
Cô vẫn luôn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Dường như chỉ cần như vậy thì trong mối quan hệ này cô chính là người nắm vị trí chủ đạo.
Lời nói của cô không khác gì đấm vào đầu. Hô hấp của Hứa Túc Dã đã ngừng lại trong giây lát, anh im lặng mà nhìn cô, đồng tử của anh như sơn nhưng đôi môi lại đỏ nhạt.
Lúc mở miệng lần nữa, giọng nói của anh cũng thấp đi, tràn ngập áy náy và tự trách: “Xin lỗi.”
Anh luôn nói xin lỗi, anh mãi mãi đều nói xin lỗi.
Nhưng Thời Lục không muốn nhìn thấy anh xin lỗi. Móng tay màu đỏ ghim chặt vào trong lòng bàn tay.
Thời Lục không để ý tới anh, quay đầu tiếp tục làm việc.
Hứa Túc Dã tự cười nhạo bản thân, so với việc đối chọi gay gắt thì tốt hơn là phớt lờ anh.
Ban đêm, Hứa Túc Dã mơ thấy cảnh tượng Thời Lục và người thiếu niên kia thân mật.
Anh đứng một bên nhìn, khóe mắt như muốn nứt ra, cuối cùng phát điên mà xông lên.
Tỉnh mộng anh há miệng thở phì phò, lại phát hiện Thời Lục không nằm bên cạnh.
Cơn buồn ngủ còn lại cũng biến mất, thay thế chính là sự khủng hoảng dày đặc.
Hứa Túc Dã đang muốn xuống giường tìm cô, lại nghe thấy có tiếng bước chân đang ở tới gần.
Anh lại quay về chỗ cũ, rồi giả vờ ngủ.
Hứa Túc Dã có thể nghe ra, đó là tiếng bước chân của Thời Lục, cô đang từng bước từng bước tiến về phía giường.
Chỗ giường bên cạnh anh hơi lõm xuống.
Ngay sau đó là mùi hương nhàn nhạt, ngọt ngào của tô lê tiến sát lại gần anh, tiến vào trong mũi anh. Tim Hứa Túc Dã đập nhanh trong phút chốc, anh lo lắng sẽ bị Thời Lục phát hiện.
Có đồ vật thô ráp nào đó quắn quanh cổ anh.
Hứa Túc Dã cố gắng kiềm chế không mở mắt kiểm tra, anh đang cố gắng điều hòa hô hấp.
Anh cảm nhận được Thời Lục đang cầm đồ vật gì đó dài thô ráp để, cô khoa tay múa chân hai cái trên cổ anh, cuối cùng lại thu nó lại.
Thời Lục lại cầm vậy đồ đó xuống giường rồi rời đi.
Lúc cô đi ra bên ngoài, Hứa Túc Dã đã lén lút mở mắt. Băng qua bóng tối dày đặc anh nhìn thấy trong tay Thời Lục cầm nửa sợi dây thừng.
Thời Lục đi chân trần trên sàn nhà. Cô dẫm lên màn đem yên tĩnh, rất nhẹ nhàng mà đi ra khỏi cửa. Bóng dáng của cô rất mảnh mai, cẳng chân trắng gầy yếu ớt giống như chạm vào sẽ vỡ.
Hứa Túc Dã bỗng nhiên phát hiện, cô giống như lại gầy đi. Ngay lập tức, hốc mắt anh liền ướt, anh cố nén chịu đựng mới không rơi xuống.
_____
Ngày sau đó, Thời Lục không cố ý lạnh nhạt với Hứa Túc Dã nữa. Giống như trước kia, nếu tinh thần của cô tốt, cô sẽ đối tốt với anh, nhưng nếu tinh thần của cô không tốt, vậy thì cô sẽ đá anh ra khỏi cửa, khiến cho trái tim anh không ngừng lên lên xuống xuống.
Lần này, không phải Thời Lục cố ý tra tấn anh, mà là bản tính trước giờ của cô là nắng mưa thất thường.
Trước kỳ nghỉ đông, Hứa Túc Dã thử thăm dò, anh muốn đưa cô đi tham gia họp thường niên của công ty.
Anh muốn kéo cô vào vòng tròn cuộc sống của mình, nhưng không ngoài dự đoán, anh vẫn bị Thời Lục từ chối.
Thời Lục không muốn giới thiệu anh với bạn bè của mình.
Bọn họ giống như không bao giờ xuất hiện cùng một chỗ.
“Lúc ăn tết, chuyện của chúng ta…”
“Không cần nói cho người nhà biết.” Thời Lục biết anh muốn nói gì, nên cô vội vàng trả lời trước.
Hứa Túc Dã im lặng cúi đầu, rồi đồng ý: “Được.”
Vào Mỳ nghỉ đông ở Kỳ Đại, mặc dù Thời Lục không cần mỗi ngày phải đến trường, nhưng đa số thời gian cô đều không ở nhà.
Hứa Túc Dã đã lén xem định vị ở xe cô, có khi cô sẽ ở rạp hát, có khi cô lại ở khách sạn. Còn có nhiều lúc cô ở nhiều nơi khác ở Kỳ Thành.
Thời Lục trở về nhà vào gần tới.
Thời Thanh duyên kết hôn vào lúc tết, Hứa Túc Dã không tham gia, mà chỉ bảo người mang một phần quà qua tặng.
Thời Lục ở nhà ba ngày. Sau đó, cô quay lại, rất hiếm khi cô cho Hứa Túc Dã sắc mặt tốt, nhưng hôm nay cô còn mang quà tết về cho anh.
“A Dã, năm mới vui vẻ.” Thời Lục nhìn anh rồi cong môi. Đôi mắt cô mang theo ý cười, là một nụ cười trong sáng sạch sẽ.
Đã thật rồi Hứa Túc Dã không nhìn thấy cô cười như vậy. Trong trí nhớ của anh, trong lòng Thời Lục luôn luôn có chuyện che giấu, nên rất khó có thể ung dung, thoải mái.
Anh nhìn cô đến si mê, liền nhịn không được mà tiến lên phía trước. Anh thử vươn tay thăm dò, rồi nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.
Thời Lục không đẩy anh ra giống như lúc trước, cô còn ôm lại anh rồi để cằm ở trên vai anh.
Hứa Túc Dã chỉ cảm thấy trong lòng tràn ngập vui sướng.
Bọn họ có thể bắt đầu lại một lần nữa rồi, anh nghĩ như vậy.
“Chị, năm mới vui vẻ” Giọng nói của anh nghẹn ngào, lan da trắng nõn giống như tuyết đầu mùa nhiều năm trước, vì hai thứ này đều sạch sẽ như nhau.
Trong dịp tết, những bạn học hồi cấp 3 tổ chức một buổi họp lớp.
Thời Lục và Hứa Túc Dã đều tham gia.
Sau khi tốt nghiệp cấp 3, Thời Lục chưa từng tham gia họp lớp, đây là lần đầu tiên cô tham gia.
Cô và Hứa Túc Dã không cùng nhau đi vào, mà là một trước một sau đi vào trong phòng.
Bầu không khí trong phòng bao nóng bừng. Trong phòng ước chừng đã có một nửa người ngồi, đều là bạn học cũ.
Thời Lục cảm thấy rất quen mặt, nhưng đa số là cô đều không nhớ tên, nên không biết thế nào.
Văn Thư Nghệ liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, liền nhiệt tình chào hỏi cô.
Thời Lục nhìn những người khác bao quanh Hứa Túc Dã, sau đó foo đi đến bên cạnh Văn Thư Nghệ.
Tốt nghiệp hơn 6 năm, đa số các bạn học đều thay đổi. Có bạn học đã thành gia lập thất (lập gia đình) rồi.
Có một cô gái đi tới, làm ra vẻ mà vẫy vẫy tay với Thời Lục “Đại hoa khôi Thời, đã lâu không gặp.”
Thời Lục không nhận ra, nên chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Cô gái kia như quen thuộc mà ngồi ở bên cạnh cô: “Hoa khôi, hiện tại cậu đã có ai chưa?”
Đám người bao quanh Hứa Túc Dã đã nghe thấy câu hỏi này, bọn họ không tiếng động mà di chuyển sự chú ý sang bên này.
Trong phòng bao ồn ào náo nhiệt, nhưng anh luôn có thể chuẩn xác nghe được giọng của Thời Lục.
Cô trả lời là còn độc thân, giọng của cô còn nói ngọt như mật, vừa mang theo sự và thờ ơ.
Trong lòng anh liền nổi lên thật nhiều mất mát.
Cùng lúc đó, có bạn học vừa lúc hỏi anh: “Lớp trưởng, hiện tại cậu đã là ông chủ lớn rồi, đừng nói là chưa có bạn gái đấy?”
Hứa Túc Dã cầm lấy ly rượu, anh rũ mắt xuống để che khuất đi ý trong mắt, rồi nhàn nhạt nói: “Tôi đã kết hôn.”
Những người khác đều kinh ngạc hoặc ồn ào đùa giỡn, trong phòng tức khắc đã ồn ào.
“Đậu xanh, tôi mới phát hiện trên tay lớp trưởng còn đeo một chiếc nhẫn. Thật sự là đã kết hôn sao. Vậy tại sao lại không mời những người bạn học cũ đến tham gia, là do không đủ ý nghĩa sao lớp trưởng?”
“Xin lỗi, là do vẫn chưa làm lễ.”
“Tôi hiểu rồi, là lén lún kết hôn đúng không. Cũng đúng, nếu cậu đã kết hôn thì tin tức đã truyền ra rồi, vậy thì chắc chắn là tin tức lớn, phiền toái như vậy cũng không tránh được.”
Năm đó tốt nghiệp, tuy nói Hứa Túc Dã là người có sự nghiệp thành công nhất, nhưng những người khác đều đã tìm được sở trường của mình hoặc là việc mình thích. Lúc đó, bọn họ đều là học sinh hàng đầu, thi vào những trường hàng đầu, hiện tại cũng không kém.
Rất ít người có công việc tệ, nếu có thì bọn họ đều sẽ cảm thấy xấu hổ khi tham gia.
Vì vậy, tổng thể mà nói thì buổi tụ tập rất hòa thuận
Hứa Túc Dã vẫn luôn đặt sự chú ý vào tình hình bên kia của Thời Lục.
Anh nghe được có người nói muốn giới thiệu người khác cho Thời Lục, còn cô cũng nghe mà trả lời: “Cũng được.”
Anh không tự giác mà nắm chặt ly rượu trong tay.
Trong bữa tiệc, có bạn học ngày trước có quan hệ tốt, đối với chuyện của Hứa Túc Dã và Thời Lục thì cũng biết được một chút.
Anh ta liền vỗ vai Hứa Túc Dã, hạ giọng hỏi: “Cậu và hoa khôi tan rồi sao?”.
Hứa Túc Dã không nói đúng cũng không nói sai.
Ngược lại, người đó đã tự mình nói bằng giọng điệu chắc chắn: “Tôi không tin là cậu không tiếc.”
Người khác không biết, nhưng anh ta ngồi cùng bàn với Hứa Túc Dã, nên tất nhiên là biết rất rõ ràng.
Mặc dù trước nay Thời Lục chưa cho Hứa Túc Dã sắc mặt tốt, nhưng anh vẫn chỉ một lòng với cô.
Ba năm cấp 3, không nói quá khi nói Hứa Túc Dã là li3m cẩu của Thời Lục. Mà Hứa Túc Dã lại đúng là một khối thịt, anh là loại người mà nhận định đồ gì là rất khó có thể thay đổi, vậy thì làm gì có khả năng nói từ bỏ là sẽ từ bỏ thật.
“Không có.” Hứa Túc Dã nói.
“Vậy vừa rồi không phải là cậu nói đã kết hôn sao?”
“Ừ.”
Người nọ dần dần hiểu ra, anh ta cười rồi cạn ly rượu với anh: “Hiểu rồi, cậu đã có những gì cậu muốn, chúc mừng, chúc mừng. Khi nào tổ chức hôn lễ thì nhớ mời tôi đến. Tôi sẽ lén tham gia, tuyệt đối sẽ không truyền tin loạn.”
“Ừ.”
Nghe thấy Thời Lục bên này đã thêm wechat, trong mắt Hứa Túc Dã không còn nửa phần ý cười.
Từ tiệm cơm đi ra, bọn họ từng người cầm lấy thẻ tên cũ trở về trường.
Mỗi kỳ nghỉ đông, trường học số một Kỳ Thành mở cửa một tuần cho các bạn học cũ trở về trường, chỉ cần cầm thẻ sinh viên cũ là có thể tự do ra vào.
Ban đầu Thời Lục vẫn còn đi cùng với những người bạn học cũ của minh, dần dần mọi người từng người đều tách ra.
Chờ cô lấy lại tinh thần, bên cạnh chỉ còn lại một mình Hứa Túc Dã.
Trong sân trường to như vậy, bọn họ sóng vai đi cùng nhau.
Rạng sáng có tuyết rơi, đám học sinh đã nghỉ đông, nên tuyết rơi trong trường học cũng không có ai dọn.
Đế giày dẫm lên lớp tuyết dài, phát ra âm thanh lạo xạo lạo xạo.
Hai người bọn họ đều không nói chuyện, chỉ yên lặng đi trên nền tuyết.
Đi tới đi lui lại có tuyết rơi, lúc này Thời Lục phát hiện trên tóc giống như là có hoa nhỏ nở ra trắng tinh thuần khiết.
Hứa Túc Dã luôn nhìn về phía cô, giờ khắc này muốn ghi nhớ cô thật sâu vào trong trái tim.
Khoảng cách tới tòa nhà dạy học cao trung ngày càng gần.
Thời gian như lùi lại, trở về rất nhiều năm trước.
Thời Lục bỗng nhiên dừng bước chân, nhìn về phía Tây sân chơi có lưới bao quanh.
“Muốn đi đến sân bóng sao?” Hứa Túc Dã hỏi.
Thời Lục không trả lời, chỉ nhìn xa xa về hướng đó.
Trong nháy mắt cô nhớ về quá khứ trước kia, hành khúc cổ động quen thuộc lập tức vang lên, âm thanh rất lớn lan truyền đến toàn bộ khuôn viên trường học.
Đám học sinh đùa giỡn đi đến sân thể dục, trên đường nhựa màu đỏ chuẩn bị chạy.
Cô đứng hàng cuối cùng trong đội hình nữ sinh, bên trái là Hứa Túc Dã.
Trong lúc chạy bộ gió thổi qua, sẽ đem hơi thở trên người anh đến người cô. Kèm theo hơi nóng bốc lên, cảm giác thiếu niên tràn trề mạnh mẽ.
Xuân hạ thu đông, anh vẫn luôn sạch sẽ, rắn rỏi.
Khi đó, mỗi lần lúc chạy qua khúc cua, Thời Lục đều sẽ nhân cơ hội mà lén lút nhìn anh.
Nhìn đôi mắt đen nhánh, mũi thẳng, môi hơi mím lại. Nhìn những giọt mồ hôi trên trán của anh tỏa sáng dưới ánh mặt trời, xem yết hầu sắc bén của anh từ từ chuyển động.
Không có người nào biết, người xuất chúng đứng ở trên đài cao lại duy nhất. Học sinh hàng đầu phát biểu với tư cách đại diện học sinh lại duy nhất chỉ thuộc về một mình cô.
Mùa hè, chạy xong trở lại phòng học, Hứa Túc Dã ngồi ở phía sau sẽ dùng một cuốn sổ để quạt.
Nhưng mỗi lần anh quạt ra gió, thì cuối cùng đều thổi tới Thời Lục.
Kết quả là người anh ra đầy mồ hôi, nhưng cô lại không cảm thấy nóng một chút nào.
Kí ức dần dần biến mất, Thời Lục lắc đầu: “Không được.”
Cô thở ra làn hơi màu trắng, nhưng rất nhanh đã tiêu tán trong không khí, cũng không để lại một dấu vết nào.
Giống như thời thiếu niên của bọn họ, hiện tại, có lẽ ngoài kỷ niệm ra thì không còn lưu lại bất cứ thứ gì.
Thời Lục cùng Hứa Túc Dã tiến vào toàn nhà dạy học, lại dừng ở trước cửa lớp.
Trước cửa đã khóa, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy chỗ ngồi của bọn họ trước kia.
Bọn họ ngồi ở bên cửa sổ.
Ánh mặt trời chói mắt vào tiết thứ ba buổi chiều.
Gió ấm áp nhất của tháng 3 tháng 4.
Trên bầu trời đêm mùa hè sâu nhất xanh nhất.
Tất cả những chuyện này đều là bọn họ cùng nhau trải qua.
Khi đó, bàn học Hứa Túc Dã là bàn lúc nào cũng sạch sẽ và ngăn nấp nhất.
Mỗi lần bọn họ chiến tranh lạnh, bút của Hứa Túc Dã đều đúng lúc rơi xuống đất.
Sau đó lớp tự học yên tĩnh anh dùng bút nhẹ nhàng chọc vào lưng cô. Đôi mắt ngoan ngoãn nghe lời nhìn cô thì thầm nhờ cô giúp nhặt bút.
Lúc cô khom lưng cúi đầu nhặt bút, anh sẽ dùng tay che lại góc bàn, để cô không đụng vào cô.
Thời Lục nhặt bút lên, ở nắp bút luôn kẹp một tờ giấy, trên đó viết nhiều lời xin lỗi.
Mặc kệ là ai sai, cuối cùng vẫn là anh cúi đầu xin lỗi trước.
Khi đó, Thời Lục chưa bao giờ đi vứt rác, nếu có rác thì sẽ tùy tay vứt lên trên bàn anh, rồi anh sẽ đi vứt thay cô.
Khi đó, Thời Lục không bao giờ phải ra phía sau lớp vứt rác, có rác đều sẽ tiện tay để trên bàn của Hứa Túc Dã anh sẽ giúp cô vứt.
Khi đó Thời Lục hầu như không bao giờ trực nhật, luôn là Hứa Túc Dã giúp cô làm.
Khi đó, môn hóa học và vật lý của Thời Lục rất kém, là Hứa Túc Dã tổng kết lỗi sai giúp cô, vào ban đêm khi tan học đến nhà cô giúp cô học bù.
Cao trung không có Hứa Túc Dã không biết sẽ như thế nào, Thời Lục hoàn toàn không nghĩ ra.
Anh giống như là cái bóng của cô, không tiếng động ở bên cạnh cô nhiều năm như vậy.
Cùng nhau đi ngang qua tòa nhà dạy học cao trung, qua căn tin cùng nhau ăn cơm qua sân vận động cùng nhau chạy bộ.
Cô vốn nghĩ bản thân mình đã sớm quên những ký ức đó, nhưng tại đây trong phút chốc nó đã quay trở lại.
Hóa ra từ trước đến giờ cô không hề quên, chỉ là tạm thời không nhớ mà thôi.
Những kỷ niệm của chín năm qua, cuối cùng bọn họ lại dừng ở khu dạy học cấp 2.
“Muốn đi lên sao?” Thời Lục ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh lầu.
Trong lòng Hứa Túc Dã biết cô nói đến nơi nào, nên anh thấp giọng đồng ý: “Được.”
Trong hành lang yên tĩnh, vang vọng tiếng bước chân của hai người.
Cả tòa nhà chỉ còn lại hai người bọn họ, giống như buổi chiều sau khi tan học của rất nhiều năm trước.
Cửa tầng sáu trên sân thượng đã đóng lại, trên cửa dính đầy là rỉ sắt, cửa không khóa. Nhẹ nhàng đẩy một cái là đã mở ra được, cái cửa phát ra tiếng vang làm ê người, tro bụi màu đỏ đen từ rỉ sắt rơi xuống trên mặt đất.
Trên sân thượng có một đám tuyết trắng, gió rất lớn. Rất nhanh đã thổi làm mũi của Thời Lục, rồi chuyển sang màu hồng.
Cô đi một vòng sát rìa sân thượng, cuối cùng nằm bò lên lan cang nhìn xuống thân hình nghiêng ra ngoài rất nhiều.
Hứa Túc Dã không biết vì sao lại cảm thấy hoảng hốt, theo bản năng giữ chặt tay cô: “Đừng nghiêng người, sẽ rất nguy hiểm.”
Thời Lục nghe theo mà rời khỏi lan can.
Lúc sau Thời Lục đi đến ven bờ tường, lưng nhẹ nhàng dựa vào bức tường loang lổ.
Cô nhìn về phía Hứa Túc Dã: “Có thể hôn tôi không?”
Có bông tuyết rơi ở trên lông mi cô, cô chớp mắt hai cái, rất nhanh bông tuyết đã tan ra.
Hứa Túc Dã như bị mê hoặc, trong thời gian ngắn, anh mất khả năng suy nghĩ. Đôi mắt anh ngơ ngẩn, anh không chịu được khống chế mà đi đến trước mặt cô.
Cuối cùng, anh dừng ở trước mặt cô, dần dần cúi đầu, đi tìm đôi môi có hơi lạnh. Anh nhẹ nhàng ngậm lấy, li3m láp, vuốt v3.
Như một khối băng mỏng, rất nhanh đã biến thành nước ngọt ngào.
Dáng người Hứa Túc Dã thẳng tắp, cao lớn, phía sau là ánh mặt trời mùa đông trắng tinh tuyết và gió nhẹ thổi qua.
Rất nhiều năm trước, anh cũng từng ở chỗ này giống như vậy, đối diện trước mặt cô cẩn thận mà hôn môi.
Khi đó, anh mặc đồng phục màu xanh trắng sạch sẽ, phía sau là ánh hoàng hôn chói mắt. Ráng chiều màu cam tiếng ve kêu râm rang.
Thời Lục chủ động nhón mũi chân, hơi ngẩng đầu lên, ôm lấy cổ anh.
Cô dùng đầu lưỡi đẩy hai hàm răng của anh ra, nhẹ nhàng đảo qua hàm trên. Dây dưa cùng hơi thở của anh, cùng anh trao đổi hô hấp.
Yết hầu của Hứa Túc Dã chuyển động, thuần thục phối hợp cùng nụ hôn của cô.
Một bàn tay anh đặt ở cổ sau Thời Lục, một cái tay khác ôm lấy cô, đem cả người cô đều dính vào trong lồ ng ngực anh, che chắn gió lạnh cho cô.
Rất lâu sau, môi bọn họ mới tách ra.
Đôi tay của Hứa Túc Dã ôm lấy mặt cô, ngón tay cái nhẹ nhàng cọ lên, một lần lại một lần.
Trong mắt anh tràn ngập yêu mếm, cũng giống như hồi năm sơ tam.
Hứa Túc Dã li3m môi, hơi thở không đều, giọng nói có chút khàn khàn: “Thời Lục, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa đi.”
“Bắt đầu từ đâu?”
“Từ nơi này.”
Thời Lục lại cong môi, cười nhẹ lần nữa, đôi mắt xinh đẹp phản chiểu tất cả đều là hình bóng của anh.
Đôi môi đỏ mọng của cô dần dần đến gần, cuối cùng lại đặt lên môi anh.
Tuyết rơi lặng lẽ, bọn họ lại ôm chặt lấy nhau.
Buổi tối, rõ ràng Hứa Túc Dã cảm nhận được sự khác thường của Thời Lục.
Hôm nay, cô nhiệt tình một cách lạ thường, đặc biệt là còn dịu dàng.
Ngày thường, lúc bọn họ ân ái, rất ít khi bọn họ trao đổi với nhau. Nhưng mà lần này, Thời Lục lại chủ động ngẩng đầu, rồi hôn lên môi anh.
Làm mùi hương ngọt ngào gây nghiện của cô bao trùm lấy anh lúc nào không hay.
Cơ thể Hứa Túc Dã nhẹ nhàng run rẩy, mồ hôi chảy xuống dưới cằm.
Đôi mắt anh híp lại, luồn tay vào tóc cô đầu lưỡi đi vào trong miệng.
Rất lâu sau, môi bọn họ mới tách ra.
Thời Lục dựa vào đầu giường, cong môi lên cười, rồi nhìn anh: “Hôm nay anh rất hưng phấn.”
Hứa Túc Dã ôm cô vào trong lồ ng ngực, sau đó hôn lên trên mặt cô.
“Muốn hút thuốc sao?” Hứa Túc Dã hỏi.
Thời Lục lắc đầu: “Không cần.”
Cô dựa vào trước ngực nghe tiếng tim đập hữu lực của anh, chậm rãi mở miệng: “Anh có hoài niệm lúc học trung học không?”
Hứa Túc Dã gật đầu: “Ừ.”
“Vì sao?”
“Mỗi một ngày cùng ở bên em, anh đều hoài niệm.”
Lúc nói chuyệm, lồ ng ngực anh phập phồng lên xuống, tiếng tim đập theo đó cũng truyền đến tai cô.
Thời Lục khẽ cười một tiếng.
Cô hơi cúi đầu mái tóc xoăn đen hơi rủ xuống, Hứa Túc Dã không phát hiện trong mắt cô không hề có cười ý.
“Lúc vừa mới gây dựng sự nghiệp, khó khăn không?”.
Yết hầu của Hứa Túc Dã chuyển động, tìm được tay cô nắm lấy mười ngón tay đan xen vào nhau.
“Khó” Anh nói.
Không chỉ là gây dựng sự nghiệp khó, thứ khó khăn hơn đó là mất đi cô.
Cùng Thời Lục dây dưa nhiều năm như vậy, Hứa Túc Dã sớm thành thói quen dựa vào cô. Cuộc sống gần như là phụ thuộc vào cô. Bỗng nhiên bị ép tách ra khỏi cô, khó chịu trong lòng mới là thứ làm anh không chịu được.
“Trong những năm tôi ra nước ngoài, có phải anh có mâu thuẫn với ba mẹ tôi không?”
“Cứ coi là vậy đi.”
“Chuyện lớn hay nhỏ?”
“Chuyện nhỏ.”
“Anh có từng cố gắng liên lạc với tôi không?”.
“Từng có.” Giọng nói của anh nén xuống rất thấp, yết hầu hơi chua xót: “Nhưng em đã đổi số.”
Thời Lục không nói chuyện này nữa.
“Vậy hiện tại anh có vui không?”
“Vui vẻ.” Cuối cùng bọn họ cũng có thể bắt đầu lại từ đầu, tất nhiên là anh rất vui.
Thời Lục không tiếng động mà cười: “Vui là tốt rồi.”
Im lặng một chút, Hứa Túc Dã nói: “Có thể xóa phương thức liên lạc của người kia không?”
“Ai?”
Anh li3m môi, do dự nói: “Người mà người khác giới thiệu cho em.”
Anh nói xong, Thời Lục rơi vào yên lặng, cô cũng không đáp lại ngay lập tức.
Hứa Túc Dã nhanh chóng chớp mắt vài cái, suy nghĩ có phải bản thân lại làm cô tức giận không khiến trái tim anh như bị treo lên.
Lúc anh sắp không nhịn được mà nói xin lỗi, Thời Lục lại mở khóa điện thoại ra, rồi đưa cho anh: “Tự xóa đi.”
Hứa Túc Dã liếc nhìn cô một cái, rồi cầm lấy điện thoại của cô, tìm thấy số được lưu vào gần đây nhất, sau đó xóa đi.
Trước khi thoát ra, anh nhìn thấy tin nhắn mà Vân Tan Đông gửi đến cho Thời Lục: [Mạo Mạo, có phải cậu giúp tớ đập tiền mua quà không? A a a cậu không cần tốn kém vậy đâu….]
Sau đó, Hứa Túc Dã tắt điện thoại, rồi đưa lại cho cô.
Thời Lục ném điện thoại sang một bên, lười nhác nói: “Thật đúng là anh không thay đổi một chút nào cả.”
Hứa Túc Dã mãi mãi là một người che giấu tốt mọi chuyện.
Rõ ràng trong lòng anh để ý muốn chết, lại có thể nhẫn nhịn lâu như vậy. Thậm chí còn coi như không có chuyện gì mà ngủ cùng cô, chỉ khi tâm trạng cô thoải mái mới dám đưa ra yêu cầu của bản thân mình.
“Để tôi xem anh có thể nhẫn nhịn được bao lâu.” Thời Lục ngẩng đầu lên từ trong lồ ng ngực anh, đầu ngón tay lạnh lẽo của cô xẹt qua người anh.
Cơ thể Hứa Túc Dã trở nên căng thẳng, môi dùng sức mím thành đường thẳng dùng đôi mắt đen như mực nhìn về phía cô.
Thời Lục đang tra tấn anh.
Cô thích nhất nhìn dáng đ ộng tình không chịu được của anh, nhìn anh vui vẻ đau khổ vì không đạt được mong muốn của mình.
Cuối cùng, cô làm anh đau một chút.
Trong phòng chỉ có một bóng đèn ở trên đầu giường, Thời Lục nhìn ánh mắt quá mức chăm chú của anh, trong ánh sáng có chút rét lạnh: “Hứa Túc Dã, tôi muốn anh mãi mãi sẽ nhớ kỹ tôi.” Nhớ kỹ tất cả những gì tôi mang lại cho anh, bao gồm cả vui vẻ và đau đớn.
Hứa Túc Dã dùng khuỷu tay chống lên giường, anh rũ mi mắt xuống, vì đau đớn đột ngột nên anh nhăn mặt lại, nhưng anh vẫn nghe theo cô: “Được”.
Rồi cô ném xuống một câu: “Anh tự đến đi.”
Thời Lục xuống giường, rồi đi vào trong phòng tắm. Cô để lại một mình Hứa Túc Dã đang mông lung ở trong phòng.
Năm phút sau, Hứa Túc Dã đã thay khăn trải giường, rồi đi vào phòng khác tắm.
Hai người lại nằm trên giường sạch sẽ lần nữa, sau đó câu được câu không mà nói chuyện.
Hiếm khi Thời Lục nói nhiều lời như vậy, cô giống như muốn nói hết chuyện một đời.
Trong đầu Hứa Túc Dã đột nhiên nhảy ra suy nghĩ khiến tim anh ngừng đập trong chốc lát.
Sẽ không, chắc chắn sẽ không.
Hiện tại, trạng thái của Thời Lục rất tốt, sẽ không có chuyện gì đâu. Anh tự an ủi mình như vậy.
Nói chuyện đến khuya, bọn họ ôm nhau rồi đi vào giấc ngủ.
Rất lâu rồi bọn họ không thân mật như vậy.