Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!
Chương 20
Ngồi trên phòng, Thiên Di không ngừng suy nghĩ về tốp người khi nãy, nó cứ đứng lên rồi đi lòng vòng rồi lại ngồi xuống (^^ rảnh thật) đến mấy trăm lần. Đến một lúc sau, Thiên Di đánh liều đi xuống dưới nhà.
Nhìn thấy Vĩnh Khoa ngồi trên ghế với vẻ mệt mỏi, Thiên Di quay người lại toan bước trở lên..
_ Lại đây!
Giọng Vĩnh Khoa như ra lệnh mà đích thực là đang ra lệnh. Qua màn hình tivi, Vĩnh Khoa đã nhìn thấy Thiên Di bước xuống. Mãi không thấy nó động đậy hay trả lời, Vĩnh Khoa bực bội gắt :
_ Anh nói em đó vợ, lại đây mau!
Ngẩng người, Thiên Di khẽ nhíu mày : Trời! Sao biết mình xuống hay vậy! Có con mắt sau lưng à!
_ Ngốc, hình ảnh của em dã phản chiếu lại qua cái tivi trước mặt anh đây nè!
Bước lại chỗ Vĩnh Khoa, Thiên Di khẽ ngồi xuống rồi vô tư nói :
_ Kêu tôi lại có chuyện gì không?
_ Gì? Chính em là người xuống tìm anh trước mà! – Cố nhịn cười để phát âm thật chuẩn, Vĩnh Khoa nhìn Thiên Di chăm chăm.
_ Hả? Chính anh kêu tôi lại mà! – Ngẫm nghĩ một hồi, Thiên Di gãi gãi đầu rồi tiếp – À, tôi xuống để…để đi uống nước và hỏi anh mấy chuyện. Cái tốp người khi nãy là bạn anh hả?
_ Ừm – Vĩnh Khoa không muốn Thiên Di biết nhiều về cái tổ chức đáng sợ ấy nên cậu trả lời thật nhanh gọn.
_ Anh….giao du với xã hội đen hả?
_ Không! Đừng nói về chuyện này nữa. Hôm nay sao em về sớm vậy! – Vĩnh Khoa vội lái sang vấn đề khác, vì cậu sợ Thiên Di hỏi vòng vo đến chuyện tổ chức.
Biết là Vĩnh Khoa không muốn nói về chuyện khi nãy nữa, Thiên Di hơi buồn vì cậu luôn giấu nó mọi chuyện, nó chỉ muốn biết rõ hơn về cậu thôi. Nhoẻn miệng cười, Thiên Di tinh nghịch nói :
_ Thầy cho nghỉ tiết cuối. Tôi, Triết Minh và Bách Nhật đã đến công viên chơi. Vui lắm.
Lại là Triết Minh, Vĩnh Khoa khó chịu nhìn Thiên Di :
_ Vui lắm sao? Vậy là hai người chính thức quen nhau rồi hả!
_ Không! Bọn tôi chỉ là bạn thân. Bách Nhật nói người tôi thích không phải bọn họ.
Khi nghe Thiên Di nói thế, Vĩnh Khoa cảm thấy vui vui trong lòng, cậu không thể kìm chế cảm xúc nữa rồi.
_ Vậy em thích ai?
Vĩnh Khoa cố tình “xoáy sâu” vào vấn đề, câu hỏi ấy làm mặt Thiên Di ửng đỏ, nó không dám nhìn mắt mặt Vĩnh Khoa nữa. Cuối mặt xuống, Thiên Di lúng túng như gà mắc tóc :
_ À, …tôi…tôi..Tôi không thích ai hết.
_ Thật sao? – Vĩnh Khoa nhếch môi cười.
Khẽ gật đầu, Thiên Di cảm nhận được nhịp đập của con tim mình, cứ đập liên hồi. Mọi chuyện về Vĩnh Khoa, Thiên Di chỉ biết được ….mà nói thẳng ra là hoàn toàn không biết gì hết. Nó chỉ rõ một điều duy nhất : Vĩnh Khoa là hôn phu do cha hứa hôn.
Cảm thấy hơi buồn vì điều đó, Thiên Di “quyết định” sẽ “tìm hiểu” Vĩnh Khoa thật “cặn kẽ”.
_ Nè, anh bao nhiêu tuổi vậy?
Cuối cùng Thiên Di cũng đã hỏi tuổi của mình. Vĩnh Khoa cười thầm trong bụng : Em ngốc thật! Ở chung mấy tuần nay mà không biết anh bao nhiêu tuổi. Được rồi. Đùa với em tí đã ^^!
_ Em nghĩ anh bao nhiêu tuổi mà dám kêu anh bằng anh “ngọt xớt” vậy vợ!
~~~ …
Lặng người nhìn Vĩnh Khoa, Thiên Di thật sự đang rất muốn rất rất muốn ….”xé xác” tên này ra. Đồ cà chớn!
_ Tôi nghĩ anh lớn hơn tôi nên kêu bằng anh thôi. Đó là phép lịch sự tối thiểu mà. Anh không biết sao. (Được! Để xem “núi nào cao hơn”, đồ đáng ghét)
Vĩnh Khoa nhủ thầm : Em giỏi lắm. Đưa mắt nhìn Thiên Di, cậu bĩu môi :
_ Oh, em biết nói xưng hô như vậy là “phép lịch sự tối thiểu” vậy sao em lại áp dụng “phép lịch sự tối thiểu” ấy không đúng nhỉ? Đã gọi bằng anh thì phải xưng em chứ sao lại xưng tôi!
Tên chết bầm! Muốn bắt bẻ ta à. Đâu có dễ thế! Thiên Di nở một nụ cười nửa miệng, ngông nghênh nói :
_ E hèm! Tôi và anh đâu có thân thiết gì? Nên gọi anh xưng tôi là hợp lí hơn, hiểu chưa (đồ biến thái)!
Thế nào thì thế, nhưng em vẫn thua anh thôi vợ à! Với vẻ mặt kiêu ngạo, Vĩnh Khoa đinh ninh “sự thật” một lần nữa :
_ Em quên rồi à! Anh với em không phải thân thiết mà là QUÁ THÂN THIẾT, em là vợ anh mà.
_ …
(Tỉ số hiện giờ là 1:0, Vĩnh Khoa nhà ta chiến thắng.)“Quê mặt”, Thiên Di chỉ biết “chửi” Vĩnh Khoa trong tâm trí chứ còn cách nào khác. Tỏ thái độ “không phục”, Thiên Di tiếp tục “nghênh chiến”
_ Sao cũng được! Nhưng anh bao nhiêu tuổi!
_ Em nghĩ anh bao nhiêu tuổi? – Vĩnh Khoa ngạo ngễ nói.
_ Ưhm…19 tuổi!
_ Không phải!
_ 20.
_ Không phải!
_ 25.
_ Không phải!
_ Vậy ….bằng tuổi tôi hả?
_ Không phải!
_ 22
_ Không phải!
…
Bức xúc. Bức xúc ~~~~Hít thở thật điều đặn để “lửa giận” hạ xuống mức 0 độ. Thiên Di cố nặn ra một nụ cười tươi như bông :
_ Vậy rốt cuộc anh bao nhiêu tuổi vậy TRƯƠNG VĨNH KHOA!
_ 17
_ Hả? Bao nhiêu! – Thiên Di tròn mắt.
_ 17
_ Hả?
_ 17. Em mà “hả” thêm một lần nào nữa là anh “không khách sáo” đâu.
_ Hở?
_ Em…
_ Hi hi, tôi đùa thôi, tôi đâu có bị điếc chứ. Anh 17 tuổi thật sao?
_ Thật!
Sâu thẳm trong đầu Thiên Di, hệ thống não bộ đang được khởi động, một loạt các “hệ phương trình” được hình thành : Trương Vĩnh Khoa –> 17 tuổi –> biết lái xe hơi –> Quen biết nhiều người –> Làm ở công ty –> Chồng mình –> Lớn hơn mình chỉ 1 tuổi vậy mà từ đó tới giờ mình phải kêu hắn bằng anh??? –> Vô lí!
_ Nè, tên kia, anh chỉ hơn tôi có 1 tuồi mà tôi phải kêu anh bằng anh sao?
Đang tức tối mà nhận thêm một cái gật đầu của Vĩnh Khoa nữa, lửa giận trong người Thiên Di lại sôi lên.
_ Sau này kêu bằng bạn đi. Không anh em gì hết!
Muốn té ghế khi nghe xong câu nói “ngây thơ” của Thiên Di, Vĩnh Khoa cố “bình tĩnh” hết sức có thể, cậu chau mày :
_ Sao? Em gọi chồng mình bằng bạn? Em ngốc vừa thôi! Lớn hơn thì phải kêu bằng anh. Nghe rõ chưa. Còn nữa, sau này, phải kêu anh và xưng em, không được xưng tôi. Em còn nhớ câu : “Tôi sẽ làm những gì anh sai bảo” chứ?
Dòng kí ức xa xăm quay lại trong đầu Thiên Di, cái lý do mà Thiên Di buộc miệng phải hứa “Tôi sẽ làm những gì anh sai bảo” đang xâm chiếm tâm trí nó. Một lý do hết sức …..vô duyên : Chỉ vì tội mê ngủ mà ai hỏi gì cũng khai sạch sành sanh.
Biết mình đã chiếm trọn phần thắng (một lần nữa), Vĩnh Khoa nhếch môi cười :
_ Nhớ đấy. Bắt đầu từ bây giờ cho đến suốt đời (có hơi quá không nhỉ!), em phải gọi anh bằng anh và xưng bằng em. Nghe rõ chưa.
Nhái lại lời Vĩnh Khoa trong thâm tâm, Thiên Di làm bộ mặt “không phục” :
_ Biết rồi. (Tên đáng ghét, làm như lớn lắm không bằng)
Bầu trời đêm lung linh đầy tinh tú, ngôi nhà lại trở về với “hiện trạng cũ”, một cảm giác hạnh phúc len lỏi trong tim cả hai. Có lẽ đêm nay sẽ là một đêm ngon giấc.
—-
Tiếng lá xào xạc bên khung cửa sổ, ánh nắng ban mai soi rọi cả căn phòng, trên nhành lá, còn vương lại những hạt sương đêm long lanh, chúng tan ra từ từ. Nhẹ nhàng.
Khẽ vươn vai, Thiên Di bước xuống giường. Có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời. Tung tăng xuống lầu, Thiên Di tươi cười chào Mai rồi ngồi xuống bàn, trong đầu nó đang hình thành một kế hoạch “nhỏ”.
Nhìn ra khoảnh sân, Thiên Di bỗng ngẩn người khi nhìn thấy chiếc BMW thân quen. Nó lầm bầm trong tuyệt vọng :
_ Chết rồi! Mình quên mất. Hắn đi làm bằng xe hơi mà. Làm sao mình có thể theo dõi hắn được….Không lẽ chạy bộ theo à T.T
_ Mới sáng sớm mà em “âm mưu” chuyện gì thế, vợ!
Vợ, vợ cái đầu nhà ngươi. Tiếng nói lảnh lót như chim hót vang lên từ phía sau làm Thiên Di càng thêm bực mình. Quay mặt lại, nó nhận được nụ cười “ma mãnh” của Vĩnh Khoa.
_ Hôm nay anh sẽ đưa em đi học.
_ Không cần! – Thiên Di đáp gọn.
Không thèm quan tâm đến việc Thiên Di “cần hay không cần”, Vĩnh Khoa với tay lấy cái ba lô bên cạnh Thiên Di rồi ra lệnh :
_ Đi.
—-
Với một bộ mặt hết sức là…..khó coi, Thiên Di ậm ự ngồi vào xe. Chiếc xe được khỏi động chỉ trong tích tắc, nhanh chóng chạy ra khỏi khuôn viên căn nhà lớn.
Ngồi trong xe, ở hàng ghế phía sau Vĩnh Khoa, Thiên Di ra sức “bày đủ trò” : đánh lén, làm mặt hề, chửi rủa thầm…. Mà nào hay mọi hành động của nó đều được Vĩnh Khoa “kiểm soát” qua cái kính nhỏ phía trước mặt. Cố gắng lắm Vĩnh Khoa mới “giữ được hình tượng lạnh lùng” không phì cười trước mặt Thiên Di, cậu hắng giọng :
_ Vợ! Em có thôi đi không! Đừng tưởng anh không biết em đang làm gì. Thử em lên đây ngồi và nhìn vào cái kính này xem.
…
…
Bị bắt quả tang ngay tại chỗ, hết đường chối, Thiên Di đành ngồi im (chắc lúc này đã trút xong giận). Nhưng….mấy giây sau đó, “trò cũ” lại tiếp tục….
Chiếc xe tấp vào lề và thắng lại làm Thiên Di ngơ ngác. Lúc này, Vĩnh Khoa mới quay người lại :
_ Bây giờ em muốn gì? Bộ em ghét anh đến tận xương tủy hay sao mà giở trò hoài vậy!
…
*Lắc đầu*
…
_ Em sao vậy?
…
_ Tôi..
_ Cái gì? – Vĩnh Khoa cau có gắt
_ Em muốn biết rõ hơn về anh. Thật sự anh là người như thế nào. Lúc nào cũng giấu mọi chuyện cho riêng mình.
Từng câu nói của Thiên Di dường như đang sưởi ấm một trái tim đang lạnh giá từ rất lâu rồi. Đây là lần đầu Vĩnh Khoa nghe Thiên Di hỏi thế, có gì đó rất ấm áp đang xâm chiếm trái tim cậu. Nó bắt đầu quan tâm cậu chăng?
Rất vui vì nhận được sự quan tâm của Thiên Di, thật sự Vĩnh Khoa rất muốn kể, kể cho nó nghe mọi chuyện về cậu. Nhưng cậu lại sợ….Cậu sợ, nếu nó biết mọi chuyện về cậu, nó sẽ gặp nguy hiểm. Cậu sợ, nếu nó biết cậu là người đứng đầu trong một tổ chức khát máu, nó sẽ xa lánh cậu, nó sẽ sợ cậu. Cậu không muốn mất nó nên đành phải giấu nhẹm mọi chuyện.
Vẫn vẻ mặt lạnh lùng cao ngạo, Vĩnh Khoa nhanh chóng gạt bỏ dòng suy nghĩ ấy, nhếch môi cười :
_ Vợ à, em bắt đầu ….quan tâm anh rồi sao? Hay là….em không cưỡng lại nổi trước “vẻ đẹp trời phú” của anh!
…
…
Đang trong “giai đoạn nghiêm túc”, Thiên Di cứ nghĩ Vĩnh Khoa sẽ siêu lòng trước vẻ mặt “hiền như cục đất” của nó, ai ngờ cậu lại phán một câu không ăn nhập với ai làm nó tức sôi gan. Trừng mắt nhìn Vĩnh Khoa, Thiên Di nghiến răng từng chữ :
_ Đùa với anh chút thôi, đừng có tự tin quá mức. Đồ biến thái. (Anh không nói thì để thám tử Thiên Di này tự điều tra vậy)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!