Những câu chuyện tâm linh
Chap 2
Lúc 16h10.
Cuối cùng hoàn thành xong chương tiếp theo của bộ truyện, tôi lập tức đăng tải nó lên trang riêng và wattpad.
Lúc này tôi đi xuống dưới lầu kiếm một chút gì đó để lót dạ, rồi khi bước xuống lầu tôi đã trông thấy bà chị ba đi làm về và hỏi :” ba về chưa? “
” Chưa”.
” Còn mẹ? “.
Nhắc đến mới nhớ là mẹ tôi đến giờ vẫn chưa thấy về? Không lẽ gặp mấy bà quen ở chợ, rồi lo tám chuyện nhỉ?.
Khi ăn no nê xong, tôi vừa bước lên lầu vừa mở nắp uống nước, và rồi tôi nghe tiếng bà chị ba từ trên gác truyền đến: ” Mày mới tải app à?”.
” Ừ. Chơi chán quá, xóa rồi “
Đặt tấm lưng xuống chiếc gối êm, tôi vội giật lấy cái điện thoại đang cầm trên tay bà chị : ” Em thấy mấy cái app như snow, hay 360 sài còn tốt hơn là……….Cái quái gì đang xảy ra vậy??? “.
Nghe tiếng la của tôi, bà chị ba có chút giật mình và phàn nàn: ” Mày bị điên à? Nhỏ tiếng chút “.
Mặc kệ lời phàn nàn đó, ánh mắt tôi chỉ hướng về màn hình điện thoại, hay nói chính xác là nhìn biểu tượng của cái app đó, tự hỏi :” ko phải là xóa rồi sao? Sao nó nằm ở đây?”.
” Mày lảm nhảm cái gì đó? “.
Ngồi xích lại gần chỗ bà chị, tôi giơ chiếc điện thoại trước mặt và tay chỉ vào cái app :” Chị nhìn cái app này nha, em sẽ bấm xóa “.
” Điên. Xóa thì cứ xóa, mày đưa tao coi để làm gì?”
” Em nhớ là hồi trưa em có xóa mà”.
” Viết truyện quá rồi lú à?”.
” Tóm lại em xóa , và chị cũng thấy rồi đó”.
Cạn lời với đứa em như tôi, bà chị liền bước xuống cầu thang và qua phòng bên cạnh bật ti vi xem phim.
Rồi một tiếng ” ting” vang lên, tôi cầm điện thoại lên xem và cả người chợt run lên khi cái ứng dụng mà tôi xóa lúc nãy hiện rõ trên màn hình, kiểu như chưa từng bấm nút xóa.
Tại sao?
Nhanh chân chạy đến phòng, tôi đưa màn hình đặt sát vào mặt bà chị, và nói to:” Nó lại hiện lên rồi này, em nói có sai đâu “.
” Tính nhát ma tao à? Mày xóa rồi tải lại. Xong rồi đưa mặt tao là nó hiện lên, mày tránh ra để tao còn coi phim “.
” Em nói thiệt mà”.
Kết quả tôi bị bà chị đạp ra khỏi phòng.
Tiếng điện thoại cứ kêu ” Ting”, tôi đưa điện thoại đặt sát mặt và ngạc nhiên khi khuôn mặt của tôi đã được hiện lên trong cái app đó.
Chuyện gì đang xảy ra thế?.
BỤP
“Cúp điện ư?”.
Không đúng. Nếu cúp điện thì tôi chẳng nghe âm thanh của bộ phim mà bà chị đang mở, còn wiffi trên màn hình điện thoại cũng sẽ không hiện lên, nhưng sao xung quanh chỗ tôi đứng lại tối thế này? Chẳng thấy bất cứ thứ gì, tôi đành nhờ đèn flash trong điện thoại để dựa vào đó mà soi đường đi.
Định bấm thoát ra ngoài để kiếm đèn flash, điện thoại lại hiện lên những tấm hình mà tôi đã chụp hồi trưa, và điều quan trọng là các vết mờ dường như như càng lộ rõ.
Bật zoom hết cỡ, ánh mắt tôi nhìn chằm chằm vào từng bức ảnh.
1 bức
2 bức
3 bức
Và đến bức thứ 10 thì………
Cảm giác lạnh sóng lưng lan tỏa, toàn thân tôi cứng đờ đi khi trong thấy bức ảnh thứ 10 đó trong điện thoại.
Chỗ vết mờ kia được thay thế bởi khuôn mặt của một bà lão tóc bạc phơ, và ánh mắt cùng nụ cười như đang hướng thẳng vào người đang xem.
Chuyện này là sao?? Có ai giải thích cho tôi biết không?
( Còn tiếp)
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!