Nhục Dục [18+ - SM - NP] - Quyển 01 - Chương 06: Không thể kiềm chế [18+]
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
820


Nhục Dục [18+ - SM - NP]


Quyển 01 - Chương 06: Không thể kiềm chế [18+]


Từng cơn gió lớn nổi lên, lá cây chạm vào nhau phát ra từng tiếng “sột soạt” vui nhộn, nhưng có một người giờ khắc này chẳng thể nào vui nổi. Bộ quần áo trên người nàng đang vận là của một tên nam nhân xấu số nào đó trong đống xác chết, mang theo màu biếc lại nồng mùi máu khiến đầu óc nàng choáng váng, khó chịu, cả người cứ xiêu quẹo. Đại Ma Đầu cảm thấy nữ nhân mù lòa này thật chậm chạp nên liền bế nàng trên tay, nhưng như vậy thì nàng lại oai oái la hét, hai tay che mắt.

Hắn nheo mắt, sao một người bị mù lại có thể nhạy cảm với ánh sáng như thế? Nhưng rõ ràng mắt nàng trắng đục, ban sáng còn đi đụng hết cành cây này đến vấp hòn đá kia. Hắn vác nàng lên vai như con heo để dễ dàng thi triển khinh công. Do đầu đang choáng, thêm việc ánh sáng chói chang cứ táp thẳng vào, còn bị hắn hành hạ đến mức không nhìn được gì nữa, ôi cái cơ thể này sao chịu nổi cho cam.

Châu Gia Linh không biết hắn mang nàng đi đâu, đến chừng hơn nửa ngày hắn mới dừng lại trước một túp lều được kết bằng lá. Hắn đưa nàng vào trong nằm nghỉ còn bản thân đi ra ngoài vừa lúc có một bóng người xuất hiện: “Ngươi là ai?”

Đại Ma Đầu đáp: “Thiên Tôn – Thiên Sát Lang.”

Không gian im lặng, Đại Ma Đầu mang tên Thiên Tôn, cái tên cũng không đến nỗi nào hung ác như những việc hắn làm. Châu Gia Linh vừa gượng người ngồi dậy liền giật mình vì hắn khi không bước vào trong tay cầm một bộ y phục mới: “Thay đi.”

Nàng vờ như bị mù thật đưa tay sờ sờ bộ quần áo màu tím nhạt, cảm thấy trong lòng có chút buồn vu vơ: “Đây là màu gì? Mặc như thế nào?”

Thiên Tôn cúi đầu nhìn Châu Gia Linh tay không ngừng sờ tới sờ lui y phục, hắn ngồi chồm hổm trước mặt nàng, tựa tiếu phi tiếu đáp: “Màu tím, tắm rửa rồi ta sẽ giúp ngươi mặc.”

Nàng vội lắc đầu: “Ta không đi giữa ánh nắng được.”

Lúc này Thiên Tôn mới nhìn đến bộ dạng Châu Gia Linh, nhớ lại cảnh nàng hoảng loạn sống dở chết dở khi mặt trời lên cao, ánh nắng gay gắt chạm vào làn da trắng bệch, non mềm. Cử động của hắn nhanh đến mức đưa tay vạch áo Châu Gia Linh mà nàng không kịp phản ứng, từ cổ đến vai và cánh tay đều đỏ ửng, hắn vừa hay chạm vào nàng liền cảm thấy bỏng rát nhăn nhó mặt mày.

Hắn đi ra ngoài tự thân mang nước vào lau sạch cơ thể giúp Châu Gia Linh, nàng hơi có chút hoài nghi trước kẻ trước mặt, rõ ràng hắn đối với việc giết người không trở tay, nét mặt cũng chẳng thể hiện sự thương xót. Sao lại có thể dịu dàng như thế này?

Thiên Tôn nhẹ nhàng lau tay cho Châu Gia Linh, hắn liền nhớ đến Tiểu Cẩu được hắn chăm sóc gần mười năm. Khuôn mặt Thiên Tôn trở nên hung ác, đôi mắt lạnh lẽo hẳn khi nhớ đến thời khắc Tiểu Cẩu chết chỉ vì bảo vệ hắn, đôi mắt nó vẫn chưa kịp nhắm đã bị bọn người kia chặt thành trăm mảnh. Trên đời có kẻ còn không bằng cầm thú, thì cái loại chuyện giết đám thua cầm thú cũng chẳng có gì to tát.

Đột nhiên tay hắn trở nên mạnh bạo bóp chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn của Châu Gia Linh, nàng đau nhưng không dám lên tiếng chỉ sợ bản thân sắp chết đến nơi. Hắn bất giác nhận thấy hành động khác thường từ nàng, hạ lực đạo, hắn lại nhẹ nhàng lau sạch cơ thể giúp nàng. Những chỗ nhạy cảm Châu Gia Linh có chống cự liền đối diện cặp mắt giết chóc trừng to, nàng vô lực khóc thầm trong lòng. Chỉ vì muốn sống rồi tìm Mạn Khả Ái mà phải chịu nhục nhã thế này sao?

Lúc lau thân thể cho nàng, hắn cũng mơ màng trong những lối nghĩ không đúng đắn. Mà sao có thể đúng đắn khi Thiên Tôn giữ lại nàng chỉ vì công cụ phát tiết kiêm luôn con rối để hắn trút bỏ Cổ Dục.

“Ta… ta có thể…”

“Im lặng!”

Hắn gằn giọng, nàng liền bặm môi, đôi mắt trắng đục dần trở nên đỏ hoe. Thiên Tôn nhìn sắc trời sắp tối, đây là lúc Cổ Dục trong cơ thể thức giấc hoành hành khiến hắn đau đớn không cách nào chống đỡ.

Châu Gia Linh vạn phần tủi hổ lết vào góc định mặc đồ thì bị Thiên Tôn ngăn lại, hắn không những cường bá áp chế nàng mà còn điểm huyệt đạo khiến nàng không thể cử động, nói cũng không, riêng chỉ còn đôi mắt nhìn hắn trong bóng tối của túp lều. Nước mắt nàng chảy vòng, bao nhiêu nỗi tuyệt vọng đều phô bày ra hết, nàng vẫn thường được nghe kể, nam nhân làm như này chỉ có muốn cưỡng bức thôi, nàng thì lại…

“Ngoan, ta sẽ nhanh thôi, ngươi không thấy sẽ không sợ được.”

Trong lòng nàng gào thét: “Ta thấy hết đấy, cảm nhận được đấy. Đồ Đại Ma đầu chết tiệt, hạ lưu, đê tiện, tiểu nhân bỉ ổi. Ta muốn liều chết, ta muốn giết chết ngươi!”

Khốn khiếp rằng Châu Gia Linh không thể kêu la được, đôi mắt nàng cứ thế mà mở to, thống chịu từng sự đụng chạm từ Thiên Tôn. Mười tám năm trời nàng chưa từng thấy dơ bẩn, tủi nhục như bây giờ. Lão gia gia thường bảo tình yêu nam nữ thường rất đẹp, và tình dục là một món quà đầy tính nghệ thuật. Thật đẹp khi họ hòa quyện bằng sự tự nguyện đắm chìm. Giả dối!

Thiên Tôn đưa tay không ngừng vuốt ve từng đường nét trên cơ thể nàng, hắn cảm nhận được cơn co giật qua từng tất da tất thịt mỗi khi đầu ngón tay hắn lướt qua. Khẽ dừng lại nơi mềm mại, nhụy hoa khẽ nhô cao, hắn tò mò đưa tay không ngừng trêu chọc khiến nhịp thở nàng trở nên nặng nhọc, đứt quãng hơn. Rồi cơn đau từ hạ bộ truyền đến khiến thân thể hắn run rẩy, thần sắc khẽ biến, hắn cảm thấy bản thân yếu đi rất nhiều. Không nhanh không chậm mà tự thoát y phục, mạnh bạo tiến công vào u nguyệt chưa được kích thích. Cảm giác chật hẹp từ từ được nong rộng hơn, hắn nhắm mắt cảm thụ từng cơn co thắt trong u nguyệt, Châu Gia Linh không mấy chào đón cũng chẳng làm gì được.

Châu Gia Linh bị điểm huyệt nhưng vẫn đau đớn khôn nguôi, nếu nàng có thể cử động có lẽ năm đầu ngón tay đã cào cấu mặt đất đến bật máu, hay cắn lưỡi tự vẫn rồi. Đáng tiếc thay nàng lại tỉnh táo cảm nhận tất cả, đau đớn, rẻ mạt, vô lực, tuyệt vọng rồi lâng lâng bay bổng. Nàng nhìn hắn, nước mắt không ngừng tuôn rơi, cổ họng bị nghẹn lại, âm thanh phát ra nhỏ đến mức ma mị. Thiên Tôn cứ đâm sâu vào, rút ra, rồi dồn dập hơn, mỗi lần như thế cơn lửa nóng rực trong hắn lại như được hút sạch. Hắn cảm thấy thoải mái, từng tế bào trong cơ thể dễ chịu thả lỏng, máu cũng lưu thông hài hòa hơn. Viền môi Thiên Tôn nâng lên, rồi nhẹ nhàng áp xuống đôi môi nàng, ngấu nghiến triền miên.

Thiên Tôn dừng lại, đưa tay lau lấy lệ bên mắt nàng, thì thầm bằng chất giọng khàn đục trầm ấm: “Ta sẽ hảo hảo chăm sóc ngươi, đừng khóc!”

Thế nhưng nàng vẫn thích khóc thì sao? Nàng khóc to hơn, nhiều hơn nữa. Khóc thay cho tiếng thét gào, cào cấu bởi mất đi trinh trắng. Thiên Tôn lại đưa tay mân mê đôi nhũ hoa: “Ngươi xem ta đối xử với ngươi cũng không tệ huống hồ gì…” hắn cười cười. “Ta chịu giữ lại mạng ngươi cũng phải được đền đáp gì chứ hỉ?”

“Đền đáp cái đầu ngươi, ta giết ngươi, nhất định phải canh lúc ngươi ngủ bóp mũi cho ngươi tắt thở.” Dù không nói được, nhưng nàng vẫn còn có thể căm phẫn nung nấu ý định trả thù trong lòng. Chỉ là giờ đây, khuôn mặt hắn trông chẳng khác nào một bãi phân, nhìn liền buồn ói, dơ bẩn, thối nát. “Mối thù này, ta nhất định phải trả đủ.”

Hắn gồng người, rên lên một tiếng thật to, có cái gì đó ấm ấm nhưng rất nhanh liền buốt lạnh chạy sâu vào cơ thể Châu Gia Linh. Thiên Tôn thoải mái gục xuống người nàng, áp khuôn mặt vào giữa hai bầu ngực sữa, trong lòng không ngừng cười hớn hở, Cổ Dục hôm nay đã được trút sạch.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN