Nhục Dục [18+ - SM - NP] - Quyển 01 - Chương 05: Nữ nhân mù
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
600


Nhục Dục [18+ - SM - NP]


Quyển 01 - Chương 05: Nữ nhân mù


Bầu trời lúc nào cũng đen kịt, và luồng không khí thì nặng nề khó thông thoáng. Châu Gia Linh dự định cùng Mạn Khả Ái lên mặt đất để lấy vài thứ từ bãi sắt vụn, thật ra đó là một xác máy bay bị rơi hơn hai trăm năm. Mọi thứ trên đó đều đã rỉ sét, chẳng qua Châu Gia Linh là một người thích sưu tầm những thứ xa xưa. Mạn Khả Ái từ bé đã đi theo người tỷ này. Nếu hỏi họ có chung huyết thống không? Thì câu trả lời là hoàn toàn không.

Hôm nay cũng như những ngày khác, Mạn Khả Ái kéo tay Châu Gia Linh trốn khỏi phòng để lên mặt đất, cánh cửa vừa mở thì một đạo ánh sáng giáng xuống thân thể hai người khiến da thịt rách toạc, lạ thay lại chẳng thấy máu đỏ tươi. Chỉ cảm nhận được cơn đau thấu xương, xé nát linh hồn, cả hai hét lên một tiếng thật to rồi mọi thứ tối đen hẳn.

Lúc Châu Gia Linh thức giấc, đôi tay nàng không ngừng mò mẫm khắp nơi, lồng ngực đau điếng khiến nàng không ngừng kêu lên từng tiếng “ư ử”. Do thể trạng từ bé đã sống thật sâu dưới lòng đất nên đôi ngươi Châu Gia Linh lẫn Mạn Khả Ái đều trắng đục, ánh lên tia bạc. Nếu là trong tối, nàng quả thật có thể nhìn rõ hết mọi vật, nhưng nếu ở nơi có ánh sáng quá gắt, Châu Gia Linh phải nheo mắt trước khi trở nên bỏng rát. Nàng có đọc tư liệu rằng đôi mắt này, hồi chưa có Đại Hồng Thủy người gọi là đục thủy tinh thể. Bất quá, do cơ địa con người biến đổi để thích hợp với điều kiện sống khắc nghiệt.

Nàng không chịu được ánh sáng quá gắt, làn da luôn trắng bạch, khuôn mặt nhợt nhạt và mái tóc dài như thác đổ. Đang lúc định hình xung quanh thì đôi tay Châu Gia Linh chợt nắm phải một cái gì đó lạnh ngắt còn nhơn nhớt nữa. Bầu trời cũng đã vào đêm làm Châu Gia Linh phần nào đỡ hoảng loạn mở to đôi mắt nhìn vật thể vừa chạm vào. Nàng vừa nhìn, vừa hít phải một ngụm khí lạnh từ tử thi xộc vào mũi, nàng đập ngực nôn khan: “Khụ khụ…”

Không dừng ở đó nàng còn ho sặc sụa vì cảnh tượng quá hãi hùng, xác người nằm vung vãi khắp nơi, máu me tanh tưởi cũng vì thế chảy dài bao phủ cả nền đất nâu sẫm. Nàng nhìn tay chân lại bất giác giật mình, cơ thể trần tục không mảnh vải che thân đã đành, còn tắm trong máu. Tựa như Châu Gia Linh vừa được hồi sinh ở con sông máu kinh tởm vậy, tiếng ho của nàng khiến không gian tịch mịch, nhuốm mùi máu càng trở nên quỷ dị hơn. Giữa một rừng xác lại có nữ nhân đỏ tươi bần thần như người mất hồn. Nàng sợ đến hồn vía không còn nữa, có lẽ đã lạc đâu đó ở chín tầng mây rồi.

Bạch Bạch

Có tiếng bước chân dẫm lên từng vũng máu tiến lại gần Châu Gia Linh, nàng sợ hãi quay người về phía sau. Một nam nhân vận hắc bào, ngũ quan tinh xảo, mái tóc đen như bầu trời đêm nhưng đôi môi lại đỏ hơn cả máu. Đôi mắt hắn mang theo tức giận, oán hận và nỗi thèm khát giết chóc. Một vầng trán tăm tối, khuôn mặt lãnh khốc vô hồn. Hắn cứ tiến tới càng lúc càng gần hơn, bước chân hắn vô cùng chậm, trên tay vẫn còn thanh đao không từng toát ra từng luồng sát khí nồng nặc. Châu Gia Linh theo phản xạ lùi lại, bất kể sinh vật nào cận kề cái chết đều làm theo bản năng sinh tồn để vật vã dù biết vô vọng. Nàng đứng dậy nhưng vì máu dưới chân khiến nàng không đứng vững, thêm việc xác chết khắp nơi nếu nàng chạy thế nào hai chân cũng vấp vào đâu đó rồi ngã nhào. Cách tốt nhất là…

Châu Gia Linh khuỵu gối, quỳ trước mặt nam nhân điên loạn này, khi y bước lại gần cũng là lúc nàng đưa tay ôm chặt chân hắn: “Làm ơn… làm ơn… đừng giết ta…”

Nàng còn phải tìm Mạn Khả Ái nữa, nếu nàng đến đây, dù chưa biết rõ là đâu nhưng… nàng tin Mạn Khả Ái cũng đâu đó gần thôi.

