Cách nửa giờ, Hứa Túc Dã sẽ nhìn định vị xe cô một lần. Kết quả, anh lại phát hiện xe cô không ở Kỳ Đại, mà là chạy đến vùng ngoại ô.
Rất nhiều suy nghĩ không tốt ý nhanh chóng nảy lên trong đầu, Hứa Túc Dã lập tức bỏ công việc đang làm đi xuống lầu, rồi rời khỏi công ty, anh theo định vị mà đuổi theo cô.
Anh không lái xe của mình, mà là lái chiếc SUV của trợ lý.
Khoảng cách tới ngoại ô càng gần, thì xe ô tô trên đường lại càng thưa thớt.
Ngoài cửa sổ xe, cảnh tượng các tòa cao ốc phồn hoa dần dần bị thay thế bởi những rừng cây và đồng ruộng thưa thớt.
Bóng cây xác xơ lướt qua, phía xa là đồng ruộng được phủ một lớp tuyết dày, che phủ đi hoa màu bên dưới.
Thời Lục để tay trên tay lái xe, cửa sổ xe được đóng chặt, bên trong không bật nhạc, chỉ còn lại tiếng của động cơ xe.
Những chuyện xảy ra trong nhà mấy ngày nay không ngừng lướt qua trong đầu cô.
Ngày thứ hai, anh trai cô kết hôn, người nhà bọn họ cùng nhau ngồi ăn cơm.
Chị dâu cô xuất thân nhà giàu có, nên cũng được coi như môn đăng hộ đối với anh trai cô. Xem như là liên hôn, nhưng cũng không phải hoàn toàn là không có tình cảm.
Nói chuyện trong nhà xong, bọn họ lại nói về chuyện trong công ty.
Chị dâu và anh trai cô tiếp xúc trong khoảng thời gian này, đã hiểu biết sơ qua về một số chuyện trong công ty của Thời gia.
Chị ấy là thạc sĩ ngành tài chính, lại biết quản lý công ty của gia đình, nên có rất nhiều cách nhìn rất độc đáo về kinh doanh.
Ba mẹ, anh trai, chị dâu nói chuyện. Thời Lục chỉ yên lặng lắng nghe, vì có rất nhiều chuyện cô nghe như lọt vào trong sương mù. Trong toàn bộ cuộc nói chuyện, cô chưa từng nói một lời nào.
Chị dâu cô nhắc tới lĩnh vực kinh doanh của công ty nhà cô gần đây, nhưng không có người tiếp lời.
Bầu không khí trên bàn cơm đang rất hòa hợp, đột nhiên lại rơi vào im lặng.
Chị dâu cô mờ mịt nhìn một vòng, sau đó vì nghĩ rằng mình nói sai, nên nhỏ giọng dò hỏi Thời Thanh Duyên.
Từ Song và Thời Văn Viễn nhanh chóng đổi chủ đề nói chuyện, trong lúc đó, đôi mắt họ nhìn qua trên người Thời Lục.
Chị dâu cô nhìn theo ánh mắt bọn họ thì nhìn thấy Thời Lục từ nảy đến giờ đều yên tĩnh, mơ hồ, rồi sau đó, chị dâu cô như hiểu ra điều gì đó.
Trong vòng tròn này, về cơ bản, con cái nhà giàu nào sau khi lớn lên, mặc kệ có giỏi giang không, thì đều sẽ vào công ty trong gia đình làm việc. Còn Thời Lục lại làm một công việc không hề liên quan gì đến công việc gia đình. Từ đó mà liên hệ, thật ra cũng không khó đoán lắm. Không hổ là doanh nhân, bọn họ rất nhanh đã lạnh nhạt chuyển sang chủ đề khác để nói chuyện.
Chị dâu cô đột nhiên không kịp chuẩn bị mà chạm phải ánh mắt với Thời Lục, sau đó cười trấn an cô.
Là nụ cười tươi đầy thiện ý, nhưng với Thời Lục mà nói thì nó lại giống như một cái gai, khiến cho cô nuốt không nổi, thành ra cả đêm cô không thể ngủ.
Thời Lục bỗng nhiên phát hiện, cô mới là người ngoài trong ngôi nhà này.
Cô sống ở đây hơn hai mươi năm, nhưng so ra thì lại không đáng tin bằng chị dâu mới cưới vào nhà được hai ngày này.
Xe dừng dưới chân núi, Thời Lục xuống xe để đi bộ.
Có một bậc thang làm từ các phiến đá dẫn đến đỉnh núi. Hôm nay, Thời Lục cố ý đi giày đế bằng, nên cô không khó để đi lên.
Điểm đến của cô là một ngôi miếu trên đỉnh núi.
Chùa miếu rất nhỏ, không phải là địa điểm du lịch. Mỗi năm chỉ mở cửa vào những ngày cố định để đón người bên ngoài vào, những lúc khác là thời gian các sư phụ ở bên trong dọn dẹp không được phép làm phiền.
Hơn nữa đường đi chênh vênh, cho nên người tới chùa miếu này cũng không nhiều. Một đường Thời Lục đi lên cũng không thấy được mấy người.
Tại sao cô biết nơi này, là vì lúc còn nhỏ mẹ cô mang cô đến đây.
Khi đó trong nhà gặp khó khăn, nghe nói ngôi chùa miếu này rất linh nghiệm. Mỗi năm ăn tết, cha mẹ cô đều sẽ tới đây thắp hương, cầu nguyện.
Sau đó, chuyện trong nhà đúng thật là đã thay đổi, cha mẹ cô cũng không cần đến đây nữa.
Nhưng Thời Lục lại rất nhớ kỹ nơi này, sau khi lớn lên, mỗi năm cô đều sẽ đến.
Đến trên đỉnh núi, trên trán Thời Lục đã có một mảng mồ hôi.
Hôm nay, cô để mặt mộc, gương mặt sạch sẽ trắng nõn, tròng mắt màu nâu trong suốt. Quần áo của cô cũng rất đơn giản.
Khoảnh khắc tiến vào cửa, trái tim cô cũng dịu lại.
Hứa Túc Dã dựa theo định vị của xe, một đường đuổi theo tới đây, dọc theo đường núi cũng đi đến ngôi chùa miếu này.
Đi qua tam trọng đại điện, anh nhìn thấy Thời Lục đang thắp hương phía trước.
Cô đưa lưng về phía anh, động tác của cô rất thông thạo, nhẹ nhàng. Đứng trong một đám người hành hương nôn nóng ầm ỉ đặc biệt nổi bật.
Trong mắt Hứa Túc Dã, phần lớn thời gian cô đều lạnh nhạt, kiêu ngạo, thỉnh thoảng thì sẽ vô tình để lộ sự ngây thơ như trẻ con.
Nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng thấy cô yên bình như vậy.
Thắp hương xong, Thời Lục quỳ gối lên đệm, chắp tay trước ngực, nhắm mắt mà đọc thầm điều gì đó.
Hứa Túc Dã không biết vì sao cô lại đến đây, trốn trong chỗ tối lặng lẽ quan sát cô.
Thẳng đến giữa trưa Thời Lục mới đứng lên, đi đến cây ước nguyện ở trước chánh điện.
Trên cây treo vài tờ giấy ước nguyện màu đỏ, so với những ngôi chùa đông đúc khác trông có chút hoang vắng tiêu điều.
Thời Lục cầm tờ giấy ước nguyện lên, cô không suy nghĩ mà dùng bút viết ước nguyện của cô xuống.
Bảy năm rồi, mỗi năm cô đều ước nguyện cùng một điều.
Cho dù như vậy, mỗi năm cô đều sẽ tới đây, tất cả những gì cô hi vọng là điều ước có thể thực hiện tốt hơn.
Lúc viết chữ, Thời Lục lại nhớ tới lúc còn nhỏ, cô cùng ba mẹ, anh trai đi đến đây.
Mỗi người bọn họ đều viết ước nguyện.
Nhưng không có một ai trong ước nguyện về Thời Lục.
Va mẹ hy vọng anh trai cô để thành tài, hy vọng công ty sớm ngày thoát khỏi khó khăn.
Anh trai cô hy vọng mình có thể mau lớn lên, để giúp ba mẹ bớt ưu phiền.
Bọn họ đều đã quên Thời Lục.
Cuối cùng, Thời Lục không viết gì hết, mà cô chỉ treo tờ giấy trống không lên trên.
Khi đó, có một tiểu tăng hỏi cô rằng có phải không biết viết bút lông không và còn nói có thể viết giúp cô.
Thời Lục lắc đầu, cô nói bản thân mình không có ước nguyện nào cả.
Thật ra là ước nguyện tại thời điểm đó của cô không muốn bất kì một ai biết hết. Cô mãi mãi là Thời Lục cao cao tại thượng, cô sẽ không cần khẩn cầu tình yêu của bất kì một người nào.
Viết xong một hàng chữ, Thời Lục nhón chân lên để treo tờ giấy ở trên cây.
Cô tin ngôi chùa miếu này thật sự linh nghiệm, bởi vì ước nguyện của ba mẹ và anh trai cô đã được thực hiện.
Cô cũng hy vọng ước nguyện của cô cũng có thể được thực hiện.
Treo tờ giấy ước nguyện xong, Thời Lục như trút được gánh nặng nào đó, cô nặng nề thở ra một hơi.
Cuối cùng, cô nhìn về phía gương mặt hiền từ của Bồ Tát ngay giữa ngôi chùa, rồi xoay người rời đi.
Không một ai trong ước nguyện có Thời Lục.
Thời Lục cũng không có ước nguyện.
Thời Lục đi rồi, Hứa Túc Dã từ cây cột được sơn hồng bước ra, đi tới cái cây kia.
Anh không cần đem tờ giấy gỡ xuống, cũng có thể nhìn thấy chữ viết ở trên.
Chữ viết tinh tế, từng nét bút đều là nghiêm túc và thành kính.
Nguyện vọng của Thời Lục rất đơn giản, nó chỉ ngắn ngủn một hàng chữ: “Cầu nguyện cho Hứa Túc Dã bình an, vui vẻ”
Hứa Túc Dã ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm tờ giấy ước nguyện đó thật lâu, nhìn cho đến khi đôi mắt sưng lên, gần khô lại, trong lòng anh lại nổi lên đau đớn.
Anh rũ mắt xuống, dùng bút để viết xuống nguyện vọng của mình, rồi treo ở bên cạnh tờ giấy ước nguyện của Thời Lục, sau đó mới đuổi theo cô xuống núi.
Anh muốn Thời Lục sống tốt.
Phật không cần phù hộ cho anh.
Phù hộ cho Thời Lục sống tốt là đủ rồi.
Hứa Túc Dã đi theo xe Thời Lục, nhìn thấy cô sau khi rời khỏi chùa miếu, rồi dừng ở Nhất Trung phụ cận kỳ Thành một chút.
Cô không xuống xe, có lẽ cô chỉ ngồi trong xe nhìn trường học mà bọn họ đã gắn bó 6 năm.
Hứa Túc Dã dừng xe ở dưới gốc cây ngô đồng, anh điều chỉnh ghế rồi ngả lưng ra sau, cánh tay anh đặt bừa ở trên tay lái xe, anhnhìn về hướng Nhất Trung Kỳ Thành ở xa.
Hiện tại là kỳ nghỉ đông, trong trường học hầu như không người ngay cả cửa hàng bán đồ ăn sáng và đồ uống cũng đóng cửa.
Hai bên cổng trường là đống tuyết bẩn được bảo vệ xúc tới chất thành đống.
Phía Đông là một loạt cửa hàng văn phòng phẩm, hiệu sách, xa một chút là siêu thị nơi anh thường xuyên đến mua đồ ăn vặt và nhu yếu phẩm hằng ngày cho Thời Lục.
Phía Tây là tiệm trà sữa và cửa hàng thức ăn nhanh. Thời Lục thích uống nước chanh của cửa hàng thứ hai, nửa đường có đá.
Hiện tại mấy cửa hàng đó đều đã đóng chặt cửa, tuyết rơi trước cửa cũng không có người dọn dẹp.
Một loạt ký ức ở Nhất trung Kỳ Thành, đối với Thời Lục mà nói thì không có ý nghĩa gì, còn Hứa Túc Dã cũng không rõ.
Nhưng là trong mắt anh, đây là khoảng thời gian anh nhớ nhất trong cuộc đời, cũng là khoảng thời gian anh ở gần Thời Lục nhất.
Sau đó anh đến Kỳ Đại, cô đột nhiên ra nước ngoài, bọn họ càng lúc càng xa nhau.
Không chỉ là khoảng cách địa lý, ngay cả trong lòng cũng có khoảng cách.
Đoạn thời gian trung học đó, về cơ bản anh có thể đoán được Thời Lục đang nghĩ gì, nhưng hiện tại anh hoàn toàn nghĩ không ra.
Buổi chiều 3 giờ, anh đột nhiên nhận được cuộc gọi của Thời Lục.
Hứa Túc Dã nâng cửa kính xe lên, trong xe lập tức trở nên yên tĩnh.
Anh nhìn chiếc xe màu đen trước mặt, rồi mới nghe điện thoại.
“Anh ở công ty sao?” Thời Lục hỏi, giọng nói của cô bình tĩnh, nên không nghe ra vui hay buồn.
“Ừ.”
“Hôm nay, mấy giờ về?”
“Khoảng bảy giờ tối. Em về nhà rồi sao? Có ăn cơm trưa không?”
“Biết rồi.” Thời Lục không có trả lời câu hỏi của anh, nói xong, cô liền tắt điện thoại.
Hứa Túc Dã đang nghĩ ngợi, vì sao Thời Lục lại đột nhiên gọi điện thoại hỏi anh mấy giờ về nhà. Còn không đợi anh suy rõ, thì anh đã thấy chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển.
Vì không để cho Thời Lục phát hiện dị thường, nên anh cố tình đợi hơn mười phút rồi mới đi theo sau.
Trên đường lái xe về, Thời Lục gọi điện thoại cho Vân Tam Đông.
Cửa sổ xe đóng chặt diện thoại được liên kết với bản điều khiển trung tâm. Bên trong xe ngoài tiếng động cơ xe ổn định phát ra, cũng chỉ còn lại âm thanh bíp bíp bíp, từng tiếng lại từng tiếng phát ra rất nhịp nhàng.
Có thể là Vân Tam Đông đang bận, nên không nhận được cuộc gọi này.
Vang lên bảy tám tiếng, tay Thời Lục để ở trên tay lái xe nhẹ nhàng gõ vài cái, rồi cô tắt điện thoại đi, cô cũng không tiếp tục gọi nữa.
Cô bình tĩnh mà nhìn về con đường phía trước, rồi khẽ thở dài một cái, cô không khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Cùng đi một đoạn đường, Hứa Túc Dã phát hiện xe Thời Lục đang di chuyển về hướng nhạn lai vân loan. Có lẽ là cô về nhà, anh thở phảo nhẹ nhõm
Vừa lúc, trợ lý gọi điện thoại cho anh nhắc nhở sắp có hội nghị diễn ra, anh không rảnh để lo ăn cơm, trước tiên về công ty.
Họp xong, Hứa Túc Dã trở về văn phòng, ngồi ở trước máy tính làm việc.
Tuy rằng có rất nhiều việc cần giải quyết, nhưng anh lại không chú ý vào được. Từ lúc trở về công ty, tim đập của anh đập rất nhanh vô cùng hoảng hốt. Loại này cảm giác này giống như lúc trước khi ngủ, anh uống quá nhiều cà phê, nên cả người rơi vào trạng thái hưng phấn quá độ.
Rất ít khi anh gặp phải tình huống này, nó rất bất thường.
Hứa Túc Dã ngậm điếu thuốc, anh nghiêng cầm bật lửa, sau đó đứng dậy rồi đi đến bên cửa sổ sát đất.
Văn phòng giám đốc nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà, quang cảnh tuyệt vời. Có thể nhìn rõ các tòa nhà xung quanh mà dòng xe cộ ở phía dưới.
Đôi mắt anh trong vô thức nhìn về phía Nhạn Lai Vân Loan, rồi dừng lại.
Nghĩ đến những hoảng loạn của bản thân trong hai tiếng qua, giống như đang ám chỉ một điều gì đó.
Hứa Túc Dã không còn hứng thú tiếp tục ngắm phong cảnh nữa, bỏ điếu thuốc vừa mới châm xuống trở về trước máy tính ngồi xuống.
Anh không tiếp tục mở trang web làm việc, mà là mở camera giám sát trong nhà ra.
Xem qua mấy cái camera, anh đều không nhìn thấy hình bóng của Thời Lục
Cô ra ngoài sao?
Hứa Túc Dã nhìn xuống định vị trên điện thoại và định vị xe của cô, cũng đều ở nhà.
Anh nhăn mặt, lập tức gọi điện thoại cho cô.
Tấm rèm dày trong phòng ngủ đóng lại, trong phòng rất tối. Màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng lên, làm anh lập tức cầm lấy điện thoại.
Hứa Túc Dã nhìn camera giám sát như vậy, chờ đến khi điện thoại tự động tắt cũng không thấy Thời Lục nghe máy.
Trong nhà chỉ có một nơi duy nhất anh không lắp camera, chính là phòng tắm.
Có lẽ là Thời Lục đi tắm, Hứa Túc Dã nghĩ như vậy.
Anh lại tùy ý nhìn những nơi khác trong nhà.
Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa giọng nói của trợ lý vang lên, Hứa Túc Dã đang chuẩn bị tắt camera giám sát, rồi kêu người bên ngoài đi vào.
Trước khi đóng cửa, anh chú ý tới có chỗ không giống bình thường.
Vừa rồi anh luôn cảm thấy có điều kỳ lạ, lần này anh nhìn kỹ lại mới phát hiện…
Cửa ngăn tủ mở ra, bên trong thiếu một số dụng cụ.
Đống dụng cụ Thời Lục mua đã không còn nữa.
Đồng tử Hứa Túc Dã phóng to lên, trong đầu “ong” một tiếng, một cơn choáng váng đột ngột ập tới.
Anh lập tức đứng dậy bởi vì động tác quá lớn. Trước mắt đột nhiên biến thành màu đen, thiếu chút nữa anh đã té ngã.
May mắn thay, anh giữ bàn làm việc đúng lúc, nên đã ổn định thân thể.
Hứa Túc Dã đóng camera giám sát lại, anh lấy chìa khóa xe rồi đi ra cửa.
“Hứa tổng, Vương tổng vừa liên hệ với chúng ta, nói cần xem xét con chip….” Cửa vừa mới mở ra, vì tiết kiệm thời gian, nên trợ lý liền nói thẳng công việc.
“Tôi sẽ nói sau.” Hứa Túc Dã để lại một câu, rồi vội vàng đi xuống thang máy.
Đây là lần đầu trợ lý thấy anh vội vàng như vậy, trong đầu toàn sương mù, nên chỉ có thể tự mình trở về phòng để đợi.
Đến bãi đậu xe tầng 1, Hứa Túc Dã ngồi trong xe lập tức nhấn chân ga ra khỏi bãi đậu xe.
Khoảng cách từ công ty đến đến Nhạn Lai Vân Loan không xa, ngày thường chỉ cần hơn mười phút là có thể đến. Nhưng hôm nay, hắn cảm thấy đường đi thật dài, dài đến nỗi làm cho anh khủng hoảng lạ thường.
Những nỗi sợ hãi được chôn sâu trong ký ức lúc còn trẻ như một ngọn núi dâng lên trong tâm trí anh.
Đoạn thời gian lúc cha anh vừa mới mất, chỉ còn anh và mẹ hai người ở nhà.
Tang sự xong xuôi, cả ngày mẹ anh đều ôm bức ảnh của ba, cũng không ăn không uống.
Thời gian đó, anh còn học tiểu học, anh không chỉ tự mình nấu cơm mà còn phải chăm sóc cho mẹ Hứa.
Không phải anh không đau lòng, chỉ là anh phải gồng gánh gia đình, nên không có tư cách để đau khổ.
Mẹ anh vô tri vô giác, nếu như anh cũng chìm đắm trong cảm xúc đau khổ, thì gia đình anh có lẽ sẽ thật sự sụp đổ.
Hứa Túc Dã luôn cảm thấy, tuy rằng cha anh không còn nữa. Nhưng anh vẫn còn có mẹ, nhất định bọn họ có thể sống tốt để cho cha anh trên trời được yên lòng.
Cho đến một ngày anh tan học về nhà, gọi nửa ngày cũng chưa nghe thấy mẹ đáp lại.
Anh cảm thấy khác lạ đẩy cửa phòng ngủ ra, thì thấy được cảnh tượng suốt đời khó quên.
Là hình ảnh vết máu đặc sệt lan tràn ra, thấm đẫm cả khăn trải giường.
Cảm giác choáng váng và ghê tởm hiện lên trong đầu óc trống rỗng của anh, trong nháy mắt anh té ngã trên mặt đất. Sau đó anh ép mình đi đến bên giường dùng những ngón tay run rẫy thăm dò hơi thở của mẹ anh.
Không tồi, vẫn còn hô hấp.
Anh vội vàng gọi điện thoại cho xe cấp cứu, tự mình đưa mẹ lên xe cứu thương.
Vì tránh cho chuyện như vậy xảy ra lần nữa, Hứa Túc Dã đành phải tạm nghỉ học, mỗi ngày đều ở nhà chăm sóc mẹ.
Nhưng anh cũng không dám ngủ quá sâu. Đã từng có một lần, anh mơ hồ nghe được động tĩnh khác thường trong nhà, chỉ là anh thật sự rất buồn ngủ không mở được mắt ra. Suy nghĩ chỉ nằm thêm hai phút rồi đi ra kiểm ra.
Kết quả là anh đột nhiên nghe thấy một tiếng “loảng xoảng” truyền đến, là tiếng kim loại sắc bén rơi ở trên gạch men sứ. Làm lông tơ của anh trong phút chốc liền dựng thẳng, mọi buồn ngủ cũng đều biến mất.
Hứa Túc Dã của lúc đó đã từng khóc lóc, rồi cầm lấy con dao nhỏ lên. Một lưỡi dao sắc bén mà cứa vào lòng bàn tay anh, mùi máu đỏ tươi dính dính liền bay ra xung quanh, mùi vị nồng đậm khiến người khác cảm thấy buồn nôn.
“Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, con đã không còn ba, vậy nên không thể không có mẹ.”
“Mẹ còn có con, mẹ đừng như vậy có được không?”
Cuối cùng, anh đợi được một câu: “Con thì có ích lợi gì? Thà người chết là….” Mẹ anh không nói hết, nhưng anh biết mẹ muốn nói gì.
Thà người chết là anh.
Nếu người chết là anh thì tốt rồi, giá như anh có thể chết thay ba mình.
Hứa Túc Dã khi đó bỗng nhiên phát hiện, anh rất vô dụng, ai cũng không cứu được.
Anh không cứu được cha, cũng vô phương thay cha anh chết đi, không cứu được mẹ.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người thân của mình rời bỏ mình mà đi.
Trước kia là cha, mẹ, hiện tại là Thời Lục.
Là anh làm quá tồi tệ sao? Vì sao bọn họ đều muốn bỏ anh mà đi?
Mí mắt Hứa Túc Dã vẫn luôn run, môi trắng bệch. Kiên cường lái xe trở lại Nhạn Lai Vân Loan vừa xuống xe, anh liền đi thẳng đến thang máy.
Nhìn số trên thang máy đang dần đi lên, trong lòng anh có một dự cảm không lành, càng ngày càng mãnh liệt.
Anh giống như chìm dưới đáy biển, hô hấp từng chút đều bị cướp mất, anh chỉ có thể nhìn thấy bản thân mình cách mặt nước càng ngày càng xa
Không ngừng rơi xuống, rơi xuống.
Anh lao ra thang máy, mở khóa vân tay lần thứ ba, rốt cuộc mới mở ra được
“Thời Lục? Thời Lục? Em có ở nhà không?”
Một bên Hứa Túc Dã gọi tên Thời Lục, một bên đi tới phòng tắm.
Anh dừng ở trước cửa phòng tắm, lỗ tai dán ở trên cửa, nghe được bên trong có tiếng nước chảy, ngoài ra không nghe được âm thanh gì khác.
Anh dùng sức vặn khóa cửa, nó bị khóa bên trong.
“Thời Lục? Em ở bên trong sao?” Hứa Túc Dã điên cuồng đập cửa, nhưng bên trong vẫn không đáp lại như cũ.
Dưới tình huống vội vàng, anh nhớ tới trước kia anh đã cố tình đổi khóa cửa. Anh liền lập tức đi tới tủ đầu giường lấy chìa khóa ra, vội vội vàng vàng cấm chìa khóa vào ổ khóa, rồi dùng sức xoay.
Lúc mở được khóa, bên trong là Thời Lục đang mặc một chiếc váy đen, cô đang yên tĩnh ngồi dựa vào góc tường trong phòng tắm. Trên đỉnh đầu cô là vòi hoa sen đang chảy, nước lạnh lẽo chảy xuống trên gò má cô.
Cô nhắm chặt mắt lại, cổ tay cô thả lỏng sang một bên. Trên mặt có những vết thương lốm đốm xen kẽ đã được rửa sạch bằng nước.
Hứa Túc Dã không nhớ rõ mình đã đi đến ôm cô vào trong ngực như thế nào, anh cũng không nhớ rõ cảm xúc ngay lúc đó của anh là như thế nào. Anh chỉ nhớ, khi anh gọi điện thoại cho xe cứu thương, điện thoại thiếu chút nữa đã rơi xuống, hết nửa ngày anh cũng không nói nên lời.
Thậm chí, anh còn không dám xem cô còn thở hay không.
Trên ngăn tủ phòng tắm bị cô dùng dao đục khắc lên ba chữ: “Xin lỗi.”
*Xin lỗi:_Trong tiếng Trung, xin lỗi gồm ba chữ “对不起”
Hứa Túc Dã ôm Thời Lục từ phòng tắm rồi ra khỏi nhà. Gương mặt anh dán lên mặt cô, anh hy vọng như vậy thì có thể mang đến cho cô một ít ấm áp.
Trên mặt anh đều là chất lỏng lạnh lẽo, giọng nói nghẹn ngào đến phát run: “Anh không cần em xin lỗi. Nếu em muốn nói thì hãy tự mình nói cho anh nghe.”