Những câu chuyện tâm linh
Chap 1
Lúc 13h20.
Sau khi ăn uống no nê các thứ, tôi cũng trở lại căn gác của mình rồi mở máy tính như thường lệ để xem số lượng người theo dõi đã được bao nhiêu? Hay hội nhóm có nhắn tin gì không? Kênh youtube có gì mới? Tik tok có gì hay?……..
Và rồi mọi thứ diễn ra rất bình thường cho đến khi tôi nghe tiếng lũ mèo ở trên lầu vọng xuống kêu “meo meo”.
Haiz, chắc là đói rồi.
Nghĩ thế tôi đành chạy xuống lầu hỏi mẹ xem có gì cho tụi nó ăn không? Và rồi sau khi được ăn no, con nào con nấy cũng ngoan ngoãn nằm im lặng ngắm nhìn bầu trời, hay có khi chui vào chỗ nào đó ấm áp mà đánh một giấc ngủ ngon.
Nhìn vậy cảm thấy cuộc sống của lũ mèo thật là yên bình lắm nhỉ?.
Sau đó, tôi quay trở lại căn gác của mình và tiếp tục công việc còn dang dở.
Nhưng.
Thật kỳ lạ là chiếc điện thoại của tôi bỗng sáng lên, và nó đã được ai bấm mở cái app đó nên vừa cầm vào là cái mặt tôi lại hiện lên trên đó.
” Chắc là bà chị hai mượn máy mình để lên xem face rồi, hoặc có khi thử cái app mới này. Thế mà cũng không chịu tắt, để vậy thật hao pin mà”.
Nghĩ thế, tôi định bấm nút thoát ra nhưng rồi chả hiểu sao khi nhìn thấy mấy cái icon thật đáng yêu và mới lạ, và đương nhiên còn vài nhiều ứng dụng khác như là sửa ảnh bla…bla…các thứ. Bỏ cả đống thời gian để mày mò tìm hiểu, tôi bắt đầu cảm thấy chán và nghĩ đúng là quảng cáo chuyên gia lừa người ta, app này chả khác mấy cái như 360 hay snow…..
Nhưng rồi nghĩ lại thôi đành chụp vài tấm rồi xóa app nhỉ? Để mắc công nặng máy này nọ nữa, với lại không thường xuyên sài cũng vậy.
Thế là trong vài giây ngắn đó, tôi tạo rất nhiều kiểu sao cho mình thật dễ thương và lung linh rồi có khi gắn vài cái icon nữa.
Mỗi tấm được chụp ra, tôi đều cố gắng kiểm tra rồi tuyển chọn :” Để xem tấm nào xinh đây? Có khi mình thay đổi ảnh đại diện trên face cũng được đấy chứ, kiểu cho người ta biết mình vẫn còn chơi face”.
Có điều có phải máy ảnh điện thoại của tôi lâu ngày rồi không lau chùi, nên nó dính bụi phải không? Sao tấm nào tấm nấy cũng có một vết mờ mờ thế nhỉ??.
Là do camera điện thoại tôi có vấn đề?
Hay là do căn gác không đủ ánh sáng ????
Tôi nhanh chân bước lên sân thượng rồi tìm một góc thật đẹp để mà chụp lại xem thử, rằng do căn gác thiếu ánh sáng hay là do camera điện thoại có vấn đề.
Kết quả bức ảnh vẫn bị mờ.
Vậy xem ra là camera điện thoại có vấn đề rồi.
Dỏm thật rồi. Xóa nhỉ.
Đang định bấm nút xóa thì ba tôi từ dưới vọng lên nhờ tôi giúp một việc gì đó, và tôi đã cầm chiếc điện thoại mà chạy xuống hỏi : ” Có chuyện gì vậy ba?”.
” Con chụp giúp ba cái máy này đi, rồi sẵn bấm gửi qua cho chú dùm ba luôn”.
” Nhưng điện thoại con chụp bị mờ lắm”.
” Đâu, để ba thử”.
Đưa điện thoại cho ba chụp, còn tôi thì đi đến tủ lạnh lấy một chai nước ngọt uống và nói :” Chụp mờ lắm đúng không?”.
” Làm gì có. Chụp sắc nét lắm mà”.
Có vẻ không tin lắm, tôi bước thật nhanh đến chỗ ba và rồi đưa mắt ngước nhìn những bức hình ba chụp và rồi tôi ngạc nhiên.
Đúng thật những bức ảnh đó thật sắc nét, rõ và đẹp.
Vì muốn chắc chắn thêm, tôi đã nhờ ba chụp dùm tôi vài tấm hình và rồi tôi ra sức tạo các kiểu.
Kết quả khi tôi nhìn lại thì tấm nào tấm nấy đều rất đẹp, không có gì gọi là mờ cả.
Vậy sao lúc nãy lại bị như thế?? Chắc là do app rồi nhỉ?.
Bấm lại ngay cái app đó, tôi nhờ ba chụp thêm một tấm thử xem sao? Nhưng lúc đó điện thoại của ba bất chợt đổ chuông nên không thể giúp tôi, và tôi đã đợi. Và rồi khi nói chuyện với người đó, ba tôi cũng nhanh chóng mặc quần áo vào, bảo rằng có cái máy nào đó cần ba tôi đến sửa gấp vì khách hàng họ đang chờ.
Xem ra tôi phải nhờ người khác giúp.
Vừa bước vào phòng của bà chị, tôi chẳng thấy ai ngoài bà ngoại đang nằm một góc xem phim ấn độ – bộ phim được tôi cho là không có hồi kết, rồi tôi di chuyển lên phòng khác và thấy mẹ đang chuẩn bị sửa soạn quần áo đi đâu đó nên thắc mắc hỏi : ” Ủa mẹ chuẩn bị đi đâu thế?”.
” Đi chợ. Xem coi có bán gì không? Con có ăn súp không?”.
” Có. Nhưng mà mẹ đừng mua chỗ hôm bữa, con ăn vào mà cứ tưởng ăn ký muối”.
Khi định đi lên căn gác, tôi chợt hỏi : ” Ủa mà chị hai đâu rồi? Sao con không thấy?”.
” Chị Hai? Không phải giờ này nó đang ở bệnh viện sao? “.
” Thế à? Còn chị ba cũng ở giảng đường à?”.
” Ừ. Mà sao con hỏi thế? Có gì à?”.
” Dạ không có gì. Chỉ là con tiện miệng hỏi thui”.
Nói xong, tôi vừa bước đi lên lầu và tự hỏi ” Vậy rốt cuộc ai mở điện thoại của tôi lên nhỉ?”.
Chẳng hiểu sao bao nhiêu thứ kinh dị, ma quỷ xuất hiện trong đầu tôi khiến cho cả người dường như rợn tóc gáy, nhất là khi có một cơn gió ở đâu lùa vào thổi vào cổ làm tôi có chút gì đó hơi sờ sợ.
Đúng là tự hù dọa chính mình.
Cố gắng không để bản thân đi quá đà, tôi đành nghĩ theo chiều tích cực đó là một tin nhắn tổng đài đến và rồi màn hình vì thế mà sáng lên.
Nhưng…..nghĩ theo hướng đó cũng không hợp lý, vì màn hình sáng thì không nói đi còn đằng này là cái app nó tự mở luôn mà.
Rốt cuộc là sao đây? Đâu mới là hợp lí.
*****************************************
Buổi chiều cùng ngày.
Lúc 17h10.
Ngồi mày mò hơn cả tiếng, tôi vẫn không tài nào khám phá ra nỗi rằng tại sao bức ảnh vẫn cứ mờ???Không những vậy, vết mờ ấy càng ngày càng rất rõ và sắc nét, hơn cả lúc ban đầu.
Là do đâu nhỉ?
Thế là tôi lên mess nhắn tin hỏi thăm tụi bạn trong nhóm, và đương nhiên không quên gửi tấm ảnh bị mờ.
>.
Trên mess.
Tôi: Thấy tấm hình anh chụp mờ không?.
Cửu Công Chúa: đúng là có mờ.
Tôi: Bởi kỳ cục ghê.
Cửu Công Chúa: Có khi do chỗ anh chụp thiếu ánh sáng.
Tam Công Chúa: Chị thử chụp chỗ khác xem thế nào?.
Tôi: Thử rồi cũng vậy à.
Tam Công Chúa: Hm…..là sao ta? Kỳ lạ vậy?”.
Tôi: Bởi. Chán gì đâu.
Cửu Công Chúa: Có khi do app, hoặc do máy anh không đủ dung lượng nên thế?
Tôi: Liên quan gì đến dung lượng??
Tam Công Chúa: ???????
Cửu Công Chúa: Thì nhiều khi dung lượng anh đầy, khiến cho máy chậm rồi chụp lên cũng sẽ rung lắc hay mờ giống vậy. Ai biết, em chỉ đoán thôi”.
Tôi: Chắc vậy rồi.
Ngẫm nghĩ lại lời con bạn nói, tôi cảm thấy đây là câu trả lời có vẻ hợp lí nhất, đó là dung lượng khiến cho bức ảnh này bị mờ.
Haiz….xem ra không có duyên với app này rồi.
Thế là tôi bấm nút xóa, và tiếp tục công việc viết lách của mình vì trong đầu tôi vừa nghĩ ra một ý tưởng mới cho chương tiếp theo.
Vì để điện thoại cách xa chỗ tôi đang ngồi nên khi nghe một tiếng ” Ting ” phát ra, và màn hình điện thoại cũng thế mà sáng lên, quay đầu nhìn rồi lại tiếp tục công việc của mình với suy nghĩ : ” Chắc lại là tin nhắn tổng đài rồi”.
Cứ thế tôi chẳng hề biết được rằng có cái gì đó thật sự rất….rất ….rất là tồi tệ đang chờ đón tôi ở phía trước.
( Còn tiếp).
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!