Nhục Dục [18+ - SM - NP] - Quyển 01 - Chương 07: Đợi người nhưng người không đến
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
525


Nhục Dục [18+ - SM - NP]


Quyển 01 - Chương 07: Đợi người nhưng người không đến


Đâu ai muốn sinh ra đã phải chịu một số phận cay đắng, cả hôn nhân đại sự cũng không được thuận theo lòng. Từ Nhã Nhi vừa tròn mười sáu đã phải ứng tuyển làm tú nữ, ngày tháng sau này trong cung quả thật khó sống. Đâu phải ngày một ngày hai trở thành Quý Nhân hay lên Phi được, nàng phải đấu đá biết bao nhiêu người để có thể tồn tại. Chẳng qua kế hoạch của nàng cùng Bạch Tịnh Đường không thuận lợi, Bạch Tịnh Đường bị thân mẫu bán vào Trúc Đỉnh Lâu, bản thân không còn ai cứu đành trông nhờ vào thiếu hiệp kia thế mà y lại không đến.

Từ Nhã Nhi trốn khỏi phủ Tham Quyến đi đến điểm hẹn nhưng cũng chỉ có nàng cùng muỗi, và bóng đêm. Y không đến, Từ Nhã Nhi ôm túi vải khóc rất lâu sau đó lại trở về. Thân mẫu nàng là phu nhân Tham Quyến người người kính trọng, bởi lẽ cái chỉ có phủ Tham Quyến mới tạo ra loại tơ tằm thượng hạng nhất Khang Vương Quốc, không chỉ riêng ở Bắc Thành. Chỉ là thứ nữ trong phủ không thể tham gia tuyển tú, nếu không nàng đã tuyệt thực trước đó rồi.

Trong phủ có vài thứ nữ cùng cha khác mẹ, họ đều mưu cơ túc trí mong một ngày có thể đạp Từ Nhã Nhi xuống, bất quá mẫu thân lại có thể một tay chống cả họ Tham Quyến.

Lúc nàng trở về, mẫu thân đã đứng chực trước cửa, vừa thấy nàng đã vội kêu hạ nhân mang áo choàng, không ngừng cười giễu: “Nam nhân ấy đâu? Chẳng phải đã hẹn nhau sao?”

Nàng đưa đôi mắt vốn đã mọng sương, nay còn đẫm lệ kiều diễm bội phần, nàng cắn môi dưới, vẻ mặt không giấu nỗi thất vọng: “Không đến.”

Phu nhân Tham Quyến thu tầm mắt, biểu hiện có chút cay nghiệt: “Nam nhân trên đời này đều là kẻ miệng lưỡi lừa thần dối người, tốt nhất con nên biết an phận.”

Ái nữ phủ Tham Quyến ai không biết đến Từ Nhã Nhi, nàng chưa từng bị mắng hay trách phạt, từ bé đến lớn đều được nuông chiều một cách thái quá. Vậy mà lần này phu nhân Tham Quyến ban hẳn lệnh không cho nàng dùng cơm đến lúc lên đường vào cung vỏn vẹn vài ngụm nước, vị tì nữ thân cận Lâm Á Hân vội tìm thím Thu trộm vài cái màn thầu mang đến cho Từ Nhã Nhi. Không may bị phát hiện phải chịu năm mươi roi vào mông. Từ Nhã Nhi nuốt nước mắt thay hạ nhân thoa thuốc cho Á Hân, miệng không ngừng mắng: “Ta bảo không đói, ngươi còn đi lấy làm gì?”

Á Hân vô lực muốn nói cũng không thể, nàng vừa định mở lời thì mông dâng lên cảm giác đau rách da, rách thịt. Từ Nhã Nhi đè vai nàng xuống, bảo: “Nằm yên ở đó đi, ngày mai ta lên đường ngươi cũng phải đi theo, giờ lại thành ra cái dạng như vậy thì biết sao đây?”

Có thể nói Lâm Á Hân chính là của hồi môn quý giá nhất của Từ Nhã Nhi, nơi cung cấm người nào cũng lạ lẫm, trong lòng luôn muốn ám hại lẫn nhau. Tỷ muội thân thiết bao nhiêu năm trở thành phi tần đều như chó mèo, chỉ muốn lao đến vồ nhau người chết kẻ bị thương. Nàng cũng rất sợ có một ngày sách cung điểm tên, vậy nên chỉ còn biết tựa vào Á Hân.

Sáng hôm sau, lúc Từ Nhã Nhi khởi hành vẫn luôn ngoái đầu nhìn lại, lắm lúc đưa mắt dáo dác tìm trong đám đông, hình ảnh nam nhân nàng yêu, mà y vẫn không hề xuất hiện. Lâm Á Hân vì không thể đi bộ được, Từ Nhã Nhi đành nhường chỗ mình cho nàng ta, Á Hân nửa tỉnh nửa mơ chốc chốc lại gọi: “Đại tiểu thư, người đâu rồi?”

Từ Nhã Nhi giật thóp bụm miệng Á Hân, giờ khắc này hai người họ đang hoán đổi vị trí, cứ kiểu này sớm muộn cũng bại lộ.

Đến khi vào cung rồi, ở biệt viện được sắp xếp trước cho tú nữ, nàng vẫn không khỏi thẩn thờ ngắm nhìn ra cửa lớn cung cấm đóng chặt, liệu nam nhân ấy có nhớ đến nàng không? Y đang làm gì?

Lâm Á Hân cuối cùng cũng tỉnh, nàng ta nghiêng nghiêng ngã ngã đi lại cạnh Từ Nhã Nhi: “Cát công tử không đến đâu.”

“Ta biết.”

“Vậy người cần chi phải nhọc công chờ đợi.”

Nàng cười khổ, lắc nhẹ đầu trả lời Á Hân, cũng chính đang nhắc nhở bản thân mình: “Ta đâu có chờ đợi, giờ ta đã vào cung sau này là người của Hoàng Thượng, có chết cũng làm ma của Hoàng Thượng. Những lời nói về Cát Bảo Bảo, ngươi hãy xem như chưa hề tồn tại đi.”

Á Hân hơi nhún người, cơn đau buốt từ mông truyền đến đại não khiến hai chân nàng lảo đảo. Từ Nhã Nhi vịn vai Á Hân, mắng: “Còn đau sao không chịu nằm nghỉ?”

Nước mắt hoen mi, Á Hân cảm động không thôi: “Cảm ơn đại tiểu thư, kiếp này Á Hân có chết cũng chỉ trung thành với người.”

Từ Nhã Nhi vội đùa: “Chứ ngươi nghĩ có thể thoát khỏi giấy bán thân cho phủ Tham Quyến à?”

Lâm Á Hân bật cười, Từ Nhã Nhi cũng cười, trong lòng phần nào nhẹ nhõm hơn. Người đã tuyệt tình thì nàng cần gì phải lưu luyến giữ mãi hình ảnh đó nữa. Đốt đi, đốt cháy những ký ức tự do đẹp đẽ ấy trong tiềm thức, để cả đời còn lại có đủ ý chí để giữ toàn thây cái mạng nhỏ nhoi này trong hoàng cung.

Sắc trời ngã đỏ như một lò lửa chất đầy than đang cháy thật lớn. Mây trắng quyện vào nhau tạo nên những áng bông gòn hồng khổng lồ. Nàng nhìn thấy tro tàn từ những bụi than còn ánh lửa bay lên. Hay nàng đang nhìn thấy tâm tư của người con gái dần trở nên già nua, và thanh xuân đẹp đẽ này sắp bị vùi dập cùng nhan sắc, biến mất khỏi thế gian.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN