Nhân viên của tổng công ty Hoắc thị rõ ràng cảm nhận được không khí xung quanh sinh động hơn rất nhiều, không ít người lén thảo luận tất cả chuyện này có quan hệ với việc đại Boss thoát kiếp FA.
“Tổng giám đốc Hoắc gần đây đều có mùi vị con người, nghe Tiểu Ngô nói, lần này Tổng giám đốc Hoắc cười với cậu ấy.”
“Đều nói yêu đương có thể thay đổi một người, không nghĩ đến Tổng giám đốc Hoắc của chúng ta cũng…” Các cô che miệng cười, tất cả đều không nói gì thêm.
Chậm rãi mọi người hiểu rõ một đạo lý, đại Boss từ trước lạnh lùng như băng sương là bởi vì khuyết thiếu sự dễ chịu của tình yêu.
Nhân sự kiện ấn dâu tây nào đó, Diệp Linh Ngân “nổi danh” ở tổng bộ Hoắc thị, bản thân lại không biết gì.
Sau nghỉ Tết, Đoạn Văn đã gấp không chờ nổi áp tải cô về chung cư, đốc thúc cô chuẩn bị cho việc thử vai.
Ngày gặp mặt với đạo diễn Giang, Từ Chu Dương lại diễn phối hợp với cô một lần nữa, tay Giang Chấn Hoa cầm kịch bản vừa xem vừa gật đầu: “Không tồi.”
Có vài nam nữ diễn viên trời sinh đã có cảm giác CP, cho dù là thiếu niên lang hăng hái khí phách và tiểu yêu nữ cổ linh tinh quái trong “Phù Thế ca”, hay là quân phiệt trầm ổn đại khí và thiên kim sườn xám minh diễm của bối cảnh dân quốc, chỉ cần bọn họ nhập diễn, hình ảnh và cảm giác bầu không khí hiện ra trước mắt người xem là tuyệt diệu.
Diệp Linh Ngân đi một chuyến này cơ bản làm trong lòng Giang Chấn Hoa có định số.
Đoạn Văn nhận được tin tức, cười đến mức không khép miệng được đồng thời còn không quên sắp xếp một đống công việc mới cho Diệp Linh Ngân.
Nghe được những việc trong miệng Đoạn Văn, Diệp Linh Ngân nhíu mày liên tục: “Một năm mới bắt đầu, lại không vội đuổi theo công trạng.”
“Không thể lơi lỏng, không thể lơi lỏng, năm ngoái là do em làm xằng bậy, kết quả sáu tháng cuối năm bận đến muốn chết.” Lúc này cho dù nói cái gì Đoạn Văn cũng không chịu nhượng bộ: “Bây giờ em công khai tình yêu, đường đi đóng phim cũng khác, chị phải quy hoạch thật tốt cho em.”
“Chị Văn, em chỉ xin một ngày, dù sao Lễ Tình Nhân chị cũng phải để em đi bồi dưỡng cảm tình với bạn trai đi?”
“…” Nghĩ đến đối tượng của Diệp Linh Ngân, Đoạn Văn nuốt ngụm nước miếng bị bắt gật đầu.
Nếu không cho cô qua Lễ Tình Nhân, vị đại lão kia có thể gỡ danh hiệu người đại diện này của chị ấy xuống hay không.
Cùng ngày Lễ Tình Nhân, mọi người suy đoán sôi nổi, người đàn ông năm ngoái cho dù sét đánh vẫn kiên trì làm việc có dành thời gian ra qua Lễ cùng vị hôn thê hay không. Nào biết buổi sáng Hoắc Cẩn Hành mở cuộc họp hội đồng, buổi chiều bận về việc hội đàm với người hợp tác, dường như căn bản không biết ngày lễ đặc biệt này.
Công nhân bộ phận thích bát quái lén thảo luận cũng không dám nói ở bên ngoài.
Buổi chiều, lễ tân mặc quần áo chức nghiệp tận chức trách giữ nghiêm cương vị, ngóng trông thời gian tan tầm chưa đến nửa tiếng nữa, lúc này đột nhiên có một người phụ nữ đội một cái mũ màu đên xuất hiện, nói muốn gặp Tổng giám đốc Hoắc.
BẠN CŨNG SẼ THÍCH
Không có truyện nào.
Lễ tân dò hỏi theo quy củ: “Xin chào, xin hỏi có hẹn trước không?”
“Không có.” Cô gái giơ tay, ngón trỏ nhẹ ấn bên cạnh khẩu trang trên mũi.
“Thật ngại quá, nếu không hẹn…” Tiếng nói của lễ tân đột nhiên im bặt, biểu cảm từ khách sáo chức nghiệp tươi cười biến thành kinh ngạc: “Diệp, Diệp…”
“Suỵt.” Diệp Linh Ngân kéo khẩu trang xuống, dựa việc quét mặt thành công tiến vào.
Đôi tay lễ tân nắm thành quyền, nhìn bóng dáng Diệp Linh Ngân chằm chằm không tiếng động thét chói tai ở trong lòng.
Vị hôn thê của tổng tài bọn họ vậy mà tự mình tìm đến cửa, lần đầu tiên tiếp xúc đại minh tinh một cách gần gũi, giá trị nhan sắc kia không phải chém, không trách được có thể huấn luyện đại Boss cứng như sắt thép của bọn họ thành một sợi chỉ mềm.
Dọc theo đường đi thông suốt, thư ký Chu là người đầu tiên phát hiện Diệp Linh Ngân, không đợi cô tháo khẩu trang xuống đã nhận ra thân phận: “Tiểu thư Ngân Ngân.”
“Thư ký Chu buổi chiều tốt lành.” Diệp Linh Ngân gật đầu ý bảo, giơ tay chỉ chỉ văn phòng Hoắc Cẩn Hành, sau khi thư ký Chu gật đầu lập tức đi vào.
Diệp Linh Ngân cố ý bước nhẹ chân đến gần, vốn định lặng lẽ dọa anh một lần, không ngờ vừa mới bước vào cửa đã bị ánh mắt nhạy bén kia khóa lại. Cô không giả vờ nữa, nghênh ngang đi qua.
“Làm sao đột nhiên lại đến đây?”
“Kết thúc thử vai, chị Văn cho em nghỉ.”
“Kết quả như thế nào?”
“Anh đoán xem.”
Mày nhếch lên, Hoắc Cẩn Hành thay đổi cách hỏi: “Khi nào tiến tổ?”
Diệp Linh Ngân wow một tiếng: “Trực tiếp như vậy?”
“Em có năng lực kia.” Anh chắc chắn.
Diệp Linh Ngân hoàn toàn cười thành tiếng, tháo mũ và khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt cười khanh khách, ánh mắt tràn đầy đắc ý: “Hoắc Cẩn Hành, làm sao anh thông minh như vậy.”
Đang muốn nói cái gì, trong văn phòng truyền ra một giọng nam: “Hoắc Cẩn Hành, thiết kế văn phòng của cậu không tồi, quay đầu lại tôi cũng làm lại văn phòng của tôi một lần nữa.”
Ninh Tri Hằng đi ra từ trong phòng, chỉ thấy Hoắc Cẩn Hành ngồi ngay ngắn trước bàn máy tính, phảng phất không nghe thấy lời nói của anh ta. Ninh Tri Hằng không câu nệ tiểu tiết không phát hiện chỗ nào không đúng, nói tiếp đề tài trước đó.
Cách nửa năm, Diệp Linh Ngân lại ẩn th ân dưới bàn làm việc một lần nữa, tâm cảnh hoàn toàn khác biệt.
Lần trước không biết người đến chính là Cố Kinh Diễn cho nên tạm thời tránh né, lúc này biết rõ là Ninh Tri Hằng vẫn cứ trốn vào theo phản xạ có điều kiện.
Cô với Hoắc Cẩn Hành chính là vợ chồng đã lãnh chứng, cho dù bất động tại chỗ để Ninh Tri Hằng xem cũng hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng bây giờ cô đã trốn xuống dưới bàn mà bị Ninh Tri Hằng phát hiện mà nói sẽ rất có vấn đề…
Biết logic không giống người thường của Ninh Tri Hằng, không chừng cho rằng cô có đam mê đặc thù gì, có miệng cũng nói không rõ.
Thôi, trước lạ sau quen, ngồi xổm thì ngồi xổm đi.
Dù sao phí trước có cái bàn che chắn không nhìn thấy, Diệp Linh Ngân không kiêng nể gì mà thay đổi tư thế, đôi tay bò lên đầu gối của Hoắc Cẩn Hành, khuôn mặt nhỏ dựa vào trên đùi.
Thuật ngữ chuyên nghiệp xâm nhập vafp tai giống như thiên thư, thúc giục cô mơ màng buồn ngủ.
Thấy cô nửa ngày không động tĩnh, Hoắc Cẩn Hành duỗi tay sờ đến khuôn mặt cô, nhẹ niết hai cái, Diệp Linh Ngân vô ý thức ngẩng đầu, “bụp” một tiếng suýt nữa thì đụng vào bàn.
Nhưng mà chỉ có tiếng xảo diệu như vậy bị Ninh Tri Hằng bắt được, nháy mắt chau mày: “Làm sao tôi hình như nghe thấy có âm thanh của phụ nữ?”
Hoắc Cẩn Hành không dấu vết rút tay về, nhàn nhạt nói: “Nghe lầm đi.”
“Không thể nào!” Ninh Tri Hằng gắt gao nhìn anh chằm chằm, chậm rãi đến gần bàn làm việc, trong mắt chứa đầy sự hoài nghi và xem xét, cho đến khi phát hiện trên bàn có thêm một chiếc mũ nữ, sắc mặt Ninh Tri Hằng đột biến: “Cậu vậy mà làm chuyện xấu xa như vậy sau lưng em gái tôi!”
Diệp Linh Ngân phát hiện không ổn, không chờ cô đi ra ngoài, Ninh Tri Hằng đã bày ra khí thế bắt gian: “Người bên trong là ai, đi ra cho tôi!”
Mắt thấy tình thế phát triển nghiêm trọng, Diệp Linh Ngân vội vàng vươn tay: “Anh.”
Khí thế của Ninh Tri Hằng đột nhiên bị tiếng “anh” này đông lạnh lại, vừa nhìn lại người dưới bàn còn không phải là em họ đại minh tinh của anh ta sao?
“Em, em, em, em trốn dưới phía dưới bàn làm gì?”
“Ai bảo anh đột nhiên xông tới.” Diệp Linh Ngân chui từ bàn ra, Hoắc Cẩn Hành kéo cô một phen, tay vịn bên cạnh bàn để ngừa va chạm.
Toàn bộ lực chú ý của Ninh Tri Hằng đều chuyển dời đến trên người cô: “Đây có quan hệ gì với anh?”
Hai chân Diệp Linh Ngân đặt xuống đất đứng lên, tay lôi kéo sửa sang lại vạt áo: “Em muốn trốn đi để nhìn xem cuối cùng là ai trốn trong văn phòng bạn trai mình, không nghĩ đến là anh.”
+
Ninh Tri Hằng:???