Nam nhân im lặng, mệt mỏi ngồi xuống, mà nàng vẫn không buông chân hắn ra. Hắn nhìn hết cơ thể nàng, rồi thu tầm mắt chỉ còn đặt ở đôi mắt. Đưa tay, hắn nâng khuôn mặt nàng lên cao đối diện cùng hắn: “Mù?”

Châu Gia Linh nhanh trí đáp: “Đúng đúng… ta bị mù… không nhìn thấy gì hết chỉ nghe được thôi.”

Hắn nheo mắt: “Nếu ngươi dám lừa ta, ta liền giết chết ngươi.”

Nàng không ngừng gật đầu.

Theo như nàng quan sát nãy giờ thì đây khá giống như lời kể của người lớn về thế giới cổ đại, nơi có những con người sống trong giết chóc, cầm quyền. Cũng có thể là hành tinh nào đó khi thời điểm tất cả cùng thẳng hàng, và nàng cùng Mạn Khả Ái xui xẻo bị hút vào.

Hắn ôm ngực, có chút đau đớn mà nhăn nhó, biểu cảm sa sầm, dù vậy vẫn mặc nàng ôm chân. Đưa mắt nhìn xung quanh, hắn cười lạnh. Nếu không phải bị trúng phải Cổ Dục nửa chừng phát tán khiến hạ bộ đau đớn, thì có lẽ hắn đã giết hết tất cả không để một đám tiểu nhân bỉ ổi kia chạy mất đâu. Hắn lại đưa mắt nhìn nàng: “Ngươi là ai?”

“Châu… Gia… Linh…”

Đôi tay nàng run rẩy để mức không kiềm chế được, tất nhiên hắn cảm nhận được nỗi sợ từ người đối diện. Và hắn lại thích thú vì điều đó, không hiểu sao trong lòng có hứng thú. Mang theo nữ nhân mù lòa cũng có điểm tốt, ngày tháng cô độc, nuôi con vật nào lớn cũng bỏ chạy mất. Với lại, nếu có nữ nhân vậy Cổ Dục trong hắn không còn là vấn đề nữa rồi. Chỉ cần 60 ngày, tất cả Cổ Dục đều chuyển sang cho nàng, hắn lại có thể độc bá thiên hạ.

Nhìn nàng, chợt hắn ngửa đầu lên trời cười sảng khoái vô cùng: “Thật là tốt!”

“Tốt? Tốt… tốt?”

“Ông trời đúng là không bạc đãi ta. Hôm nay ta không thể giết thêm ai nữa, nên tha mạng cho ngươi. Nhưng,…”

“Nhưng…”

Nàng nuốt nước bọt cái “ực” lắng tai nghe tiếp.

“Nhưng ta cũng buồn chán, mang theo ngươi bầu bạn, nếu ngươi dám bỏ trốn ta liền giết chết ngươi.”

Nàng vội gật đầu lia lịa: “Ta tuyệt đối không bỏ trốn, có chết cũng không đi.”

Đúng rồi, chết rồi sao đi, mà nàng cũng không muốn chết đâu, vạn lần không muốn chết. Phải tìm Mạn Khả Ái, rồi tìm cách về nhà nữa, nếu lão gia gia không thấy hai nàng về chắc chắn sẽ sốt ruột lắm.

“Đại Ma Đầu…”

“Hử? Ngươi vừa gọi ta là Đại Ma Đầu?”

Hắn lại nheo mắt, đôi mày khẽ chau, chất giọng trầm đến mức đáng sợ. Châu Gia Linh lại một lần nữa nuốt nước bọt: “Vì ta không biết gọi như nào mới không bị giết chết.”

Hắn nâng nhẹ một bên viền môi, tạo nên nụ cười nham nhở, hình dáng này chẳng khác nào một tên Ác Thần thư thả giữa bãi tha ma đầy người chết: “Đại Ma Đầu, nghe hay đấy!”

Trong mắt hắn không xem những cái xác bên cạnh từng là con người, giống như vài cái gối dùng để lót mông ngồi, cũng đúng bọn họ là do hắn giết mà. Còn nàng không ngừng nghiến răng bởi từng cơn gió lạnh đang lùa qua cơ thể này.

Châu Gia Linh vội cúi đầu, ôm chặt lấy chân hắn, không phải nàng sợ đến mức cứng cơ, là do cơ thể nàng trần như nhộng, dù có máu bao phủ cũng rất khó coi, huống hồ từ bé đến giờ giống đực và cái đều bị chia tách, nàng chưa từng tiếp xúc da thịt với bất kỳ nam nhân nào. Ở nơi nàng sống, đến hai mươi tuổi mới được bộ máy chính trợ giúp tìm kiếm một nửa thích hợp cho mình. Phải đến hai năm nữa nàng mới thật sự được ngồi cách giống đực năm mươi mét rồi tìm ra một nửa, hai cá thể sẽ gắn bó cả đời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN