Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!! - Chương 21
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
170


Nhỏ Đáng Ghét ... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi !!!


Chương 21



Áng mây thứ 21 : Bám sát
Trái tim này đã đóng băng tự bao giờ!!
Và em là người đã sưởi ấm trái tim tôi..
Này, cô bé ngốc nghếch ạ!
Vì sao tôi lại yêu em đến thế.
Tự nhủ mình: nên dừng lại thôi.
Nhưng sao tôi không làm được?! 
Dù biết rằng: bên tôi em sẽ gặp nguy hiểm.
Điều đó có đáng để kết thúc một tình yêu?
Lại là từ “biến thái”. Vĩnh Khoa không hiểu sao Thiên Di cứ nói mình là tên biến thái trong khi mình không hề biến thái như lời Thiên Di nói (@.@). Với bộ mặt nham nhỡ, Vĩnh Khoa chậm rãi nói, trong lời nói dường như có tính chất đe dọa :
_ Em muốn đến trường hay muốn nghỉ học hôm nay và đi với anh tới một nơi mà những tên biến thái thường đến. 


Sao chứ? Nơi những tên biến thái thường đến? Chẵng lẽ là…….quán bar? Mà giờ này quán nào mở chứ? Định lừa mình chắc.
Sở dĩ Thiên Di nghĩ nơi những tên biến thái thường đến là quán bar vì nó cho rằng quán bar là nơi dành mà những thằng con trai điểu cáng, những đứa con gái lẳng lơ lui đến. Nó không hề nghĩ tới “một mặt khác” trong quán bar vì nó chưa bao giờ đặt chân vào một nơi “tốn nhiều tiền” như quán bar.
“Đã làm thì phải làm đến cùng”, Thiên Di gật gù với cái suy nghĩ đó. Hôm nay nó sẽ bám sát Vĩnh Khoa không rời mười bước.
Suy nghĩ “vẩn vơ” một lúc lâu, Thiên Di nặn ra một nụ cười thật tươi rồi đáp :
_ Hì hì, trùng hợp thật, hôm nay em làm biếng học quá. Đi theo anh cũng không sao! 
Trời! Hôm nay ăn cái gì mà gan thế. Em đang suy nghĩ cái gì ở trong đầu vậy vợ? Em nghĩ nơi mà những tên biến thái thường đến là đâu vậy đồ ngốc!
_ Được.
Khẽ cười một cái, Vĩnh Khoa quay người trở lên và khởi động xe. Chiếc xe từ từ lăn bánh rồi tăng tốc hòa vào dòng xe trên đường. 
Đến nơi cần đến, Vĩnh Khoa khẽ nhếch môi rồi dừng xe lại. Một tòa cao ốc hiện ra trước mặt Thiên Di, nhưng nó không “hứng thú” với điều đó. Điều làm Thiên Di há hốc nhìn chăm chăm là “nơi Vĩnh Khoa dừng xe”, một dòng chữ to đùng : HOTEL. 
_ Em định không xuống xe sao vợ? – Mở cửa xe và bước ra, Vĩnh Khoa nháy mắt làm đám con gái bên đường “hò hét” rôm rã.
_ Anh….anh….sao….. – Thiên Di hết nhìn vào trong khách sạn rồi lại nhìn Vĩnh Khoa nói không nên lời.
_ Mau lên vợ à, anh không có nhiều thời gian đâu. 
Không do dự, Vĩnh Khoa kéo Thiên Di xuống xe rồi kéo tay nó bước vào khách sạn một cách ngạo nghễ.
Nhân viên phục vụ dường như rất kính nể Vĩnh Khoa, cậu đi tới đâu nhân viên cuố đầu tới đó – một điều không thể thấy đối với những vị khách bên cạnh. Mặt Thiên Di chuyển đổi sắc thái liên tục khi thấy ai ai cũng nhìn vào bộ đồng phục trên người nó : Học sinh chưa đủ tuổi không được vào khách sạn. Sợ sệt bước phía sau Vĩnh Khoa, nó thầm nguyền quả tên chồng đáng ghét này, làm nó “mất hết thể diện”.
Bước lại quầy tiếp tân, Vĩnh Khoa cười một cách lạnh lùng nhìn cô nhân viên, không đợi Vĩnh Khoa hỏi, cô nhân viên ấy nhanh miệng nói :
_ Chào cậu Trương, đây là hồ sơ ông Joy giao tối qua, ông ấy có việc gấp phải ra sân bay nên nhờ tôi giao lại cậu. Chúc cậu một ngày làm việc vui vẻ!
_ Tôi biết rồi. Cám ơn vì lời chúc. 
Nhận lấy sắp hồ sơ từ tay cô nhân viên, Vĩnh Khoa khẽ nhìn sang Thiên Di – nãy giờ đang “ngó quanh ngó quất” khắp các “ngõ ngách” trong khách sạn bằng một vẻ mặt ngố vô cùng. Cậu hắng giọng rồi nói :
_ E hèm! Em muốn lên đó lắm hả vợ? 
Câu nói của Vĩnh Khoa nhanh chóng đưa Thiên Di về với thực tại, nó lườm Vĩnh Khoa rồi lí nhí :
_ Em không có biến thái, lên đó làm cái quái gì.
Véo má Thiên Di một cái làm nó la lên, Vĩnh Khoa vẫy tay với cô nhân viên rồi “lôi” Thiên Di đi ra ngoài. Nhìn theo Vĩnh Khoa, các cô nhân viên trong khách sạn luyến tiếc :
_ Cậu ấy đẹp trai quá. ^^
_ Haizz, còn trẻ vậy sao có vợ sớm thế nhỉ. Không còn cơ hội nữa rồi.


—–
Bước ra khỏi khách sạn, Thiên Di hậm hực xoa xoa má, nó khẽ thờ phào rồi tự nói với mình :
_ Phù! Thì ra là đến lấy đồ. Mình cứ tưởng hắn biến thái tới mức….
_ Sao? – Vĩnh Khoa đứng phía sau thốt lên một câu làm Thiên Di giật bắn mình rồi thản nhiên nói – Em hư lắm nha vợ, lúc nãy em suy nghĩ gì vậy? Em nghĩ anh đưa em tới đây để làm gì! 
_ Ai…ai…hư….chứ…,em có nghĩ cái gì bậy bạ đâu! – Mặt ửng đỏ, Thiên Di lắp bắp.
_ Em nghĩ cái gì mà bậy bạ? Hư quá, em thiệt là…
_ Anh…anh vô duyên vừa thôi, người ta có nghĩ gì đâu chứ. Ai biểu anh biến thái dẫn em tới đây chi rồi nói. 
_ Em còn cãi. Anh tới đây là để lấy cái này nè. – Chìa sấp hồ sơ ra trước mặt Thiên Di, Vĩnh Khoa khẽ cười – Tại đầu óc em đen tối thôi. 
_ Đen tối hồi nào chứ! 
_ Vậy em nghĩ anh dẫn em tới đây để làm gì? – Vĩnh Khoa cố tình nhấn mạnh từng chữ để trêu Thiên Di.
_ Thì…..để lấy hồ sơ của anh chứ làm gì! Đồ vô duyên.
Phì cười trước thái độ của Thiên Di, Vĩnh Khoa vờ quay mặt sang hướng khác rồi lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, nói :
_ Được rồi. Không chọc “người có đầu óc đen tối” nữa. Vào công ty thôi.
_ Anh mới là người có đầu óc đen tối á. – Thiên Di bĩu môi – Mà vào công ty là sao? 
Nhìn theo hướng tay của Vĩnh Khoa, đập vào mặt Thiên Di là một tòa cao ốc hoành tráng, một công ty bất động sản có tiếng. Thiên Di mắt chữ O mồm chữ A lắp bắp:
_ Công….công…..ty….nhà….anh…..hả? 
Nhận được cái gật đầu của Vĩnh Khoa, Thiên Di sững sốt nhìn cái được gọi là “công ty” nói không nên lời, nó đâu nghĩ Vĩnh Khoa giàu đến mức “cực đại” như thế này. 
Công ty bất động sản này là do cha của Vĩnh Khoa tạo dựng nên, giao cho cậu và một người nữa mọi quyền hành quản lí để công ty ngày càng phát triển. Cái được gọi là Demonwhite chính là một tổ chức ngầm gắn liền với công ty-do ông của Vĩnh Khoa thiết lập. Ông Trương Tề là người đã tạo ra tổ chức và cuộc chơi đẫm máu đó, là người tạo ra nên ông không giờ đặt mình vào vị trí “chủ chốt”, đứng ngoài lề để ngắm nhìn những vụ tàn sát là thú vui tao nhã mà ông cho là đáng để xem. Và cũng chính ông đang tạo ra một cuộc chơi mới. 
 
_ Chuyện gì? – Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc, Vĩnh Khoa lập tức nghe máy như thường lệ.
_ Hôm nay không thấy vợ cậu đến trường. – Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm trầm.
_ Đừng lo, “đối tượng” đang ở cạnh tôi.
Chỉ một câu ngắn gọn, Vĩnh Khoa cúp máy, người bên đầu dây kia cũng cúp máy rồi nhoẻn miệng cười. 
Ánh nắng mặt trời chiếu vào người Vĩnh Khoa làm mặt cậu sáng bừng, đồng thời cũng làm sáng thêm một thứ trên cổ cậu. Lấp lánh. 
Đổi hướng nhìn sang cái thứ đang phát sáng trên cổ Vĩnh Khoa, Thiên Di vô cùng ngạc nhiên khi nhìn thấy sợi dây chuyền có đôi cánh màu bạc. Thiên Di nhớ là mình đã từng nhìn thấy đôi cánh màu bạc này ở đâu rồi, rà soát lại những gì trong đầu, điểm dừng là sân sau của trường…..Dương Chính An….
_ Vĩnh Khoa, anh và Chính An có quen biết hả? 
Câu hỏi bất ngờ của Thiên Di làm Vĩnh Khoa hơi ngạc nhiên, cậu đưa mắt nhìn nó :
_ Sao em lại hỏi vậy? 
_ Tại.…cái vật trên cổ anh với cái mà Chính An cầm lúc ở trường rất giống nhau. – Thiên Di dè dặt nói.
Vĩnh Khoa không ngờ Thiên Di lại “nhớ dai” đến vậy, cậu không chắc có thể dấu “chuyện này” đến bao giờ nữa, đành để mọi chuyện tới đâu hay tới đó. Bỏ sợi dây chuyền vào bên trong cổ áo, Vĩnh Khoa kéo Thiên Di đi rồi nói :
_ Cũng có quen biết! Em mà còn đứng đây là trễ giờ làm việc của anh đó.
Lon ton đi theo Vĩnh Khoa vào công ty “nhà chồng”, tay Thiên Di nằm gọn trong lòng bàn tay rắn chắc của Vĩnh Khoa, điều đó làm tim nó nhộn nhịp. 
—–
Tại trường Quang Tuyến :
Tiếng đồng hồ tích tắc bên khung cửa sổ làm bầu không khí trở nên não nề, ảm đạm. Hiệu trưởng Lâm trầm tư ngồi bên bàn làm việc, gương mặt mệt nhoài nay đã tìm được niềm hạnh phúc khi xưa. Liệu đến khi nào thì gia đình mới đoàn tụ? 
Cạch! 
Tiếng mở cửa đưa ông trở về với hiện tại, từ ngoài cửa, thầy Vinh ung dung bước vào. Kéo chiếc ghế cạnh bàn ra và ngồi xuống, thầy Vinh nói bằng giọng lo lắng :
_ Hiệu trưởng, tôi biết là ông đã tìm được bà ấy, nhưng ông có chắc về sự an toàn của con gái mình không?
_ Cậu….biết rồi sao? – Chất giọng ông có phần đau xót xen lẫn lo lắng.
Khẽ gật đầu, thầy Vinh thở dài, hai tay đặt lên bàn :
_ Sau bao nhiêu năm làm việc cùng ngài, tài năng suy luận của tôi cũng tăng lên gấp mấy lần so với lúc trước. Tôi đã âm thầm quan sát cô bé ấy. Rất giống. Có phải là Lữ Thiên Di không, thưa ngài!
Một câu nghi vấn mà từ lâu đã được thầy Vinh cất kỹ làm Hiệu trưởng nhoẻn miệng cười chua xót, ông buồn bã :
_ Đúng là ý trời. Dự đoán của cậu không sai đâu, chính là con bé đó đấy. Ta không biết cậu chủ tịch trẻ tuổi ấy sẽ thế nào khi…. 
_ Trương Tề, quả là một tên cáo già độc ác, hắn không từ bất cứ thủ đoạn nào cả. Năm ấy, tôi thật đáng trách khi không ngăn ngài trót lời hứa hôn. – Thầy Vinh nghẹn ngào.
_ Không phải lỗi của cậu. Là do tôi nóng vội thôi. Nhưng….người chủ tịch trẻ tuổi ấy….tôi tin tưởng cậu nhóc đó, cậu ấy là một người có năng lực thật sự.
Cùng lúc đó, tiếng chuông vào học vang lên, chầm chậm đứng dậy, thầy Vinh chào Hiệu trưởng rồi bước ra kèm theo một câu :
_ Ngài đừng quá lo lắng, thưa Hiệu trưởng. Bí mật này sẽ không có kẻ thứ ba biết đến đâu. Bằng mọi giá, dù có đánh đổi cả mạng sống của mình, tôi cũng sẽ bảo vệ cho “chìa khóa vàng” đến cùng.
—–
_ Chào chủ tịch!
_ Chào chủ tịch!
_ Chào chủ tịch!

Theo Vĩnh Khoa vào cái công ty bất động sản to lớn như một tòa lâu đài, Thiên Di ngạc nhiên đến độ muốn choáng váng. Người trong công ty ai ai cũng kính nể với Vĩnh Khoa. Trong khi ở nhà, Vĩnh Khoa không hề có có một ký-lô-gam nào trong mắt Thiên Di – ngoại trừ cách Vĩnh Khoa “phạt” nó.
_ Giới thiệu với mọi người, đây là vợ chưa cưới của tôi! 
Đột nhiên Vĩnh Khoa dừng lại và thốt ra một câu làm mặt Thiên Di (lại) ửng đỏ. Nó kéo tay Vĩnh Khoa rồi lí nhí :
_ Anh bị điên hả…
_ Em im lặng đi. – Nói với Thiên Di xong, Vĩnh Khoa bình thản quay sang những nhân viên trong công ty nở một nụ cười hiếm hoi lắm mới có ở đây – Mọi người làm việc tiếp đi. Nếu có việc gì, tôi sẽ gọi. 
Bước vào phòng làm việc, Vĩnh Khoa thẩy sấp hồ sơ lên bàn rồi ung dung ngồi lên ghế. Thiên Di hậm hực quăng cái ba lô trên vai lên cái bàn nhỏ trước mặt rồi ngồi phịch xuống ghế. Nhìn sang Vĩnh Khoa, nó nghĩ thầm : Anh ta quả thật rất tài giỏi. Không chỉ thế, còn rất đẹp trai nữa. Đúng là hội tụ những điều mà mấy đứa con gái thích. Ngoài kia còn rất nhiều cô gái đẹp, chưa chắc gì anh ta dòm ngó tới một đứa xấu xí như mình…
Nghĩ đến đây, tự dưng Thiên Di cảm thấy hụt hẩng, nỗi buồn từ đâu chợt ùa đến. Lắc đầu thật mạnh để xua tan những ý nghĩ mông lung ấy, Thiên Di ngã người lên ghế rồi cười khúc khích :
_ Ha, hôm nay sướng thật, không ngồi nghe bà la sát tụng chú đại bi. (=.=) học sinh gì mà…)
Nghe Thiên Di nói thế, Vĩnh Khoa đóng sấp giấy trên tay lại, để sang một bên, khẽ nói :
_ Không được rồi! Học hành kiểu như em thì có nước “yêu thầy, mến lớp” mất. Từ nay anh phải kiểm soát cặn cẽ việc học của em mới được. 
Chòm người dậy, Thiên Di gông cổ lên cãi :
_ Cái gì mà “yêu thầy, mến lớp” chứ? Anh có tới trường học ngày nào đâu mà biết.
_ “Yêu thầy, mến lớp” là học thêm một năm nữa để “nắm vững” kiến thức đó. Hiểu chưa! Còn nữa, em đừng có khinh thường anh, sao biết anh không tới trường học. Kiến thức mà anh có còn nhiều hơn những thứ em đang học ở trường đấy.
_ Xí, chảnh thấy ớn. – Thiên Di bĩu môi. 
_ Không rảnh mà cãi với “người có đầu óc đen tối”. Để rồi xem. Em liệu mà lo học hành cho đàng hoàng đi.
——
Bên ngoài phòng làm việc của Vĩnh Khoa :
_ Chủ tịch có vợ rồi sao! – Một cô nhân viên buồn bã nói.
_ Hic, buồn hết sức. Vậy mà tôi còn cố chưng diện để thu hút ánh nhìn của cậu ấy. – Một người khác õng ẹo nói.
_ Mấy bà tám, mê trai vừa thôi. Lo làm việc giùm tôi cái.
Đợi đến khi quản lí lên tiếng thì công ty mới ổn định. Mọi người ai vào việc nấy nhưng đâu đó vẫn còn những ánh mắt luyến tiếc nhìn vào phòng Chủ tịch.^^

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN